Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 50: Lần Đầu Giải Mã Bí Ẩn


Cả ba người chúng tôi đều chết sững, cả đi cả về chúng tôi mất chưa đến chục phút, cho dù là ai thì cũng không thể đem hết trang bị của chúng tôi đi trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Chưa kể từ gian buồng mé đến thông đạo chỉ có một lối đi, những thứ này biết đưa đi đâu được chứ?

Ba người nhìn nhau, sắc mặt ai cũng chẳng dễ coi gì. Đúng là sóng này chưa qua sóng khác đã tới, tên mập lúc này cũng bắt đầu thấy sợ, nói: “Lẽ nào ở đây không chỉ có một cái bánh tông?”.

Tôi xua tay, giờ không phải là lúc thảo luận về bánh tông. Bánh tông chúng tôi còn có thể liều mạng được, nhưng mất trang bị lặn thì làm sao đi qua được mộ đạo dài những mấy chục mét để ra ngoài cơ chứ. Vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, làm không cẩn thận là cả đám sẽ mắc kẹt trong ngôi mộ dưới đáy biển này đến chết.

Tôi hỏi tên mập: “Lúc nãy ông là người cuối cùng cởi trang bị ra, lúc mang đi cất ông có chuyển chỗ không?”.

Tên mập nói: “Đương nhiên là không! Tám cái ống sắt đó nặng như thế, tôi có thừa cơm đâu mà bê đi bê lại”.

Tôi nghĩ cũng đúng, lúc ấy cả bọn đều có mặt, nếu ai đó di chuyển đồ đi chỗ khác thì chắc chắn mọi người sẽ biết. Chưa kể mấy thứ đó đúng là rất nặng, muốn bê một hơi toàn bộ gần như là không thể.

Đứng ngẩn ra đó một lúc, tên mập thấy cứ suy nghĩ mãi cũng chẳng có ích gì, liền đề nghị đi tìm xung quanh xem sao, bảo cho dù bị ma dọn mất đồ thì chắc chắn cũng sẽ để lại manh mối. Tôi thấy cũng đúng, liền chạy đi nhấc từng chiếc bình sứ ra xem có bị giấu đằng sau không. Làm thế thực tình cũng có tí tự dối gạt bản thân, không gian nhỏ xíu này nếu có thứ gì thì chỉ cần liếc qua là thấy, nhưng lúc này có bệnh đành phải vái tứ phương vậy.

Chúng tôi tìm kiếm kỹ lắm, tìm suốt năm, sáu phút, càng tìm tôi càng thấy bất thường nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ thấy tất cả mọi thứ ở đây đều có một vẻ kỳ lạ khó nói. Cuối cùng vẫn là tên mập phát hiện ra, y đột nhiên chửi toáng lên: “Mẹ nó! Chỗ này căn bản có phải là chỗ chúng ta dừng lại lúc nãy đâu!”.

Tôi ngoái nhìn, chỉ thấy y đang soi đèn vào trong góc. Trong trí nhớ của tôi thì chỗ đó vốn không có gì, giờ không ngờ lại sừng sững một cây cột đá, một bên cột ẩn trong tường, một nửa lộ ra ngoài, trên bề mặt có khắc rất nhiều chim thú quý hiếm. Đây là một loại kết cấu hầm mộ khác hẳn cái chúng tôi đã rơi vào lúc đầu. Tôi vội nhìn ba góc còn lại, quả nhiên cả bốn góc đều có cùng một thay đổi. Trán tôi toát mồ hôi, điều này chẳng những không phù hợp lẽ thường mà còn không thể nào tin được.

Tôi nhìn tên Bình Kín Miệng, hắn gật đầu bảo: “Anh ta nói đúng, hình như đây là một căn phòng khác rồi. Chiếc quan tài trẻ sơ sinh ở góc kia không thấy nữa, đồ bồi táng cũng được bày biện khác, không những vậy, cậu nhìn trên nóc…”.

Tôi ngẩng lên nhìn mà sợ thót tim, ngũ thập tinh đồ trên bảo đình không ngờ đã biến thành hai con rắn khổng lồ uốn lượn vào nhau, cùng cuộn vòng quanh cả chiếc xà ngang hình tròn, hình khắc sống động như thật, trông như thể chúng sắp bổ xuống cắn tôi vậy. Càng nhìn tôi càng thấy rợn, vội cúi đầu: “Chuyện này là sao, lẽ nào chúng ta vào nhầm cửa rồi ư?”.

Tên mập nói: “Không thể nào, rõ ràng là chỉ có một con đường, nơi này cũng chẳng rộng lớn gì cho cam, chúng ta từ đây đi vào con đường rởm đó, bị bắn thành con nhím rồi chạy trở về, sai làm sao được! Mẹ nó như thế mà cũng nhầm thì họ Vương của tôi viết lộn ngược lại luôn”.

Lúc này tôi đã ý thức được có khả năng chúng tôi gặp phải chuyện chú Ba từng gặp hai mươi năm trước, có điều tình hình trước mắt hơi khác với những gì chú kể, không biết trong kia đã xảy ra biến cố gì. Khi ấy chú Ba vẫn chưa hề cởi hết thiết bị lặn trên người nên mới may mắn thoát ra theo lỗ phun nước, còn lúc tôi vào đây, rõ ràng đã biết có khả năng gặp chuyện này mà lại không hề phòng bị. Càng nghĩ tôi càng tự trách bản thân.

Tên mập đã bị tình hình làm cho choáng váng, hỏi tôi: “Nam phái các cậu chẳng phải rất rành cơ quan trong mộ cổ hay sao? Chuyện kiểu này trước kia cậu đã từng thấy chưa?”.

Đương nhiên là tôi chưa từng thấy, thở dài: “Ở đây không có người ngoài nên tôi nói thật cho các ông biết luôn, đây là lần thứ hai tôi vào đấu. Đừng nói là cơ quan mật thất gì đó, đến tên mấy cái chai lọ này tôi còn chẳng thạo, các ông đừng hy vọng gì ở tôi”.

Tên mập không tin, nói: “Đồng chí nhỏ đừng dọa tụi này chứ, tôi thực sự vẫn hy vọng rằng cậu sẽ nhìn ra manh mối gì kia”.

Tôi cười khổ không biết nên trả lời y thế nào, đành nói: “Tình hình hiện giờ kỳ lạ như vậy, cho dù tôi rành môn này thật thì chắc cũng bó tay. Ông xem mới có mấy phút mà cơ quan đã hoán đổi xong bài trí của cả một căn phòng, đến cả kết cấu còn đổi được, đây là điều không thể, chắc chắn còn nguyên nhân khác”.

Bình Kín Miệng gật đầu biểu thị đồng ý, tên mập gãi đầu nói: “Không phải cơ quan thì là gì mới được? Chẳng lẽ là phép thuật?”.

Nghe y nói thế tôi chợt nhớ ra, nói: “Thế nào nhỉ, cũng có khả năng này, hồi trước tôi có nghe chuyện kể về một tên đổ đấu đi vào một ngôi mộ cổ, phát hiện bên trong lộng lẫy xa hoa như cung điện, còn có cả một người đang uống rượu nữa. Người đó thấy gã vào không những đã mời gã uống rượu mà còn tặng một chiếc thắt lưng. Gã uống với người đó mấy chén thì say vật ra đó, đến khi tỉnh lại thấy mình nằm bên cạnh một cỗ quan tài xập xệ, chiếc thắt lưng biến thành một con rắn. Các ông có thấy hơi giống với tình trạng hiện thời của chúng ta không?”.

Tên mập nói: “Giống cái rắm, bà nó, tên kia ít nhất còn có rượu uống, chúng ta chỉ có nước, so làm sao được với người ta”.

Tôi nghe thấy cũng đúng, lúc này tôi đang do dự không biết có nên kể chuyện chú Ba cho hai người kia nghe không, chủ yếu là bởi chuyện này không đầu không đũa, kể ra e lại dính líu đến tên Bình Kín Miệng. Giờ tôi vẫn chưa biết lập trường của hắn là gì, nhỡ nói sai một câu thì phiền lớn. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định giấu đi một nửa.

Tên mập vẫn đứng đó thở vắn than dài, tôi bảo hai người ngồi xuống, lọc lấy vài chuyện về chú Ba đem kể. Tên mập cứ liên tục nói xen vào khiến tôi không thể nào kể tiếp được, càng kể càng rút gọn. Cuối cùng không ngờ tên mập chửi toáng lên: “Thằng thối tha, mày biết nhiều thế này mà không chịu nói. Thật khốn kiếp, mày xem giờ đã sướng chưa, rơi vào tình thế sống dở chết dở rồi!”.

Bình Kín Miệng chăm chú lắng nghe, lúc này hắn túm vai tôi, hỏi: “Lúc hôn mê rốt cuộc chú Ba đã nói gì? Cậu kể lại một lần nữa đi!”.

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng như vậy, tôi lắp bắp: “Chú… chú nói ‘thang máy’”.

Bình Kín Miệng ồ lên một tiếng rồi bỗng chốc bật cười, nói: “Thì ra là như vậy…”.