Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 69: Cây San Hô


Bình Kín Miệng vừa mới dứt lời, tôi đã phát hiện ra vẻ mặt của A Ninh cực kỳ ngẩn ngơ, thậm chí có thể nói là đờ đẫn, khác hoàn toàn với vẻ phấn chấn sôi nổi trước kia. Lúc này bị Bình Kín Miệng đè xuống đất cô ta cũng không giãy giụa hay nói năng gì, thậm chí còn chẳng buồn nhìn chúng tôi, cứ như thể chuyện này không liên quan gì đến cô ta.

Tên mập thấy kỳ quặc quá, liền nói: “Bà nó, đúng là hơi lạ đấy. Tôi chửi khó nghe thế mà cô ả cũng không có phản ứng gì, nếu là ngày thường, tôi chỉ cạnh khóe vài câu là bị cô ả tung cước đá ngay”.

Tôi biết y ra tay nặng nên hỏi: “Lúc nãy ông có ra tay nặng không đấy? Ông xem giờ cô ta không nói được nữa rồi, tôi thấy có đến tám chín phần tại ông mạnh tay quá khiến ả ngơ luôn rồi đó”.

Tên mập nổi đóa, nói: “Con bà nó, cậu đừng có vu vạ cho tôi, tôi là người có thể ra tay với phái nữ như thế sao? Lúc nãy tôi chỉ ấn chân cô ta, ấn nhẹ hều, thậm chí còn không để lại vết, không tin cậu hỏi Tiểu Ca đi”.

Bình Kín Miệng bảo chúng tôi không cãi nhau nữa, nói: “Mọi người yên tâm, cô ta không hề hấn gì, chỉ là thần trí không được tỉnh táo cho lắm, có thể đã bị thứ gì đó kích thích”, nói rồi hắn khua tay trước mặt cô ta, còn bật ngón tay tách một cái, vậy mà A Ninh vẫn không có một chút phản ứng nào hết.

Tên mập gãi đầu, nghĩ mãi không ra, hỏi: “Có khi nào con nhỏ này đã trông thấy thứ gì đó nên bị dọa cho chết khiếp rồi không?”.

Tôi nói: “Cô ả này độc lắm, thân thủ lại tốt, ông cũng thấy cô ta làm gì với tôi rồi đấy, loại người này không thể nào bị dọa cho ngơ luôn được. Ông đừng để cô ta lừa, chưa biết chừng bộ dạng này là cô ta giả vờ đó”.

Tên mập nghe thế liền sinh nghi, nói: “Cậu nói đúng lắm, độc nhất là lòng dạ đàn bà, chúng ta nên cẩn thận một chút. Hay là mỗi người tát cho ả vài cái xem ả có phản ứng gì không? Con nhỏ này hiếu thắng lắm, chúng ta tát cho vài phát, mặc kệ ả có trinh khiết liệt nữ hay là mình đồng da sắt gì cũng…”.

Tôi thấy y bắt đầu huyên thuyên đến tận đẩu đâu, liền mắng: “Thôi đi, con bà nó, ông xem nhiều phim cách mạng quá, muốn học theo đặc vụ Quốc dân đảng phỏng? Nhìn cô ta thế này, ông có ra tay được không?”.

Tên mập vung bàn tay to tướng của y lên nhằm khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ninh tát hờ hai cái, thấy đúng là không thể nào ra tay được, cáu kỉnh nói: “Đáng tiếc ông mập đây chưa bao giờ đánh phụ nữ, bà nó chứ, thế cậu bảo làm gì bây giờ?”.

Tôi chưa tiếp xúc nhiều với cô ả nên không thể nào dựa vào hành động để phán đoán có phải cô ả đang giả vờ hay không, đành nói: “Thứ này nhất thời cũng không chắc chắn được, tôi nghĩ chúng ta cứ trói ả lại mang ra ngoài rồi tính tiếp. Đến lúc đó cứ mang đi báo công an, để công an xử lý chuyện này”.

Tên mập nổi đóa: “Bà nó chứ, cậu ngu thật hay giả vờ ngu đấy? Ba thằng mình là dân đổ đấu, cậu có biết đổ đấu là cái gì không? Giao cho cảnh sát, đầu cậu ngơ rồi à?”.

Đúng là tôi nghĩ ngu thật, nghe tên mập nói mà chỉ muốn tát cho mình một cái, nghĩ bụng bà nó chứ, sao tinh thần vẫn chưa ổn định lại được vậy, vẫn còn nghĩ mình là ông chủ nhỏ của sạp đồ cổ hay sao. Tôi vội bảo tên mập: “Mấy lần trước tôi xuống hang trộm đều là miễn cưỡng đi theo mọi người, trong đầu vẫn nghĩ mình là người dân gương mẫu, quen với việc gặp khó khăn tìm cảnh sát nên mới nhỡ miệng nói ra, ông cứ coi như tôi đánh rắm ấy. Tôi nói lại nhé”.

Tên mập xua tay, nói: “Được rồi, tôi thấy cậu cũng chẳng có cách gì hay ho, chúng ta trông cậy vào Tiểu Ca vậy. Chờ cậu thì không biết đến năm nào tháng nào nữa”.

Tôi bị y làm cho phát nản, đành nhìn sang tên Bình Kín Miệng. Hắn đang soi đèn pin lên mắt A Ninh, thấy chúng tôi quay sang, liền bảo: “Đừng cãi nhau nữa, con ngươi của cô ta đờ đẫn, phản ứng rất chậm, còn nghiêm trọng hơn ‘bị dọa chết khiếp’ nhiều. Không thể nào giả bộ ra được”.

Tôi thấy hắn có vẻ chắc chắn lắm, không có lý do gì để nghi ngờ, liền hỏi: “Có thể nhìn ra được nguyên nhân không?”.

Bình Kín Miệng lắc đầu, nói: “Phương diện này tôi chỉ hiểu chút ít, cũng là nghe được từ hồi được khám. Nếu muốn phán đoán xa hơn thì tôi chịu, cần phải đến bệnh viện chuyên khoa”.

Tôi thở dài, nhớ đến bộ dạng bừng bừng sức sống của cô nàng lúc trước, không khỏi cảm thán: “Được rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng không thể tìm ra ngay được vấn đề nằm ở đâu. Đừng ở đây đoán già đoán non nữa, cứ đem cô ta ra rồi tính tiếp”.

Đề nghị này không ai có ý kiến gì, mọi người đều nhất trí thông qua, tên mập bảo Bình Kín Miệng: “Cứ làm như vậy đi, đừng rề rà nữa. Chỗ này tà môn lắm, chúng ta ngó nghiêng xung quanh một lát, nếu không có thứ gì thì mau chóng rút ra thôi”.

Tôi vốn đã quên mất mình đang ở chỗ nào, nghe y nhắc thì lập tức rùng mình ớn lạnh, chỉ muốn đi ngay lập tức. Có điều thấy hai người kia ai cũng có mục đích riêng nên cũng không tiện nói, đành nhắm mắt nhắm mũi gật đầu.

Tên mập lập tức quay lưng dùng đèn pin chiếu vào sâu trong hang. Tôi thuận theo ánh đèn của y nhìn sang, chỉ thấy cái hang này không dài lắm, cách mấy chục bước chân đã trông thấy những thứ ở cuối hang, có điều ánh đèn không mạnh nên chỉ thấy lờ mờ hình dáng.

Thị lực của tôi không được như tên mập nên không nhìn rõ phía trong, giờ chỉ có thể cầu khấn y đừng trông thấy gì hết, mau chóng bỏ ý định kiếm chác đi. Tôi không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

Tên mập soi kỹ một hồi, chợt y chau mày như thể đã nhìn thấy thứ gì. Tôi vội nhìn theo ánh mắt y nhưng không thấy có gì hết, chỉ nghe thấy tiếng y thì thầm hỏi chúng tôi: “Hai cậu thử nhìn chỗ bên trong cùng xem có phải là một cái cây không?”.

Tôi a lên một tiếng, nói: “Bên trong mộ cổ làm sao có cây được? Ở đâykhông có nắng, cũng chẳng có ai tưới nước, giả sử có cây thật thì cũng chết rũ từ lâu rồi”.

Tên mập quan sát hồi lâu, có lẽ y cũng không dám chắc nên nhất quyết phải chỉ cho tôi xem. Tôi hết cách, đành phải làm theo ý y. Nhưng tôi thực sự không nhìn rõ, mắt căng đến nỗi sắp rớt cả ra ngoài mà cũng chỉ thấy lờ mờ một thứ gì đó giống như một cành cây, hình dáng quen lắm nhưng không tài nào nhớ nổi là gì. Tôi bảo y: “Tôi không nhìn rõ, nhưng chắc chắn không phải là cây”.

Tên mập soi đi soi lại, ngoan cố nói: “Tôi thấy giống cây lắm mà. Cậu nhìn đi, còn lấp lánh ánh vàng, không tin thì chúng ta qua đó coi xem”.

Tôi thừa biết ý y không đơn thuần như thế, liền mắng: “Ông đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông nhé, cho dù ở đó có một cái cây vàng thật, ông vác đi được không?”.

Tên mập bị tôi lật tẩy nhưng vẫn mặc kệ, nói: “Vác đi được hay không thì phải xem qua mới biết, chưa biết chừng cạnh đó còn có mấy thứ nhỏ hơn. Cậu nói xem, nếu chúng ta chưa vào đây thì đã đành, nhưng giờ vào rồi, thấy có đồ ngon, kiểu gì cũng phải nhìn lấy một cái đã chứ! Huống hồ chúng ta đã vào đến lưng lửng rồi, nếu có chuyện xảy ra thì cũng xảy ra từ lâu, chẳng việc gì phải sợ, đúng không?”.

Tôi cáu lắm nhưng không biết làm sao, logic của tên mập tôi thừa hiểu. Nhìn lấy, “nhìn” xong liền “lấy”, tên này đúng là đồ ác ma đầu thai, ai gặp phải, kẻ đó xui xẻo.

Tôi đang định cạnh khóe y một câu thì chợt thấy Bình Kín Miệng ra hiệu bảo chúng tôi trật tự, nói khẽ: “Tất cả theo tôi, đừng lạc đội”, nói xong hắn quay lưng đi thẳng vào bóng tối, không buồn ngoái lại.

Tên mập mừng húm, vội cõng A Ninh lên đi theo. Tôi lấy làm lạ lắm, nhưng Bình Kín Miệng đi nhanh quá nên tôi không kịp suy nghĩ kỹ, đành tập tễnh đi theo rồi tính tiếp.

Bình Kín Miệng rảo bước lên phía trước, đường hầm gạch này từ ngoài vào trong độ lớn giữ nguyên, từ vị trí của chúng tôi đến cuối hang không dài lắm, chúng tôi nhanh chóng đến trước mặt cái thứ gọi là “cây” đó. Chỗ ấy là nơi sâu nhất hang, Bình Kín Miệng cầm đèn lên soi, chúng tôi liền trông thấy diện mạo thật của thứ đó.

Đó là một cây san hô màu trắng khổng lồ, cao hơn một người, chia làm mười hai nhánh chĩa ra bốn phía, bộ dáng đúng là rất giống một cái cây. Chính thể của nó được tạo hình rất tốt, nhưng chất lượng lại vô cùng bình thường, không phải là thứ quý báu gì.

San hô được trồng trong một cái chậu sứ lớn, đá cuội chèn thân, cành của nó treo rất nhiều những chiếc lục lạc màu vàng kim, thứ ánh sáng vàng mà tên mập trông thấy có lẽ chính là do những chiếc lục lạc này phản chiếu. Nhưng chắc chắn những chiếc lục lạc này không phải bằng vàng, bởi vì bên trong khe rãnh của chúng xuất hiện màu đồng xanh, có lẽ là đồng đen mạ vàng nên mới giữ được độ sáng bóng.

Tên mập thấy không có cây vàng nên thất vọng lắm, nhưng y vẫn chưa nản lòng mà tiếp tục soi hết một lượt những chỗ khác, hỏi tôi: “Tiểu Ngô, cậu nói xem san hô này có đáng tiền không?”.

Về vấn đề này tôi cũng có chút nghiên cứu, nhưng nhớ lại điệu bộ y lúc nãy mà không khỏi nảy sinh ý định trêu chọc, nói: “Không phải tôi đả kích ông, nhưng mà loại này giá thị trường bán được khoảng mười sáu đồng nửa cân đã là khá lắm rồi”.

Tên mập nửa tin nửa ngờ, đi hỏi Bình Kín Miệng. Bình Kín Miệng gật đầu khiến y ức lắm, chửi: “Mẹ nó, tôi cứ tưởng lần này phát tài rồi, cuối cùng lại mừng hụt một phen”.

Tôi phá ra cười, nói: “Mập này, ông đừng nản. Tôi nói cho ông biết, tuy san hô không đáng tiền nhưng những cái lục lạc treo trên nó thì đều là đồ xịn đó”.

Tên mập không tin tôi, nói: “Nhìn mặt cậu cười đểu quá. Cậu đừng có lừa tôi, mấy cái lục lạc vỡ đó tôi từng đổ ra không ít, đến cả ngàn cái rồi ấy chứ. Cậu bảo đáng tiền ở chỗ nào?”.

Tôi nói: “Ông có mỗi tí đầu óc kinh doanh, đương nhiên là không nhìn ra được. Nói thật với ông nhé, giá trị cụ thể tôi cũng không tính ra, nhưng chắc chắn là đắt giá hơn vàng cùng thể tích. Ông có thấy những hoa văn trên lục lạc không? Trước cả triều Minh đấy, ở thời đó cũng được coi là đồ cổ rồi, hiểu ý tôi không?”.

Tên mập ngẩn tò te nghe tôi nói, cũng không biết lời tôi là thật hay giả nữa. Tôi nhìn y mà sướng rơn, kệ cho y nghĩ. Thật ra tôi cũng không nhìn ra được lai lịch của những chiếc lục lạc này. Lục lạc là thứ khá ế ẩm trong mộ cổ, thường thì dân đổ đấu hay lấy đồ gốm sứ, chứ đồ kim loại hay bị gỉ, cần có cách bảo quản đặc biệt mới được. Kỹ thuật này chỉ có những bảo tàng lớn mới dùng, chứ nhà dân thường dù giàu đến mấy cũng không theo nổi. Huồng hồ lục lại lại là thứ khá phức tạp trong số những đồ kim loại, có rất nhiều bộ phận nhỏ xíu tỉ mỉ. Nếu bảo tồn được nguyên vẹn thì hẳn phải là thứ quý giá vô cùng.

Tên mập suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không tin lời tôi, đang định giựt một cái xuống xem thì bị Bình Kín Miệng cản lại, nói: “Đừng động vào”.

Tên mập đã giẫm một chân lên cái chậu đặt đầy đá cuội, bị hắn kéo khựng lại thì lấy làm lạ lắm, hỏi hắn có chuyện gì. Bình Kín Miệng mặc xác y, hỏi lại tôi: “Cậu còn nhớ đã từng thấy loại lục lạc này ở đâu không?”.