Hồn Thuật

Chương 156: Kiệt Hào Xuất Trận





Cặp đấu thứ bốn mươi, được bảng ngọc phân bố tại võ đài số hai. Hai người Kiệt Hào và Vô Thiên đều trừng mắt nhìn nhau mà lên đài. Kiệt Hào thì đang bực mình vì hai tên “đàn em” kiếm được người trong mộng còn mình làm “đại ca” mà thật mất mặt a, đang không có nơi phát tiết không ngờ có “bao cát” tự mình đưa tới, hắn không vui mừng mới là lạ.

Mà đối thủ của Kiệt Hào là Vô Thiên cũng nhìn Kiệt Hào bằng nửa con mắt. Mọi người đều thấy rõ ràng tu vi của hắn cũng là cấp bảy đỉnh phong, thuộc top đứng đầu trong đám đệ tử tới từ Văn Lang Thiên. Hơn nữa trong "Mầm Thế Giới" của hắn có một đống pháp bảo trước khi xuống nhân gian, cha hắn đưa cho thì còn ngán ngẩm đối thủ nào. Trong mắt hắn, tổ đội số mười hai chẳng qua chỉ là một đám “quê mùa” chưa được khai phá văn minh mà thôi. Hơn nữa chiến thắng tên này không những làm nâng cao danh tiếng của đám đệ tử tới từ Văn Lang Thiên mà còn trút giận giùm tiểu thư, nhất định lúc trở về, tiểu thư sẽ nhìn với ánh mắt khác xưa.

Vô Thiên vừa bước lên đài vừa thầm đắc ý trong lòng. Bất quá hắn đã quên mất một điều mà các tiền bối của hắn trên Văn Lang Thiên vẫn thường hay nhắc nhở các đệ tử rằng: “ Nhân gian chính là gốc của Văn Lang Thiên, là cái nôi đản sinh ra tầng tầng lớp lớp cường giả. Nếu mà ngươi coi thường nó, ngươi nhất định sẽ rất thê thảm”.
Lúc nghe lão sư hắn giảng tới câu này, hắn chỉ coi như gió thoảng qua tai, khinh thường bĩu môi: “Chỉ là một đám thấp kém, có gì lợi hại chứ?”

Cho tới Việt Thuật Đại Hội lần này, nhìn tố chất của đám đệ tử tu thuật dưới nhân gian hắn lại càng thêm khinh thường, bởi vì đệ tử yếu kém trên Văn Lang Thiên cũng được coi là tinh anh ở dưới nhân gian rồi. Cho dù có vài nhân vật làm hắn kiêng kị cũng không làm hắn thay đổi cách suy nghĩ cố hữu bấy lâu nay.

Trong số năm mươi người đệ tử tới từ Văn Lang Thiên thi đã có ba mươi tư người bị loại. Hiện tại chỉ còn lại mười sáu người, trong đó hai vị tiểu thư trong đoàn là Thanh Thanh và cô bé đanh đá cũng có mặt. Hóa ra thực lực của cô nàng đanh đá kia cũng không thấp, thảo nào vênh mặt rõ cao a. Mà trong số mười sáu người còn trụ vững tới vòng hai này thì có tới chín người mà ngay từ đầu Văn Lục đã để ý, chính là đám người đứng giữa trung tâm nhóm đệ tử. Đám chín người này suốt từ đầu tới cuối đều mang một bộ mặt bình tĩnh mà quan khán, không có một chút dao động hay a dua theo phe phái nào của hai vị tiểu thư, hiển nhiên tâm cảnh của đám người này không thấp chút nào, chẳng trách ngay từ đầu Văn Lục đã coi trọng.

Hiện tại mọi người trên khán đài ở bốn phía đỉnh núi trung tâm đều bị một trận đấu trên võ đài số chín thu hút. Bên ngoài võ đài, một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng dìu dịu đang lơ lửng bên ngoài kết giới. Mọi người đều biết rằng đó là thanh thần kiếm, bất quá cũng chẳng có ai có ý đồ đối với nó. Không nói tới việc mọi người tôn trọng chủ nhân của nó mà chỉ nói tới việc nó chỉ thuần phục một người thôi cũng đã chẳng có ai muốn thừa hơi mà đi cướp đoạt nó về cả. Chẳng lẽ mang về trưng bày? Hơn nữa có chạm được vào thanh thần kiếm đó không cũng còn là vấn đề.

Chủ nhân của thanh thần kiếm không ngoài ai khác chính là thủ hộ giả Lê. Cho tới giờ mọi người đều không biết được thanh thần kiếm cao tới mức độ nào. Tuy nhiên mọi người đều chắc chắn một điều rằng, cấp độ của nó cao hơn của thủ hộ giả Lê hiện tại. Chính vì thế cho dù thủ hộ giả Lê đương nhiên là phải để lại bên ngoài kết giới rồi. Hắn không thu thần kiếm vào trong "Mầm Thế Giới" chính là tỏ thái độ tôn trọng thanh kiếm. Tinh thần như vậy không khỏi khiến mọi người thêm kính trọng.

Đám người Văn Lục cũng bị trận đấu của thủ hộ giả Lê hấp dẫn. Mà Bạch Y công chúa lúc này cũng bay ra khỏi thanh đại đao của Văn Lục mà hưng phấn nhìn khắp nơi, chỉ hận không thể chạy đông chạy tây mà quan khán mọi thứ. Chỉ là nàng trước đây dù sao cũng là một công chúa, những phép tắc, quy cách của cung đình nàng vẫn chưa từ bỏ được cho nên vẫn phải kiềm chế bản thân.

Mà dưới chân Văn Lục chính là tiểu Nghê hôm nay lại phá lệ không ngủ nữa mà lon ton chạy quanh nhóm người tổ đội số mười hai. Lệ Thanh cũng không phải mọi người nhìn chằm chằm bộ ngực “quá cỡ” của nàng mà thở phào.
Na Na đứng cạnh nhíu đôi mày lá liễu ngước lên hỏi Văn Lục:

- Thủ hộ giả Lê vẫn còn hung hăng a. Đến chiêu mộ người cũng không nhất thiết phải thượng đài như vậy chứ?

Hương đứng phía sau dành lấy trả lời:

- Đương nhiên là phải thượng đài rồi. Nếu không thể hiện thực lực, ai muốn theo a.

Na Na nghe vậy thì “à” lên một tiếng, rồi lại hỏi:

- Nhưng là thủ hộ giả mạnh mẽ khi có thanh kiếm trong tay kìa. Trong khi thanh thần kiếm lại phải để bên ngoài thì hắn đánh đấm làm sao?

Hương buột miệng:

- Không nên coi thường người khác? Hắn không đơn giản đâu.

Nói xong nàng liếc Văn Lục một cái thấy hắn vẫn nhìn về võ đài số chín mới thả lỏng tinh thần. Câu này là Văn Lục thường hay nói với nàng, giờ đem đi nói với Na Na, bỗng chốc có chút không được tự nhiên. Cũng là nhờ Văn Lục, nàng đã thu liễm ít nhiều tính tình bộc trực của nàng.

Trong lúc Hương sát thủ đang cúi gằm mặt, hai má đỏ hồng ngượng ngùng thì trên võ đài số chín, quang mang hình số trong giữa kết giới đã bùng nổ, mọi người đều hào hứng hi vọng một trận giữa hai cao thủ.

Đáng tiếc mọi việc đều không được như mọi người suy nghĩ. Không đầy ba hô hấp, đối thủ của thủ hộ giả đã bị ba cước của hắn đá như đá bóng đập lên kết giới ba lần khiến đối thủ ngay cả cơ hội rút vũ khí lẫn gọi linh thú đều không có…. cùng tu vi mà thực lực quá chênh lệch.

Mọi người đều nhận ra đối thủ của thủ hộ giả Lê là một thành viên trong nhóm đệ tử tới từ Văn Lang Thiên. Từ trước tới giờ thi đấu, thủ hộ giả Lê thường thường phòng thủ để cho đối thủ đánh tới kiệt sức hắn mới ra tay. Bởi vậy các đối thủ trước đều tâm phục khẩu phục. Chỉ là lần này vị công tử kia theo phe cánh của cô nàng đanh đá, lúc trước có trừng mắt, sỉ nhục đám đệ tử nhân gian ngay trước mặt thủ hộ giả. Hiện tại thủ hộ giả Lê cho hắn ba cước, mọi người vẫn còn thấy… nhẹ.

Mà võ đài số hai quang mang hình số cũng đã bắt đầu điểm ngược từ ba trở lại rồi bùng nổ. Mọi người chỉ thấy trên võ đài, Vô Thiên nhếch mép nhìn Kiệt Hào bắt trước mấy lời của lão sư hắn mà lên mặt:
- Tiểu tử… so với tuổi bốn mươi của ta mà nói thì thằng nhóc hai mươi mốt tuổi ngươi xem ra còn hơi nhỏ, kinh nghiệm thực chiến còn quá ít. Ta khuyên ngươi nên sớm nhận thua đi là vừa kẻo người ta lại bảo ta bắt nạt ngươi.

Kiệt Hào đang đứng đối diện cách hơn tám trăm mét, nghe vậy thì giơ tay che miệng “khụ khụ” một cái. Ở bên ngoài võ đài Na Na cũng thích thú bật cười:

- Kinh nghiệm thực chiến ít a? Tên này thật là có tính hài ước.

Bạch Y công chúa đứng cạnh ngạc nhiên hỏi:

- Ta thấy hắn nói đúng đấy chứ? Mặc dù tu vi hai người đều là cấp bảy đỉnh phong. Tuy nhiên hắn lớn hơn Kiệt Hào hai mươi tuổi kìa… nhất định là kinh nghiệm chiến đấu của hắn nhiều hơn vô số so với Kiệt Hào rồi.

- Cũng không hẳn vậy. Không phải lúc nào lớn tuổi cũng chiếm ưu thế đâu thưa công chúa.

Hương sát thủ đứng bên cạnh Bạch Y công chúa lắc đầu nói. Đối với vị công chúa tỏa ra khí chất đơn thuần, thân cận này Hương cũng không có “ác ý” như đối với cô bé cái bang. Bởi vậy tối hôm trước mấy người phụ nữ đã rất nhanh thân thiết với nhau như chị em. Mà “bà cô” mấy trăm tuổi tên Bạch Y này cũng bị Lệ Thanh hạ bậc xuống thành chị cả. Tiếp đó tới Hương sát thủ làm chị hai, rồi Na Na làm chị ba. Cuối cùng Lệ Thanh thích thú với thân phận em gái út nhỏ. Văn Lục nghe xong chuyện kết nghĩa này thì bất giác nhớ tới Vân Nhi đang học trận pháp với lão sư. Không biết lúc nàng về mấy cô nàng này sẽ thành cái cảnh gì… “ngũ long công chúa” sao, hay là “ngũ đại quỷ nữ?”.

Trên võ đài, Vô Thiên thấy Kiệt Hào chỉ ho nhẹ mà không đoái hoài gì tới lời của mình thì cho rằng đối phương coi thường mình liền giận dữ triển khai thân pháp, chớp mắt đã vượt qua tám trăm mét, xuất hiện trước mắt Kiệt Hào.

Mọi người sau khi quan khán trận đấu trên võ đài số chín cũng đã phần lớn quay sang quan khán trận đấu giữa Kiệt Hào và Vô Thiên. Nhìn bóng ảnh Vô Thiên như thuấn di xuất hiện trước mắt Kiệt Hào. Một số đệ tử Lệ Sơn phái đang đứng phía sau đám người Văn Lục cổ vũ cho Kiệt Hào cũng nhịn không được phải kinh hô:

- Phong Thuật…. Một trong những thuật pháp ngoài ngũ hành a.

- Ngươi nói đúng… Xem ra sư huynh Kiệt Hào chuyến này vất vả rồi.

Bạch Y đứng phía trước nghe vậy bĩu môi khinh thường nói.

- Tâm cảnh không đủ, mới có vậy đã nổi giận đùng đùng còn đánh đấm gì? Ta nói đúng chứ?

Văn Lục ý vị nhìn nàng một cái mỉm cười gật đầu. Bạch Y hưng phấn, đắc ý nói:

- Bổn công chúa chính là thiên tài mà… hihi…

Văn Lục thấy nàng như vậy thì thầm cười khổ: “Tâm cảnh của nàng cũng “không đủ” a. Mới có vậy đã muốn lơ lửng chín tầng mây rồi”.

Không để ý tới vị công chúa đơn thuần này, Văn Lục lại tiếp tục quan khán trên võ đài.
Vô Thiên chủ tu phong thuật, chớp mắt đã vượt qua tám trăm mét vung chân tung một cước đầy đao phong tới mặt Kiệt Hào. Mọi người đều thấy trên mặt hắn lộ ra một nụ cười đầy khinh bỉ. Xem ra hắn không rút vũ khí mà dùng chân ý muốn đạp lên bộ mặt của Kiệt Hào để đánh tan ngạo khí của đối phương.

Bất quá rất nhanh hắn đã phát hiện không đúng. Chỉ thấy chân của Vô Thiên đạp xuyên qua đầu của Kiệt Hào mà không có chút lực cản nào khiến hắn có chút thất thần. Vô Thiên trong lúc nóng vội đã quên mất một điều, kim thuật ngoài sự sắc bén đáng sợ ra, thì tốc độ cũng không phải tùy ý để người ta “dẫm đạp” như tưởng tượng.

Trên khán đài, vô số các đệ tử đều thấy dưới ngọn cước của Vô Thiên, Kiệt Hào đã bật người lơ lửng đứng trên không trung. Mà điều tiếp theo làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy Kiệt Hào từ trên giơ chân phải ra đạp xuống đầu Vô Thiên. Trong không đầy một phần tỉ giây, một bàn chân khổng lồ bằng kim loại hình thành lớn như chiếc xe tải đạp xuống khiến Vô Thiên ở bên dưới đang dương dương đắc ý liền biến sắc vội vàng thi triển thân pháp tối đa phóng ra ngoài.

Nói thì lâu, nhưng hai người giao thủ xong còn chưa kết thúc một giây, “bàn chân thép” khổng lồ kia cũng đạp xuống mặt võ đài làm cái “Rầm” khiến kết giới cũng phải rung rinh một chặp. Vô thiên đứng phía ngoài toát mồ hôi hột nhìn chằm chằm vào bàn chân thép thầm nghĩ:

“Chậm một chút… e là toi mạng”.




Đăng bởi: