Mắt thấy tên thủ lĩnh cường đạo phái ra gần một trăm người đi lên ứng phó với mình, Diệp đại đoàn
trưởng lộ ra một tia cười lạnh, huy kiếm hạ lệnh:" Liệt diễm kỵ sĩ, mau cho lũ ngu ngốc ở trước mặt này biết thế nào là
chết chóc."
"Sát."
Liệt Diễm kỵ sĩ Khải Đặc cùng một trăm tên kỵ sĩ khác, nghe được mệnh lệnh của đoàn trưởng, đơn giản hiểu ra bèn hét
lớn một tiếng, sát ý rung động lòng người, nắm chặt thương điều khiển ngựa phóng tới.
Kỵ sĩ với kỵ sĩ đối chiến, luôn luôn là trận huyết tinh chiến đấu nhanh nhất đại lục. Loại hỗn độn nhị giai cường đạo
kỵ sĩ, căn bản vốn không phải là đối thủ của tứ giai Liệt diễm kỵ sĩ.
Thương ảnh tràn ngập, chiến mã hí vang, đấu khí lóe lên, tiếng kêu la thảm thiết vọng lại.
Qua một trận chém giết, cường đạo kỵ sĩ chỉ còn có hơn mười lăm người chạy thoát khỏi lưỡi kiếm của Liệt Diễm kỵ sĩ.
Còn lại hơn một trăm người đã chết. Không hề có một Liệt Diễm kỵ sĩ nào thương vong, đây chính là sự chênh lệch thực
lực.
"Ha ha…..quả là một đội ngũ cực mạnh. Nếu có thể dạy cho bọn họ ngũ thức chiến trận, hiệu quả khẳng định rất tốt." Diệp
Phong cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hú lên một tiếng, thúc chiến mã, huy vũ Quang Minh Chi Kiếm trong tay, nhằm phía
trước mình kết thúc nốt những con cá lọt lưới của Liệt Diễm kỵ sĩ.
Bọn cường đạo Cách Đức Tư lần này, cùng với Lạp Phỉ Nhĩ và Bỉ Khắc, tất cả đều bị Liệt Diễm kỵ sĩ một trận giết hơn
trăm mạng mà rung động. Bấy giờ mới nhận ra Liệt Diễm kỵ sĩ đều có tứ giai thực lực, khó trách chọn người khắc nghiệt
như vậy, dám tự xưng là Mạt La Hoàng Gia tư lược đoàn, xem ra lời đồn là có thật.
"Liệt Diễm kỵ sĩ, xung phong!" Khải Đặc thấy bọn Cách Đức Tư còn đang bang hoàng sững sờm lập tức huy động thủ hạ tiếp
tục hướng tới truy sát.
"Các huynh đệ, lần này chỉ có mỗi một tên đầu lĩnh, chúng ta cùng làm thịt hắn." Mười lăm tên cường đạo kỵ sĩ may mắn
không chết, tưởng rằng đối phương chỉ có một người sẽ dễ dàng giết chết, đều hét to "Giết", rồi nhắm hướng Diệp Phong
phi tới.
Khinh thường hừ nhẹ một tiếng, Quang Minh Chi Kiếm trong tay Diệp Thanh đâm, đỡ, chém, phang, cắt…...cương nhu tương
tề, thần thái tự nhiên, tiêu sái nhẹ nhàng. Mười đạo kiếm khí màu trắng như nước chảy mây trôi tán phát ra bốn phương
tám hướng.
Gần như cùng một lúc mười lăm tên cường đạo kỵ sĩ toàn bộ đều thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
Cách Đức Tư tận mắt thấy Liệt Diễm kỵ sĩ một trận xung phong tiêu diệt hơn trăm thuộc hạ của mình, đã biết rất rõ những
người này không phải loại đối thủ mà bản thân có thể đối phó được, muốn tìm đường tháo lui, lại bị Lạp Phỉ Nhĩ dây dưa
làm cho không thể thoát thân. Trong lòng vạn phần lo lắng, tự trách bản thân mình đã quá đại ý khinh địch.
Khải Đặc cùng Liệt Diễm kỵ sĩ tiến vào trung quân của bọn cường đạo, giống như thả hổ vào giữa bầy dê, đầy trời thương
ảnh cùng liệt diễm đấu khí, tận tình đồ sát bọn cường đạo kỵ sĩ. Khắp nơi vang lên những tiếng kêu thảm thiết, âm thanh
ai oán.
Diệp Phong không muốn để cho một thuộc hạ nào của mình phải tổn thất. Lúc này thu kiếm trở vào sau lưng, thúc chiến mã
lao vào bọn cường đạo, hú lên một tiếng, vận dụng chính khí xuất ra tuyệt học lấy ít chống nhiều:" Như Lai Thiên Phật
Thủ."
Vô số chưởng ảnh màu trắng xé gió chém ra. Mọi người quay đầu nhìn lại căn bản không thể nhìn thấy thân ảnh của Diệp
Phong đâu, chỉ có thể thấy chiến mã của hắn cõng trên lưng vô số bàn tay màu trắng nhảy vào trong đám cường đạo, đánh
ngã vô số tên đứng gần với hắn.
"Cái này…...cái này…...mạnh như vậy, đây là võ công gì đây?" Bọn cường đạo Cách Đức Tư, cùng với Lạp Phỉ Nhĩ và Bỉ
Khắc, tất cả đều không thể tin được trên đời lại có loại võ công cường hãn đến thế.
"Võ công cường hãn của lão đại quả thật nhiều a. Nếu có thể dạy ta mấy chiêu thì hay biết mấy." Khải Đặc thấy lão đại
sử dụng mấy chiêu thức mà chính mình còn chưa thấy qua, một bên công kích bọn cường đạo kỵ sĩ, một bên hâm mộ thì thào
tự nói.
Phía nam quan đạo, mắt thấy Diệp Phong biểu lộ thực lực, Lộ Lộ, Ba Nhĩ, Ai Đức, La Phi bốn người cũng thấy vô cùng kinh
ngạc trước những chiêu thức mới đó. U Nguyệt Nhi trái lại cảm thấy buồn bực vô cùng, gã nam tước cầm thú đó thực lực
thật mạnh, hy vọng thoát thân của nàng xem ra ngày càng xa vời.
"Tất cả huynh đệ lùi lại theo ta." Cách Đức Tư cao giọng hét lớn, huy thương dụng lực đánh bật Lạp Phỉ Nhĩ, thúc ngựa
chạy trốn về phương Bắc. Gã lần này đột nhiên đụng phải binh đoàn Liệt Diễm kỵ sĩ, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Tất cả
cường đạo đoàn của gã gần như đã bị hủy diệt trên quan đạo này.
Cường đạo kỵ sĩ vốn đã bị Diệp Phong với võ công cường hãn, cùng với Liệt Diễm kỵ sĩ vừa xông lên đánh cho tơi bời hoa
lá, vừa nghe đoàn trưởng hạ lệnh thối lui, vội vàng thúc ngựa chạy trốn.
"Như Ảnh Tùy Hình Thoái."