Hồn Thuật

Chương 164: Hương Xuất Trận



Năm năm trước, một ngày mưa lớn, trên bầu trời thành phố Huế, một cụ già ăn mặc “quái dị” bay vút qua. Bỗng nhiên cụ già “ý” lên một tiếng rồi trong nháy mắt đã giật lùi trở lại một đoạn chăm chú nhìn xuống dưới lẩm bẩm:

- Như thế nào có thế? Cấp mười một Mầm Thế Giới a, lại đều đã thức tỉnh… mà đi bới rác. Ôi ôi, thế giới này loạn hết rồi.

Bên dưới bãi rác to lớn, cô bé cái bang và Nguyệt đang cặm cụi cầm chiếc que sắt khẩy khẩy tìm tòi. Bất chợt một cụ già thình lình xuất hiện trước mặt làm hai nàng giật thót mình, mặt mày trắng nhợt ôm lấy nhau. Cụ già trước mắt đầu tóc bù xù, nhếch miệng lên cười nói:

- Hai tiểu a đầu, sư phụ của các ngươi là ai?

Cô bé cái bang và Nguyệt nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ: “Sư phụ cái gì? Không phải gặp một lão già khùng khùng đấy chứ?”

Cụ già nhìn sắc mặt của hai cô bé như vậy thì mừng quýnh lên. Thông qua đọc tâm thuật cụ liền biết được lai lịch hai cô bé, cũng biết được hai nàng chưa ra nhập môn phái nào. Tiếp theo vấn đề trở nên đơn giản, cụ già chỉ cần hiển lộ vài thuật pháp liền khiến cho hai cô bé há hốc mồm cằm muốn chạm tới đất. Sau hồi lâu, thần trí trở lại, hai nàng khóc lóc một hồi cầu mong ông “bụt” cứu khổ cứu nạn.
Cụ già cũng nhiệt tình ở lại với hai cô bé vài tháng, mua một căn nhà lớn, truyền thủy thuật cho hai nàng. Nhất là Nguyệt còn được cụ tận tình chỉ bảo cầm khúc cho khiến cho nàng hiện tại có một thân tu vi dù không cao như cô bé cái bang nhưng cũng mạnh mẽ không kém chút nào.

Cứ nhìn thấy hai cô bé hàng ngày ngoài việc chăm sóc người mẹ tâm thần ốm yếu ra thì đều chăm chỉ tu luyện, cụ già lại thỉnh thoảng ngửa cổ lên trời cười đắc ý: “Tới Việt Thuật Đại Hội năm năm sau, ba đồ đệ của lão phu sẽ cho các ngươi kinh ngạc không nhỏ… ha ha…”

Cái gọi là thiên tài và tư chất bình thường chính là thể hiện qua điều này. Người ta tu luyện năm năm liền có tu vi cấp sáu cấp bảy, trong khi nhiều người cặm cụi mấy trăm năm chắc gì đã vượt qua cấp năm. Qua năm năm, không chỉ Nguyệt mà ngay cả cô bé cái bang kia cũng gây cho các vị giám sát sử và trưởng lão rung động không nhỏ. Dưới một thân thủy thuật cấp bảy đỉnh phong, cô bé cái bang liền thi triển ra lực lượng hùng hậu khiến cho các đối thủ đau đầu bại trận trên đỉnh núi số bốn ở vòng loại. Nhiều người nhìn vào tuổi tác cùng sức mạnh của nàng thì đều không kìm được mà kinh thán. Bất quá có ai biết rằng cô bé cái bang rách dưới kia năm trước còn đánh không lại mấy tên du côn đầu đường xó chợ.

Cô bé cái bang và Nguyệt lúc này vẫn ôm nhau khóc, không biết rằng với tài lực của cụ già quái dị kia muốn cứu một người tâm thần thì dễ như trở bàn tay. Bất quá cụ già cũng chỉ đưa vào trong người mẹ kia một cỗ lực lượng đủ để kiềm chế cho bà khỏi chết. Mà việc cụ căn dặn hai nàng tu luyện để tới Việt Thuật Đại Hội lĩnh thưởng Cứu Chuyển Hồi Đan chẳng qua cũng chỉ là đặt ra một mục tiêu cho hai nàng cố gắng. Hơn nữa bà mẹ tâm thần kia có tỉnh lại cũng chẳng có ích lợi gì, để như hiện tại người mẹ này liền làm một việc có ích là thúc đẩy hai cô bé điên cuồng tu luyện thì tốt hơn nhiều. Với dự đoán của cụ già thì chuyến tới Việt Thuật Đại Hội lần này, Cửu Chuyển Hồi Đan kiểu gì chẳng về tay. Nếu không đạt được, chỉ có một điều đó là tu vi của hai nàng quá kém, nếu không với tuổi tác như vậy, có tu vi lớn như thế chẳng lẽ không có vị giám sát sử nào động tâm.

Còn nếu vì tu vi quá kém mà không đạt được thứ hạng mong đợi là lọt vào bách cường thì đúng là uổng công cụ già chăm lo nhiệt tình mấy tháng như vậy, lúc đó cụ không cho vài gõ đã là vạn hạnh trong vạn vạn hạnh rồi.

Ngày thứ hai của vòng đấu bách cường, mọi người đã tề tựu đông đủ trên đỉnh núi trung tâm trong tam cấp đồ án. Sở dĩ đám người Văn Lục có số thứ tự đứng gần cuối lại chưa được thi là bởi vì vòng đấu này không hạn chế về thời gian, mà hôm trước toàn những đối thủ sừng sỏ gặp nhau khiến cho thời gian các trận đấu đều kéo dài tới một hai tiếng, thậm chí còn có một trận đấu từ sáng cho tới chiều vẫn bất phân thắng bại.
Nghe nói trận đấu này là một cặp nam đệ tử sinh đôi cùng tu luyện thổ thuật. Hai người này thì một người tên là Văn Quang, một người tên là Văn Minh tới từ Đại Đôn Cát Tiên môn và đều có tu vi cấp bảy trung cấp.

Hai đệ tử của Đại Đôn Cát Tiên môn này kể ra cũng có chút làm người khác chú ý. Bởi vì hai người là song sinh, bởi vậy từ tố chất thân thể cho tới linh hồn đều tương đồng như nhau. Hơn thế nữa việc làm người ta kỳ quái là nếu một trong hai người tiến cấp là y như rằng người kia cũng tiến cấp, bất kể hắn đã đủ lực lượng để tiến cấp hay chưa. Điều này chẳng khác nào một người hưởng lợi ích tu luyện của mình lẫn của cả người anh em kia.

Từ chỗ thân thể tới linh hồn tương thông, cho nên việc đánh đấm giữa hai người mà để phân ra thắng bại thì quả là có chút khó khăn. Chiêu thức lộ số của đối phương, cả hai đều nắm rõ trong lòng bàn tay thì làm gì được đối thủ đây. Kết quả là hai người đấu tới không còn một chút sức lực nào trong Mầm Thế Giới mới gục xuống. Làm khán giả khóc dở mếu dở là hai người cùng lúc gục xuống, mà ngay cả tư thế ngã xuống cũng… y chang nhau.

Hôm nay người xuất trận đầu tiên của tổ đội số mười hai là Hương sát thủ. Nàng mang số một trăm hai mươi lăm, sau một hồi chờ đợi liền được Bảng Ngọc thông báo tới võ đài số mười sáu để thi đấu. Đối thủ của Hương là một chàng thanh niên có chút gầy ốm, mặc một bộ đồ thư sinh trắng từ đầu tới chân. Qua vị giám sát sử bình luận viên kia, mọi người trong tổ đội số mười hai cũng biết Hương chuyến này… “húc đầu vào đá”.

Người gầy còm đứng trên võ đài, cao lêu nghêu khiến cho mấy chục ngàn tu thuật giả trẻ tuổi tưởng chừng như một cơn gió liền thổi hắn bay tít đi nơi nào kia có cái tên là Trần Đông. Hắn trên đỉnh núi số hai liền một đường tiến tới bất kể là gặp đối thủ nào người ta cũng chưa thấy hắn nhúc nhích mảy may, vẫn nở nụ cười vô hại đứng ở một góc võ đài liền khiến cho đối thủ đập uỳnh uỳnh lên kết giới ba lần.

Chỉ là lần này mọi người đều ngạc nhiên khi thấy hắn cầm một vật có hình thù na ná giống như một cây súng trường ở thế giới phàm nhân. Tất cả đều trố mắt nhìn chằm chằm vào “vũ khí” của hắn rồi bàn tán sôi nổi:

- Ta kháo! Tên này không phải đánh nhiều đâm loạn não rồi đấy chứ? Cầm súng trường đi dọa ai a. Cho dù tu thuật giả cấp một đi chăng nữa, khẩu súng trường đó bắn thủng được da người ta sao?

Một cô gái ngồi cạnh tên vừa kinh hô nghe vậy liền “dẩu mỏ” lên nói:

- Không được cho ngươi xúc phạm Trần Đông anh tuấn của ta. Chàng cầm vũ khí đó chắc là một pháp bảo lợi hại, nhất định sẽ đánh cho nàng sát thủ của tổ đội số mười hai kia “đo sàn”.

- Nga! Ngươi nói cũng có lý. Nhưng là người con gái tên Hương kia nghe đồn cũng không đơn giản đâu nha.

- Xí! Quái vật đã là cái gì chứ? Trần Đông anh tuấn của ta mới chính là đại đại quái vật… hi hi…
- Không thể nào! Hắn giống như bộ xương di động, có gì mà anh tuấn chứ?

Nói đoạn hắn liền cố ưỡn bộ ngực còm nhom của hắn ra trước mặt cô gái rồi khoe:

- Nhìn nè! Thế này mới là phong cách X men.

Tiếp đó hắn đứng dậy, cong hai tay đặt vào bên hông, lên tấn giống như Lý Đức biểu diễn thể hình. Chưa đợi hắn nhận được lời khen của cô gái thì “bốp” một tiếng. Hắn liền thấy một chiếc giày to dần lên trước mắt, sau nữa hoa mày chóng mặt, choáng váng lảo đảo một hồi. Kèm theo đó là một loạt tiếng quát tháo từ phía sau.

- Tên thần kinh nào kia. Ngồi xuống ngay cho lão tử, che hết phía dưới rồi còn xem cái gì?

Trên võ đài, Trần Đông mỉm cười nhìn Hương với khuôn mặt hờ hững bước từng bước đi lên. Đợi cho đối thủ đứng đối diện hắn mới vuốt ve cây súng trường của hắn rồi nói:

- Cây Phong Đạn này là một pháp bảo cấp bảy, ta phải tốn rất nhiều công sức mới thu thập đủ nguyên liệu. Lại nhờ một vị tiền bối đứng đầu trong lĩnh vực luyện khí của An Khê phái ta tốn gần trăm ngày mới luyện chế thành.

Nói đoạn hắn ngước lên nhìn Hương rồi mỉm cười nói tiếp:

- Đối với ngươi, ta từ lúc thi đấu tới giờ mới có cảm giác nguy hiểm, bởi vậy ta quyết định sử dụng toàn lực. Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.

Trần Đông nói một hồi nhìn chiếc mặt nạ không biểu lộ ra sắc thái nào của Hương thì lắc đầu tự giễu:

- Ai thật hồ đồ khi dùng tâm lý chiến với sát thủ.

Hương cũng không có đáp lời Trần Đông mà vẫn đứng buông thõng hai tay chờ đợi hiệu lệnh của kết giới. Mà Trần Đông dưới con mắt của nhiều người lại bình thản mở ra không gian linh thú lôi ra một linh thú kỳ quái. Con linh thú này ban đầu ra giống như một quả cầu tròn vo lăn đi lăn lại trước mặt Trần Đông. Một lúc sau từ trên thân thể tròn vo của nó, Văn Lục nhìn ra rất nhiều những sợi lông tơ cực kỳ nhỏ dài tới mấy trăm mét chui ra khỏa loạn cả một vùng phong tỏa kín mít năm trăm mét xung quanh Trần Đông.

Na Na đứng bên cạnh Văn Lục thấy cảnh tượng này trên võ đài cũng nhịn không được kinh hô ngạc nhiên. Văn Lục kỳ quái nhìn sang hỏi:

- Lai lịch con linh thú này thế nào a?

Na Na nhíu mày một hồi mới nói:

- Con linh thú này có tên là Tỏa Phong, một dạng linh thú có thần thông phong hệ. Trong các bí tịch về linh thú có nói tới con linh thú này thuộc dạng linh thú có nhiều kỹ năng, ước tính phải tới gần một trăm kỹ năng lận. Mặc dù những kỹ năng này uy lực kém hơn hẳn so với linh thú đơn thuần một kỹ năng. Nhưng là nếu áp dụng trong những tình huống cụ thể thì những kỹ năng này giúp ích rất nhiều cho chủ nhân. Ví dụ như kỹ năng Phong Tơ kia bình thường chẳng có tác dụng là bao, ngay cả một điểm ngăn trở đối thủ cũng không có. Tuy nhiên đối với chị Hương luôn theo lối đánh ẩn thân mà nói, những sợi tơ kia hoàn toàn có thể phát hiện ra tung tích của chị ấy trước khi chị ấy kịp tiếp cận tên Trần Đông kia. Xem ra chuyến này chị Hương thực sự gặp đối thủ rồi.
Vân Trọng đứng bên kinh thường “hừ” một tiếng nói:

- Cho con “cầu cầu” kia một búa chẳng phải là xong sao.

Na Na bĩu môi với hắn rồi nói:

- Ngu ngốc nha! Con Tỏa Phong này chính là linh thú hệ phong đó. Hơn nữa nghe nói lớp giáp ngoài cùng thân thể của nó cũng cứng rắn vô cùng có thể chống đỡ được đối thủ trên một cấp. Ngươi nói nó có ngu đến nỗi đứng im cho ngươi đập không?

Vân Trọng nghe vậy ngẩn người ra gãi gãi đầu cười ngây ngô:

- Nga! Có điểm phiền toái.


Đăng bởi: