Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 53: Một Người


Nắp quan tài mở ra, tôi cảm thấy có một mùi tanh nồng ập đến, sán lại nhìn thì thấy bên trong quan tài đầy thứ nước đen ngòm, mặt nước tỏa khói nghi ngút, hơi ẩm bốc lên. Phía dưới thấp thoáng có thể trông thấy chân tay đan xen, không biết có bao nhiêu thi thể bên trong nữa, tất cả đều đã chảy nhựa dính vào nhau hình thành một khối xác khổng lồ. Chỉ liếc mắt qua tôi đã đếm được mười hai cánh tay, cẳng chân, cảnh tượng này ghê tởm đừng hỏi.

Bình Kín Miệng chau mày khi thấy cảnh tượng này, nhưng vẻ mặt hắn đã dịu hẳn, tay cầm súng cũng buông thõng xuống. Thay đổi của hắn khiến tôi suy đoán thứ kia không có gì nguy hiểm, chẳng biết lúc nãy hắn căng thẳng cái gì nữa.

Trong quan tài có mấy cái đinh tròn màu vàng nhạt, cứ cách mấy phân lại đóng một hàng từ trên xuống dưới, ở trong nước nên cũng không nhìn rõ là vàng ròng hay hợp kim. Bên dưới khối xác có một mảng gì đó rất lạ, tên mập chiếu đèn pin từ dưới lên trên nhìn từng chút một, có vẻ như là một tấm đá có khắc chữ. Ở giữa các thi thể và trên tay đều đeo đồ ngọc và ngà voi, những thứ này vừa dễ mang ra lại có giá trị liên thành.

Tên mập nhìn mà ngứa ngáy chân tay, có điều thi thể kia quá tởm lợm, cho dù y lỗ mãng đến mấy cũng không dám thò tay vào trong cỗ quan tài nổi lềnh phềnh một lớp mỡ người này để vớt đồ. Cân nhắc mãi cũng không nghĩ ra cách gì, y đành từ bỏ, quay sang nghiên cứu thi thể bên trong, vừa nhìn vừa lắc đầu: “Tổ sư nó, thế này thì cũng quá thảm đi. Còn nói chủ mộ là người tu đạo! Bày ra mấy thứ âm tà cỡ này thì đắc đạo thế quái nào được?! Bị chúng ta đổ đấu là đáng kiếp!”.

Nãy giờ tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, chỉ là thấy cảnh tượng bên trong hơi bị kích thích thần kinh thị giác nên không dám nhìn lần nữa, tôi hỏi y: “Cỗ quan tài hợp táng này sao lại kinh tởm thế?”.

Tên mập bật cười: “Đồng chí nhỏ, đồng chí ngơ à, đồng chí đã thấy ai hợp táng gì mà như quẩy thế này chưa? Đây rõ ràng là bị chôn sống, mấy người này bị dồn vào một chỗ rồi phục thuốc, đổ nước vào cho chết ngạt, cái này gọi là dưỡng khí tàng thi”.

Y nhắc đến quẩy khiến tôi có cảm giác cổ họng ngứa ran. Lúc bấy giờ tôi đã đói lắm rồi, hình ảnh khối xác và quẩy lẫn lộn với nhau khiến tôi chỉ muốn ói ra mật. Có điều nghe y nói thì hình như y biết lai lịch của thứ này. Tôi định thần lại hỏi cho ra nhẽ.

Tên mập thấy tôi không hiểu nên rắp tâm trêu: “Cái này mà cậu cũng không biết á? Kể ra thì dài dòng lắm, năm xưa hồi tôi còn ở trên Trường Bạch Sơn núi cao vời vợi…”.

Tôi thấy y lại bắt đầu lải nhải, vội nói: “Mẹ nó, ông bớt nói linh tinh cho tôi nhờ, giờ là lúc nào rồi hả, dưỡng thi liên quan gì đến Trường Bạch Sơn, không biết thì đừng làm ra vẻ”.

Tên mập chính là loại người sợ nhất bị người ta khích tướng, y gân cổ lên: “Ai bảo tôi không biết, chẳng qua là tôi muốn kể từ tổng thể, cậu không thích nghe thì thôi. Cái này gọi là quan tài dưỡng thi, là kiến thức thuộc về phong thủy, thường thì sẽ dùng trong sơn lăng. Nếu đã có cỗ quan tài này chứng tỏ trong ngôi mộ cổ này phải tồn tại hai vị trí đặt áo quan có phong thủy cực tốt, nếu không đặt quan tài hết cả hai chỗ, thì chỗ trống còn lại, bởi vì tụ hội linh khí sông ngòi biển cả nên sẽ thu hút yêu quái đến. Vì thế ở đây đặt một cái quan tài dưỡng thi, bên trong chôn một người có quan hệ máu mủ với chủ mộ, coi như hợp táng. Quan tài này chắc chắn phải giống y như cái ở trong gian mộ chính, gọi theo phong thủy thì là dưỡng khí, hiểu chưa?”.

Tên mập nói một lèo như học thuộc lòng, tôi nghe hiểu lơ mơ, chặc lưỡi: “Bên trong có nhiều người như vậy, đều là…”.

Tên mập vỗ đùi: “Thế mới nói tên đó có khả năng là đã nhét toàn bộ người nhà mình vào, thảm quá!”.

Tôi kêu lên: “Không thể có chuyện đó được! Chọn lựa phong thủy vốn là vì nghĩ cho đời sau, giờ lại chôn hết cả nhà thì phong thủy còn tác dụng cái rắm!”.

Tên mập thấy tôi tưởng thật, liền nói: “Bảo gì cậu tin nấy à? Đám nhà giàu có không ngốc vậy đâu, chắc chắn là tìm mấy đứa cháu chắt bên ngoại nghèo kiết xác để bồi táng. Thứ này đầy rẫy trong âm phần, tôi gặp nhiều lắm rồi, có điều chưa thấy cái nào to như vậy”.

Tôi nhìn khối xác, tưởng tượng ra tình cảnh khi chôn cất, lòng không khỏi xao động. Ông nội từng nói lòng người là thứ khó dò nhất, chỉ vì mấy thứ hoàn toàn không có chút căn cứ hiện thực nào mà coi mạng người như cỏ rác.

Có điều nếu đã mở nắp quan tài ra rồi, chắc tên mập cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Y gãi đầu nói: “Mấy người này đáng thương như vậy, tôi thấy hay là chúng ta sang bên kia lấy mấy cái bình sang múc hết nước ra, nước đọng trong quan tài là gở lắm”.

Tôi thừa biết y định làm gì, nói: “Nhìn dáng trộm cướp của ông là biết ngay ông đang dòm ngó mấy món đồ táng rồi. Ông ngoan ngoãn chút đi cho tôi nhờ, lát nữa đến minh điện cho ông kiếm chác thỏa thích”.

Tên mập đỏ mặt, chửi: “Bà nó, ông mập đây là hạng người đó sao?”.

Tôi chẳng buồn đôi co với y: “Giờ không phải là lúc lo chuyện bao đồng, lát nữa không ra ngoài được, chết ngạt trong này thì chỉ sợ đến quan tài cũng không có, lúc đó chẳng có ai thương xót chúng ta đâu”.

Nhắc đến chuyện này, cả đám lập tức trở nên căng thẳng. Tên mập không nói gì nữa mà đi tìm khắp gian buồng bên này một lượt, tiếc rằng ngoại trừ xác con mèo ra không còn thứ gì có thể tận dụng.

Bình Kín Miệng nãy giờ cứ ngẩn ngơ nhìn khối xác, hắn nhìn lâu lắm, bỗng dưng như thể phát hiện ra điều gì, hít mạnh một hơi. Tên này ngày thường cực kỳ bình tĩnh, nhưng một khi đã căng thẳng là thế nào cũng có chuyện lớn xảy ra. Tôi bị động tác này của hắn dọa cho chết khiếp, vội vàng giơ súng.

Hắn vẫn chau mày đứng đó nhìn chăm chăm vào cỗ quan tài, phải đến năm phút sau mới quay lại bảo bọn tôi: “Bên trong này thực ra chỉ có một người…”.