Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 67: Hỗn Chiến


Tôi thoáng ngỡ ngàng, lập tức ý thức được rằng tấm đá trên đỉnh đầu chắc chắn đã bị ai đó nhấc lên. Giây phút ấy tôi cứ nghĩ hẳn phải là chú Ba hoặc A Ninh, bởi vì trong mộ cổ ngoài hai người đó ra thì không còn ai khác. Thế nhưng khi tôi ngẩng đầu lên lại trông thấy một con khỉ biển vạm vỡ mọc đầy vảy. Nó đang khom lưng cúi xuống nhìn chúng tôi. Tôi liếc thấy trên vai nó máu thịt nhầy nhụa, vẫn còn ghim một viên đạn, lòng thầm thở dài. Con bà nó, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi bị cái thứ này bám riết lấy rồi.

Tôi không ngờ sẽ xảy ra tình huống kịch tính như phim này nên nhất thời không biết làm gì cho phải. Lúc ấy chợt có người kéo quần tôi, tôi cúi nhìn, thì ra là tên Bình Kín Miệng. Hắn đang ra hiệu bảo tôi mau đi xuống. Nhìn thân hình đồ sộ của con khỉ biển, ngay lập tức tôi hiểu ý hắn nên cũng vội vàng trèo xuống theo. Bên dưới hang trộm là một đoạn dốc, vốn dĩ tôi và Bình Kín Miệng đang chen chúc một chỗ nên cực kỳ khó di chuyển, tôi lại đang cuống chân cuống tay nên chậm hơn nửa nhịp mới xuống được mấy bước. Con khỉ biển khẹc khẹc một tiếng, bất thình lình chúc đầu xuống. Tôi thấy khuôn mặt dữ tợn của nó áp gần sát mặt mình, sợ quá trượt chân ngã đập mông lên thành hang trộm.

Cú ngã này tuy đau điếng cả mông nhưng tôi đã thừa cơ thuận thế trượt xuống dưới, thầm kêu trời giúp mình rồi. Làm như thế này càng nhanh chóng rút được xuống hang, con khỉ đó to xác như thế có đánh chết cũng không chui vào nổi, ít nhất chúng tôi cũng có chút thời gian để mà bình tĩnh lại. Lúc bấy giờ tôi đang nghĩ ngon xơi lắm, nhưng thường thì trời chẳng chiều lòng người, mới trượt xuống nửa mét tôi đã bị tên mập chặn lại, y đang ra sức ngoi lên, miệng hét: “Lên mau lên mau, Cấm Bà kia lại đến rồi!”. Tôi hoảng quá vội nhìn phía sau lưng hắn, một đống tóc đã bò đến chỗ rẽ cuối cùng của lối đi hình zíc zắc. Tôi chửi thầm, đúng là họa vô đơn chí, ghét của nào trời trao của ấy. Tôi vội đưa bật lửa cho tên mập bảo y thử cầm cự đã, còn mình thì lên xem tình hình phía trên. Vừa mới ngoái cổ tôi đã thấy vai đau nhói, thì ra con khỉ biển kia tuy vai rộng nhưng cần cổ lại cực kỳ linh hoạt, tôi mới hơi sao nhãng đã bị nó cắn phập lên vai phải.

Quả này phiền toái rồi, nó cắn đúng chỗ quá, bộ răng nanh đâm sâu vào trong thịt tôi, đau đến nỗi tôi chỉ muốn ngất đi, được cái chưa bị thương gân cốt. Tôi vừa định vùng ra đã bị nó giật mạnh, cả người bị kéo ra khỏi hang trộm.

Con khỉ biển ngoạm tôi lơ lửng giữa không trung, có vẻ như nó không định giết tôi ngay lập tức. Nhưng tôi biết chỉ cần nó quất mạnh một cái là tôi sẽ bị xé thành hai mảnh từ vai luôn. Lúc này có sợ đến mấy cũng phải phản kháng. Bất chợt tôi trông thấy viên đạn lúc trước tôi bắn trúng ở trên vai nó, trong cơn nguy cấp tôi liền tung chân đá thẳng vào chỗ đó, không ngờ viên đạn lại bị tôi đá sâu vào thêm bốn, năm phân, nó hú lên một tiếng rồi quăng tôi đi.

Tôi dùng hết sức lực lăn bảy, tám vòng dưới đất mới giảm bớt được sức va đập khi rơi, nhưng đến lúc định đứng dậy thì cả cánh tay phải đã hoàn toàn không dùng sức được. Con khỉ biển bị đau, thẹn quá hóa giận, nó điên cuồng rú lên mấy tiếng rồi lại nhào tới. Lần này nó nhắm trúng cổ tôi, xem ra nó muốn cắn gãy cổ tôi luôn.

Nó lao đến quá nhanh khiến tôi không thể nào né tránh, đành phải đưa tay lên đỡ. Cách này chẳng khác nào đem trứng chọi đá, nhưng nếu không làm vậy thì chỉ e tôi sẽ mất đầu luôn. Lúc này tên mập ở phía sau bổ nhào tới ôm chầm lấy chân con khỉ biến khiến nó ngã vập mặt xuống, cả hai cùng văng dưới đất, cuộn thành một mớ. Tên mập rất nhạy bén, y định học theo Võ Tòng đánh hổ trèo lên lưng con khỉ, nhưng nó khỏe quá, y không tài nào đè nổi nên bị nó đá bay ra.

Tôi thấy tên mập cũng không chống đỡ nổi, thầm kêu hỏng bét, quả nhiên con khỉ biển nhe răng cảnh cáo tên mập rồi lại quay đầu nhào tới tôi. Bà nó chứ, tôi mới là mục tiêu của nó! Vội lần tìm khẩu súng hơi giắt bên hông, vừa sờ tôi liền nhớ ra lúc nãy trèo lên tường đá tôi đã vứt khẩu súng dài như ngọn giáo ấy đi cho rảnh chỗ, có khi bây giờ khẩu súng ấy đã bị ép bẹp dí rồi ấy chứ.

Giờ hối hận cũng chẳng kịp, con khỉ biển loáng cái đã đến trước mặt tôi. Tôi cho rằng thế nào nó cũng cắn cổ rồi giựt đầu tôi ra nên nhắm mắt lại chờ chết luôn cho gọn, ai ngờ hình như nó vẫn chưa hả giận, tung chân thụi mạnh một cái lên bụng tôi. Cú đá này khiến xương sống của tôi suýt gãy, tôi nôn ra một búng máu, đau đến độ gần như mất đi ý thức. Vậy mà nó vẫn chưa chịu dừng, lại nhấc chân toan đạp lên ngực tôi. Nhưng nó mới nhấc chân thì chợt nghe “boong” một tiếng, tôi cũng không rõ là có chuyện gì, chỉ thấy nó rú lên rồi bị đánh bay ra, ngã lộn mấy vòng.

Tôi ngoái đầu nhìn, thấy tên mập đang bước đến như một vị thần, tay cầm một cái gương đồng lớn giờ vẫn còn đang rung bần bật. Tôi chặc lưỡi, xem ra đây chính là hung khí gây nên tiếng động lúc nãy, tên mập chơi ác thật, cú đó nếu đập vào người thì cho dù là người sắt cũng chết chắc. Tôi thầm nhắc nhở bản thân, sau này nhất định không được đắc tội y.

Tên mập đang hăng tiết, không đợi con khỉ bò dậy y liền xông tới đập thêm phát nữa, một tiếng “boong” hệt lúc nãy vang lên, con khỉ biển văng ra đến mấy mét, mặt bị đập tới biến dạng. Tiếc là con khỉ này quá vạm vỡ nên mấy cú đó chưa đủ khiến nó bị thương nặng, có điều nó cũng đã biết tên mập lợi hại nên không dám xông đến nữa mà lộn mấy vòng rồi leo tót lên trên một cây cột, ở trên đó rống lên nhìn y. Lúc này tôi mới phát hiện ra đây chính là gian phòng đặt mô hình Thiên Cung mà tên Bình Kín Miệng nhắc đến, chứng cứ trực tiếp nhất chính là bốn bức tranh bóng khổng lồ trên bốn bức tường. Giờ tôi không có cách nào xem xét kỹ nội dung trên mấy bức tranh có phù hợp với lời kể của hắn không, nhưng tôi dám khẳng định tình cảnh ở đây không hề khác một chút nào so với hai mươi năm trước. Có một điều khiến tôi lấy làm lạ, căn phòng này không hề rộng như hắn nói, duy chỉ có cây bằng sụ nam mộc ở bên cạnh có thể khiến tôi cảm nhận sự hoành tráng mà hắn nhắc tới, đúng là ba người ôm mới xuể, hàng thật giá thật luôn. Những thứ khác cùng lắm cũng chỉ được tính là hoa lệ mà thôi.

Tên mập thắng một đòn liền vênh váo hẳn lên, y chửi um: “Con bà nó, đến cả bánh tông ông mày cũng đánh chết không biết bao nhiêu rồi, loại khỉ nhãi như mày có kéo đến trước mặt ông năm, sáu con thì cũng chẳng là cái đinh gì nhé”, nói rồi y toan vung gương ném lên. Nhưng tấm gương đồng này thực sự rất nặng, hai cú lúc nãy y đã dùng hết sức nên lần này không giơ lên được nữa, cứ khùa khoạng tại chỗ mấy vòng.

Con khỉ biển cực kỳ gian xảo, thấy y đuối sức, nó liền nhảy vọt từ trên cột xuống, bổ nhào tới khiến tên mập ngã văng ra. Tên mập phản ứng không kịp, bị nó đè lên, nhất thời không sao đẩy ra được, cuối cùng bị dính một trảo đau đớn. Cú tạt này làm tróc nguyên một mảng da của y. Tên mập chưa bao giờ bị dính vố nào thua thiệt như thế, mắt y đỏ quạch, gào rú điên cuồng, há miệng ngoạm chặt lên mặt con khỉ. Con khỉ đau quá rống lên, nhảy vọt tránh xa liền mấy bước.

Tôi thấy lớp vảy trên mặt con khỉ bị bóc ra một mảng lớn, máu me đầm đìa trông càng thêm dữ tợn. Có điều nó cũng bị tên mập đánh phát sợ rồi, trở nên cẩn thận hơn, bắt đầu đầu đứng từ xa quan sát chúng tôi như muốn tìm ra sơ hở để mà thủ thắng. Tên mập lúc này cũng phải gắng gượng, tôi thấy y sắp thở không ra hơi rồi, thể lực tiêu hao rất nhiều.

Hai bên gườm nhau chừng vài phút, suy cho cùng con khỉ biển cũng là động vật nên chẳng thể so với người, tinh thần bắt đầu mất tập trung, ngáp liền mấy cái. Nó quay đầu nhìn ngó xung quanh, ngay lập tức trông thấy tên Bình Kín Miệng đang cắn răng đậy tấm đá che miệng hang trộm về chỗ cũ. Tấm đá đó cực nặng, sức một người khó lòng mang nổi nên hắn đành phải nhích từng chút một. Con khỉ biển thấy Bình Kín Miệng có một mình, sát tâm nổi lên, nó rống to toan xông tới.

Tôi thót tim, không ngờ cái thứ này lại khôn đến thế, biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi người mạnh, vội hô lên: “Cẩn thận!”.

Bình Kín Miệng đã phát hiện ra luồng kình phong đột ngột sau lưng, hết cách, hắn đành bỏ tấm đá xuống lộn nhào một vòng tránh đòn. Con khỉ biển đánh hụt lại lập tức nhào tới lần nữa. Tôi biết tên Bình Kín Miệng có thừa năng lực đối phó với thứ này nên cũng không quá lo. Chỉ thấy hắn chạy lên mấy bước dụ con khỉ biển đến bên một cây cột sụ nam mộc, rồi bất chợt nhảy lên, giẫm chân vào thân cột, sau đó nhún người lộn một vòng giữa không trung như là đang khiêu vũ, hai đầu gối thụi mạnh lên vai con khỉ, đè nó khuỵu xuống thấp, thiếu điều quỳ mọp xuống. Tôi không biết đây là loại võ công gì, hai mắt sáng lên theo dõi. Có điều con khỉ đó cực kỳ vạm vỡ nên cú tấn công ấy không khiến nó ảnh hưởng nhiều lắm. Bình Kín Miệng vẫn chưa bỏ cuộc, hắn không những không nhảy xuống ngay mà trái lại còn kẹp chặt đùi, dùng đầu gối kẹp đầu con khỉ sau đó vặn hông một cái thật mạnh. Có tiếng rắc giòn tan vang lên, đầu con khỉ bị vặn thành một góc một trăm tám mươi độ rất bất tự nhiên, cả khúc xương cổ bị xoắn gãy.

Cả chuỗi động tác này gần như hoàn thành trọn vẹn trong một giây, thật đúng là giết gọn. Tôi và tên mập đứng xem mà muốn rớt quai hàm, cảm thấy cổ mình đau nhói như bị bong gân vậy. Tôi nhớ đến đầu của cái thây máu, thầm nhủ chắc chắn nó cũng bị hắn vặn như thế. Tôi hít một hơi lạnh toát, chiêu này hiểm quá, tôi thậm chí còn thấy đáng thương thay cho con khỉ biển.

Sau khi nhảy xuống, Bình Kín Miệng vội quay về vận chuyển tấm đá. Tôi trông thấy mớ tóc đă bắt đầu luồn ra từ trong hang trộm, vội kêu tên mập tới giúp một tay. Tên mập vẫn dùng cách cũ, đầu tiên lấy bật lửa ép mớ tóc đó xuống, rồi phụ Bình Kín Miệng khiêng tấm đá xanh về chỗ cũ. Cấm Bà rất không cam lòng, ở phía dưới dội bình bình mấy phát định hất tấm đá lên. Tên mập sợ nó húc vỡ tấm đá, liền ngồi phịch mông xuống đè cửa hang chết gí.

Tiếng va đập kéo dài suốt mười phút, khổ nỗi sức nặng của tên mập cộng thêm tấm đá không phải là thứ người thường có thể lay chuyển. Tên mập bị rung đến kiệt sức thì cái thứ dưới kia mới chịu bỏ cuộc. Y chửi thề, mệt quá nằm vật ra đó không cựa quậy gì nữa.

Tôi biết nguy hiểm đã qua, giờ mới dám thở phào một hơi. Lúc này tay phải đã khôi phục cảm giác và có thể cử động nhẹ được rồi. Tôi thấy tên Bình Kín Miệng đi đến góc đông nam, vội đi theo hắn. Tấm gương chỗ đó đã bị dịch chuyển đi, trên tường quả nhiên xuất hiện một cửa hang tối thui chỉ cao cỡ nửa người, thoạt nhìn bên trong dường như sâu thăm thẳm, không rõ dẫn tới đâu nữa.