Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 70: Khốn Cảnh


Nghe lời hắn nói tôi tức thì nhớ ra chuyện từ mấy tuần trước.

Lúc ấy chúng tôi đang chuẩn bị đi đổ đấu ở Lỗ vương cung, lúc đi qua hang thây có bắt được một con bọ xác bự chảng. Trên đuôi con bọ treo một cái lục lạc giống thế này, bên trong có một con rết màu xanh ngọ nguậy khiến lục lạc kêu, phát ra tiếng động giống như có người đang rì rầm trò chuyện, nghe vô cùng ma mị. Dường như có một thứ sức mạnh kỳ lạ nào đó khiến lúc ấy chúng tôi như bị mê hoặc, may mà tên Bình Kín Miệng nhanh trí đá xuống nước, chúng tôi mới tỉnh táo ra.

Sau đó chú Ba có xem qua thứ này, nói rằng niên đại của nó còn trước cả thời Chiến Quốc, cụ thể triều đại nào chú cũng không rõ. Có điều lúc ấy tình huống nguy cấp nên tôi cũng không để ý lắm, rồi sau đó những chuyện trải qua trong cung Lỗ vương chẳng khác nào một cơn ác mộng, chưa bị điên đã là phúc lắm rồi, tôi quên bẵng mấy chuyện này đi.

Nhưng nếu bây giờ bảo tôi xác nhận thì tôi cũng không dám chắc, vì lúc ấy trong hang thây cũng hệt như bây giờ, chỉ có mấy cái đèn mỏ chiếu sáng. Lục lạc rơi xuống chưa được bao lâu thì đã bị Phan Tử giẫm nát, không thể nào đem so sánh hai cái với nhau nữa, tôi chỉ có thể nhìn ra đại khái thôi.

Nếu đây đúng là loại lục lạc từng thấy trong hang thây, vừa rồi chẳng may để tên mập đụng vào thì hỏng bét. Lúc ấy mới có một cái thôi đã khiến tất cả chúng tôi u mê đến độ mất kiểm soát, ở đây có ít nhất bốn mươi cái, chỉ cần rung nhẹ thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bình Kín Miệng thấy tôi đã nhớ ra, liền nói: “Trong hang thây đó chắc chắn vẫn còn điều mờ ám, nơi chất xác vốn là một ngôi mộ khổng lồ, chỉ có điều không biết nó liên quan gì với Uông Tàng Hải hay không”.

Tên mập từng nghe chúng tôi nhắc chuyện này nên bây giờ mới biết lai lịch của lục lạc, y hậm hực: “Các cậu có nhìn nhầm không đấy, đồ từ trước thời Chiến Quốc làm sao lại xuất hiện ở đây? Có quá trùng hợp không vậy? Lẽ nào lão Uông Tàng Hải đó cũng là một tên trộm mộ?”.

Lời y nói khiến cả tôi và tên Bình Kín Miệng cùng sững lại.

“Nói như vậy cũng không phải không có khả năng.” Bình Kín Miệng ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Thời trẻ ông ta làm gì không ai hay biết, ông ta lại tinh thông phong thủy, nếu là trộm mộ thì thừa sức. Có điều tôi nhớ gia thế của ông ta hiển hách, mấy đời đều là bậc đại gia về phong thủy, của nả dư dả, chắc sẽ không đi làm cái nghề hạ tiện này chứ?”.

Bình Kín Miệng nhắc đến hai chữ hạ tiện mà nét mặt vẫn giữ nguyên không đổi, hình như hắn không nhận ra hắn đã chửi luôn cả đám chúng tôi rồi. Tôi nói: “Tôi thấy khả năng không cao. Dân đổ đấu chắc chắn sẽ để lại dấu hiệu trong mộ của mình để đời sau đến còn biết đường né tránh. Cậu có thấy thứ gì như thế ở đây không?”.

Bình Kín Miệng lắc đầu: “Vừa nãy tôi cũng có chú ý nhưng đúng là không thấy một chút dấu vết nào hết”.

Trình độ về mặt này của hắn thâm sâu khó dò, hắn nói không có thì chắc chắn không có. Tôi hỏi: “Vậy thứ này xuất hiện ở đây phải giải thích ra sao? Có khi nào bản thân ông ta mê đồ cổ nên đã đem hết bộ sưu tập yêu thích của mình đi bồi táng?”.

“Suốt dọc đường đến đây chúng ta không thấy có đồ cổ gì khác, cách giải thích của cậu cũng không đúng. Tôi thấy có khả năng là một tình huống khác”. Tên mập dường như đã nghĩ ra điều gì đó, mặt y lộ vẻ đắc ý: “Thực ra ngoại trừ dân đổ đấu, vẫn còn một loại người nữa thường xuyên đụng đến đồ cổ, các cậu có biết là ai không?”.

Tôi nghe y nói liền tỉnh ngộ ngay: “Ý ông là, lúc ông ta xây dựng công trình đã đào được những thứ này?”.

Tên mập gật đầu: “Người này có thể nói là chủ thầu xây dựng lớn nhất thời ấy, rất có thể đã gặp tình huống này. Chỉ cần về xem lại tài liệu là biết ngay lúc ấy ông ta có từng đi qua Miếu Hạt Dưa ở Sơn Đông hay không?”.

Cách giải thích của tên mập nghe rất hợp tình hợp lý khiến tôi không khỏi phục y thêm một chút. Có điều thứ này nhất quyết không được đụng vào, tôi đoán có khả năng A Ninh đã đụng vào cây san hô khiến cả đám lục lạc cùng kêu nên thần trí mới bất thường như vậy. Không biết những chiếc lục lạc này đã khiến đầu óc cô ta sinh ra ảo giác gì mà đem lại hiệu quả lợi hại đến mức này.

Con người vốn rất dễ bị ám thị, giờ lại đang ở trong một ngôi mộ cổ, không khí thần bí, chỉ cần thần kinh hơi yếu đuối một chút là sẽ bị điên luôn. Tôi cảm thấy thậm chí tình trạng mất trí nhớ của tên Bình Kín Miệng cũng có khả năng do thứ này gây ra, bởi tôi phát hiện những sợi dây đồng dùng để treo lục lạc được buộc cực kỳ tinh chuẩn trên cây san hô. San hô vốn rỗng ruột nên truyền âm cực tốt, thứ này để ở đây giống như một món nhạc khí, có thể phát ra hàng ngàn hàng vạn loại âm thanh, nhỡ đâu một loại trong số đó có thể khiến người ta quên đi hết thảy.

Có điều suy nghĩ này của tôi hơi hoang đường một chút nên không tiện nói ra. Ba người đứng im giây lát, tên mập nói: “Xem ra cuối hang cũng chỉ có chút xíu này, vấn đề nằm ở mấy cái lục lạc, hay là thôi nhé?”.

Tôi thấy cái hang không có yêu ma quỷ quái gì nên vững dạ hơn, giờ đi hay ở cũng không quan trọng nữa. Nhưng xem đồng hồ thì sắp đến lúc thủy triều rút rồi, ở đây thêm cũng vô ích nên bốn người liền rút trở ra.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, trong lòng vẫn còn hai nghi vấn. Thứ nhất là chuyện hai mươi năm trước tên Bình Kín Miệng đi vào trong đường hầm này là bị chú Ba dụ vào, những người cùng bị hôn mê giống hắn giờ đang ở đâu? Có phải chú Ba đã mang họ ra không?

Điều thứ hai, năm xưa khi Bình Kín Miệng đi vào từng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, nhưng giờ lại không có. Lẽ nào điều này cho thấy hai mươi năm trước trong hang còn có thứ gì khác nữa?

Câu trả lời chính xác phải đợi khi nào tìm thấy chú Ba mới biết được.

Mà chú Ba thì lại mất tích, không biết đến năm nào tháng nào mới tìm thấy chú. Chưa biết chừng chú biến mất luôn từ đây, những nghi vấn này sẽ trở thành bí ẩn ngàn năm không lời đáp.

Nếu đúng như tên mập nói, chú Ba đã bị oan hồn trong mộ nhập vào, vậy thì giờ này chú đang ở đâu? Lúc nhìn ảnh tên Bình Kín Miệng, chú từng nói “Tao hiểu rồi”, rốt cuộc chú đã hiểu ra điều gì vậy?

Tôi cứ nghĩ mãi, bốn người lúc này đã ra khỏi cửa hang. Tên mập đặt A Ninh xuống đất, nói: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta cần phải bắt đầu thôi”.

Tôi biết bây giờ thoát ra ngoài mới là chuyện cần ưu tiên hàng đầu nên vội tập trung tinh thần bắt đầu dặn dò mọi việc. Tôi chưa bao giờ thực sự mở bảo đỉnh mộ thời Minh nên trong lòng cũng không chắc chắn, đành phải đi đến đâu hay đến đó.

Dặn dò xong, ba người làm theo kế hoạch. Tên mập sốt sắng lắm rồi, y cầm dụng cụ lên đục đẽo trên một thân cột. Nhưng y đã hơi coi nhẹ chất liệu của gỗ sụ mộc nam, đục mấy nhát thôi đã thở hồng hộc, còn thân cột thì chỉ bị y đục ra một chút.

Y thấy không bình thường, nói: “Tiểu Ngô, cái cột này chắc quá, nếu làm kiểu này chắc một tuần sau cũng không đục nổi thang”.

Tôi nói: “Ông đừng sốt ruột, chỉ cần đục được lớp ngoài cùng thì bên dưới sẽ dễ xử lý thôi”.

Tên mập bán tín bán nghi, cầm dụng cụ lên dồn hết mười hai phần khí lực mới miễn cưỡng có chút khởi sắc. Sau mấy lần, y đã lột được lớp vỏ bên ngoài cứng như thép, đục được một không gian nhỏ đủ chứa một bàn chân.

Bây giờ tôi đã biết cái hang kia là ngõ cụt, nước biển tràn vào thì chỉ có thể thấm qua kẽ gạch nên không cần lo sẽ tạo thành lốc xoáy. Tôi xách đồ sang giúp tên mập một tay, mới đục hai nhát đã phát hiện công việc này đúng là chỉ dành cho y. Sức y khỏe đã đành, lại còn dẻo dai, suốt dọc đường từ lúc bắt đầu đến giờ, lúc nào y cũng khỏe như vâm, chẳng thấy có chút mệt mỏi nào. Tôi mới ở cạnh y một lúc mà đã mệt không nhấc nổi tay lên nữa.

Cả đám cắm đầu làm như điên, ba tiếng sau cuối cùng cũng đục xong chỗ để chân trên một cây cột. Ở phía dưới còn đỡ, khi lên trên thì phải giẫm vào những cái hốc đã đục sẵn để trèo lên, treo người giữa không trung mà đục, khó khăn vô cùng. Cuối cùng đành đục tạm một cái hốc vừa đủ nhét nửa bàn chân, có điều dù sao thì chúng tôi cũng vẫn đã hoàn thành công việc.

Chúng tôi cởi bộ quần áo trên người xuống, do đồ lặn có tính đàn hồi cực cao, chúng tôi cắt hết thành dải rồi bện thành một sợi dây thừng, buộc một cái thòng lòng giống như người Mexico leo cây, cuốn vòng quanh cái cột. Ba người ở ba hướng kéo căng sợi dây rồi leo lên.

Chúng tôi không biết mình đã trèo lên bằng cách nào, mỗi lần nhích lên một chút đều giống như chết đi một lần vậy. Tên mập mệt quá la oai oái: “Hai cậu đi theo làm gì, mình tôi lên đục được rồi, dù sao lát nữa nước vào các cậu sẽ nổi lên được. Tôi sắp bị sợi dây thừng này sít chết rồi đây. Tiểu Ngô, con bà nó, cậu xuống ngay cho tôi, tôi sắp không trụ nổi rồi”.

Tôi nói: “Ông tưởng tôi muốn lên lắm à, tôi chưa nhìn thấy tình hình cụ thể, không muốn ông đi nộp mạng đấy. Phía trên không biết có còn tầng kẹp không, nếu có mà bị ông đục phải, cát chảy xuống là chôn vùi cả căn phòng này luôn”.

Lời tôi nói đều là sự thực, lớp cát bên trong tường mộ là biện pháp chống trộm thường gặp nhất, lúc trước đã nói qua, khá là hữu hiệu. Một ngôi mộ lớn có tầng cát chảy, nếu muốn thuận lợi đi vào thì phải đào một cái giếng cát lúc xuống hang để tháo hết cát ra, đôi khi mất đến mấy ngày mấy đêm mới tháo sạch cát trong một bức tường, đủ thấy lượng cát lớn mức nào. Chúng tôi hiện giờ không có đủ điều kiện, nếu thực sự vớ phải loại mộ đó thì chỉ còn nước tính cách khác. Giả sử bên trên không phải cát mà là axit hoặc dầu hỏa thì còn chết nữa.

Tên mập đổ đấu cũng nhiều nên dĩ nhiên biết lời tôi nói không sai, y xua tay ý bảo tôi cứ leo tiếp.

Tôi nghiến răng nghiến lợi mất nửa tiếng mới leo lên đến đỉnh. Tên mập đứng vững xong thì cũng kiệt sức, y ôm thân cột không cựa quậy gì nữa, nói: “Con bà nó, nếu bắt tôi vật lộn thêm thì chắc tôi quy tiên luôn mất”.

Tôi để cho y hồi sức lại, lát nữa đục gạch vẫn phải trông vào y, còn mình thì cẩn thận gõ gõ thăm dò bảo đỉnh. Bình Kín Miệng ra hiệu bảo tôi đừng dừng lại, hắn ấn ngón tay lên trên đỉnh cảm nhận một lát, nói: “Đặc ruột”.

Tên mập nghe thấy thế cũng không dám nghỉ ngơi nữa, không nói nhiều lời, y bắt đầu đục lớp đất sét trên đỉnh. Y không dám mạnh tay quá, bởi sợi thừng này không chắc chắn cho lắm, nhỡ đứt thì cả đám sẽ bị ngã trọng thương mất.

Tôi và Bình Kín Miệng đặt tay lên vai y đề phòng nhỡ dây thừng đứt còn kéo y lại, không đến nỗi bị ngã từ trên cao mười mấy mét xuống dưới. Có điều người y toát đầy mồ hôi dầu nên nếu có bị rơi xuống thật thì e cũng khó mà giữ được.

Đất sét rất giòn, y đục mấy nhát đã rơi ra cả một mảng lớn, để lộ gạch xanh bên trong. Tên mập liếc nhìn, chợt kêu không ổn, vội bảo tôi sờ thử. Tôi thò tay sang, vừa sờ đã chết sững.

Ở giữa những viên gạch đó không ngờ bị rót đầy sắt.