Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 63: Người Xuyên Việt


Đạp bước về Wano, đập vào mắt đầu tiên Kenji có thể thấy là từng binh sĩ phong cách samurai hông đeo kiếm lượn lờ xung quanh đảo thần tình cảnh giác.

Kenji một đường nhảy lên bờ thời điểm hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người nhìn đến, cũng không có như tưởng tượng chạy đến hò hét đuổi giết cảnh tượng, chỉ thấy binh lính dẫn đầu cúi chào nghi thức samurai về phía Kenji.

Đầu tiên có chút sững sờ lại lục lại nguyên tác bộ truyện... “Chưa xem đến arc Wano...”

Vẫn là tùy tình hình đi ngược lại cũng không ảnh hưởng đến bản thân.

“Ngươi là đến đây khiêu chiến hoặc là có mục đích khác.” Tên thủ vệ nhìn Kenji nghi hoặc đưa ra câu hỏi.

Đến tham quan.

“Ra vậy, muốn tiến vào trước hết hạ được ta đ... Ã!!!.” Lời chưa nói hêt một thanh kiếm đã gác tại cổ hắn, không khỏi khiến hắn ngậm chặt miệng lại không thốt ra lời.

“Nhanh quá... Từ lúc nào rút kiếm!!!.”

Đủ để đi qua chưa??.

“Vâng, mời đi qua...”

Thu hồi lại kiếm, Kenji lách mình đi qua trước ánh mắt kinh hãi của những tên binh lính này, “Thủ vệ trưởng vậy mà thất bại, thậm chí chưa kịp rút kiếm.”

Đạp bước vào trong mới rõ ràng từng khung cảnh nơi đây, tất cả mới toát ra môt vẻ cổ xưa mà trang nhã, người dân ở đây cũng thực sự quá tốt đẹp, hơn tất cả dường như 10 thì có 9 trên hông đeo kiếm, nói đến nữ nhân, nơi đây tất cả đều ăn mặc kimono sặc sỡ đi lại trên từng khu phố, xung quanh từng hàng anh đào nở rộ, như ảnh như vẽ nhưng đây là thật, “có chút tiếc nuối đâu, biết thế trước kia trực tiếp đánh lấy nơi đây lãnh thổ liền tốt rồi, mà không đúng! Hiện tại vẫn có thể a.”

Mà không! Còn không kém bao lâu liền rời đi, tốt nhất vẫn là kệ vậy. Cảnh đẹp liền không nên phá vỡ rồi.

Kenji hiện tại trên tay nhiều hơn là vài món ăn vặt, ăn cũng rất ngon. Lẳng lặng ngồi dưới một gốc anh đào ngắm nghía phong cảnh, thoải mái... Cảm giác như được ở nhà, càng thêm thư thái.

“Ngươi cảm thấy thực sự vui vẻ sao...”

Một thân ảnh lẳng lặng ngồi trên hàng rào, là một cô gái nhìn có vẻ thànb thục 25 26 nhưng lại giữ thân hình 16 bất quá Kenji không có một chút kí ức nào cũng không có nhìn thấy cô ta trong trí nhớ, hẳn là một nhân vật quần chúng.

Kenji xoay người lại nhìn trước mắt mình thân ảnh lặng lẽ đánh giá, thiếu nữ có một mái tóc đen dài có hai nếp được uấn cong buộc về sau, khuôn mặt không có nùng trang không có son phấn vô cùng diễm lệ, loại cảm giác không nhiễm bụi trần loại kia. Cùng bờ môi mỏng ánh mắt hờ hững vô nô vô hỉ vô ưu vô lo, giống như trầm cảm, nhưng lại không phải, Dưới thân cô mặc một bộ Miko tay một chuỗi hạt châu nhỏ đeo lên, bên dưới chân trần bên trên đeo một chiếc lắc có gắn chuông nhỏ màu vàng

Cũng không để ý thêm Kenji lại quay mặt đi nhìn phía xa, “bản thân ta thực sự thấy vui vẻ bình yên.”

“Vậy được rồi... Ngươi nghĩ như thế nào gọi là bình yên...” Thiếu nữ lại tiếp tục hỏi Kenji, tuy mặt không có chút biến hóa vẫn thờ ơ lại có phần chăm chú nhìn Kenji.

Bản thân ta cảm thấy vui vẻ thoải mái đó chính là bình yên, bản thân lẳng lặng đó cũng là bình yên, nói chuyện với ngươi ta cũng có cảm giác bình yên, ngươi hẳn cũng nghĩ vậy không phải sao??

“Ngươi không cô đơn sao... Ta nhìn thấy sâu thẳm trong ngươi cảm giác được tịch mịch.” Không trả lời Kenji cô gái lẳng lặng hỏi một câu ngay cả Kenji cũng bất ngờ nhất thời không trả lời được.

Không khí lại im lặng đến quỷ dị, chỉ còn tiếng gió khẽ thổi cánh hoa đào chớp bay.

Ngươi cũng cô đơn không phải sao??? Ngươi đã chết rồi mà!!! Lời nói như sét nổ Kenji yên tĩnh nói một câu.

“Ta đã chết rồi... Thiếu nữ tươi cười nhìn Kenji, thể xác chỉ là túi da mục rữa rồi như vậy không phải sao... Nhưng ta vẫn đang tồn tại, chỉ cần tồn tại vậy liền chính tỏ còn sống.”

Có thể là vậy đi...

Dựa vào hệ thống nói Kenji mới biết được trước mắt này thực chất chỉ là hồn ma, có chút sững sờ nhưng nghe giải thích Kenji cũng hiểu.

Ma lực vỗn dĩ là tự nhiên năng lượng, linh hồn cũng là một dạng năng lượng thể, nhìn thấy là điều tất nhiên, haki quan sát luyện đến lắng nghe vạn vật cũng có thể nhìn thấy được, nhưng thường thì hồn ma sẽ bắt đầu tiêu tán hoặc tìm mới luân hồi, bất ngờ là trước mắt hồn ma vậy mà vẫn bảo trì được, có lẽ dựa vào ai đó có một kì lạ trái ác quỷ tác động đến linh hồn cô gái này khiến nó vẫn bảo lưu đến hiện tại.

Ngươi không có ý định tiêu tán hoặc là đi tìm mới đầu thai hoặc có lẽ trở về minh thổ sao.

“Ta không tiêu tán được, cũng không thể trở về với minh thổ cũng không muốn tiếp tục chuyển thế, thế giới này không đáng để ta tiếp tục sống.”

Thật cô đơn a... Cũng thật bi ai.

“Giống nhau mà thôi, ngươi cũng là kẻ đáng thương, ta cảm nhận được trong lòng ngươi khao khát, ngươi muốn mạnh mẽ nhưng ngươi quá mạnh mẽ ngươi lại cô độc lại tịch mịch... Loại cảm giác này thật tệ...”

Ha, thú vị hồn ma... Có thể ngươi nói đúng thật.

“Ta nói???.”

Vâng, ngươi nói về cái chết và sự sống loại kia, có thể ngươi đã đúng, thân thể chết kí ức còn, tâm niệm còn, linh hồn còn, vậy là còn sống...

“Ta đã ở đây rất lâu, rất lâu về trước... Không rõ bao nhiêu nữa căn bản cũng quên mất đếm, ta từng gặp hai người có thể cảm nhận thấy ta, nhưng đã quá lâu rồi, ta gặp ngươi ngồi đây ta cảm nhận được nguy hiểm từ ngươi, biết ta thấy thế nào không.”

Thế nào?? Nhìn trước mặt hồn ma Kenji cũng không phải không thoải mái ngược lại nói chuyện rất tự nhiên giống từ lâu gặp được đồng đội.
“Ta thấy, sợ hãi vì ngươi mang đến cho ta uy hiếp, ta thấy vui mừng vì có thể thấy người thấy được ta, ta thấy bớt đi cô đơn vì có người nói chuyện.”

A, ta không hỏi lí do ngươi tại sao vẫn tồn tại, nhưng ngươi có thể nói cho ta hai người kia là ai chăng.

“Ân, gần nhất là khoảng hơn 20 năm trước một người đàn ông, bất quá hắn quá yếu chỉ có thể cảm nhận thấy ta tồn tại nhưng không thể bắt lấy thân ảnh ta, vậy nên chúng ta cũng không có được giao lưu với nhau.”

Gol D. Roger sao? Kenji nghĩ ngay đến một người, 20 năm trước như vậy chỉ có một người là Roger mà thôi.

https://ngantruyen.com/
“Còn một người nữa cách đây rất lâu rồi, hắn có thể nhìn thấy ta nhưng không thể giao tiếp, hắn bị câm, bị điếc, bị mù, nhưng ta có thể biết hắn thấy gì, giao lưu gì với ta. Ngươi là người thứ 3...”

Muốn hay không thể nghiệm một chút cuộc sống?

“Thôi, dù có ta cũng không muốn sống lại, ta nói rồi mà ta chỉ cần nhìn thôi, ta không muốn thể nghiệm thế giới này nữa, đã quá đủ rồi... Rất mệt mỏi.”

Hiểu rồi...

“Ngươi không định hỏi tại sao thân thể ta chết sao, hay là tại sao ta vẫn có thể tồn tại.”

Không cần phải vậy, không cần thiết không phải sao... Muốn hay không sau này đến một thế giới người chết.

“Minh giới sao? Ta nghĩ vẫn là thôi đi.”

Không! Là một nơi khác, bất quá ta vẫn chưa đi được.

“Một thế giới khác sao.”

Ngươi biết?? Kenji kinh ngạc nhìn trước mặt hồn ma này, kì bí kì lạ, tựa như biết rất nhiều thứ nữa.

“Ha, ta cũng là từ một thế giới khác đến mà, bởi vậy ta chết không thể đến Minh giới ở đây, cũng không thể tiêu tán, nhưng ta càng không muốn đầu thai tại đây...”

Hít!!! Kenji sững sờ nhìn lấy trước mặt cô gái này, lại có người giống mình đến như vậy li kì xuyên qua.

“Không cần như vậy, kì thực nghe đến ngươi nói đến tới một minh giới khác ta liền tùy tiện đoán, không nghĩ thực sự ngươi cũng là từ nơi khác không thuộc về thế giới này người, chả trách như vậy khiến ta cảm giác nguy hiểm.”

Cô tên gì.

“Tên??? Ta đã quên mất rồi, quá lâu không có ai gọi đến cho nên ta đã lãng quên, bởi nó không cần thiết nữa không phải sao, có tên nhưng không ai gọi đến.”

Nhìn trước mặt cô gái này, vừa đáng thương vừa đồng cảm,... Lại có chút gì đó nhìn ra bản thân.

“Thế còn ngươi, ngươi tên gì.”

Kenji! Tatsunaga Kenji.

“Kenji sao!... Thật quen thuộc cũng thật xa lạ tên, được rồi từ nay ta gọi Tatsunaga Kimiko, lấy họ ngươi được chứ?”

Tự nhiên ta không quan trọng. “Tuyệt trần sao? Người giống như tên... Thật đẹp tên.” Lẩm bẩm Kenji cười một tiếng, “đi với ta không, tìm kiếm đồ chơi...”

“Được, ta đi với ngươi.”

Hai người lẳng lặng ngồi nơi đó, nhìn về phía xa cổng Torri nơi đó ánh mặt trời vừa kịp lặn xuống, khung cảnh mĩ lệ, đẹp đẽ...

“Hỏi ngươi một vấn đề, tại sao ngươi đến đây vậy, ý ta là xuyên qua đến đây, thế giới này.”

“Bị giết!” Kenji âm thầm phun một câu.

“...”

“Ta có thể nói rằng ta và ngươi giống nhau đến không thể tin tưởng sao... Ta cũng là bị giết mà vô tình ngã vào một vòng xoáy, và thế là vô tình xuyên qua đến.”

Thật hiếu kì ngươi rốt cuộc là từ đâu xuyên đến đây...

“Khác với ở đây, nơi ta ở tràn ngập ma thuật cùng yêu quái, ta cũng không thể nhớ rõ bởi quá lâu rồi, 800,1000 hay 2000 năm hay lâu hơn nữa...” Kimiko thật sâu lâm vào hồi ức, nhất thời cũng không có đi ra, lại thỉnh thoảng gõ gõ đầu như cố nghĩ ngợi điều gì đó.

Tên còn có thể ném Kenji cũng không mong chờ Kimiko có thể nhớ đến gì nhiều, nhưng Kenji đã nghe ra thế giới cũ cô gái này trùng tu ma thuật cùng yêu quái song song tồn tại.

Ngồi được một thời gian cuối cùng hai người vẫn là đứng lên rời đi, Kimiko cũng là ngoài ý muốn gặp phải, Kenji thậm chí còn không biết vậy mà cũng có người giống mình xuyên qua.

Nhưng bởi vì vậy Kenji mới quyết định dẫn theo Kimiko, chẳng lẽ nói tại mình là dị số, nên thế giới này cũng xuất hiện dị biến hay sao?