Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 19: Đè nén, lại đè nén


“Phải, Thương Nghiêu tiên sinh nói, chỉ khi Húc Khiên phản bội, cô mới cam tâm tình nguyện rời khỏi anh ấy, cam tâm tình nguyện ngả vào vòng tay của ngài ấy.” Diêu Vũ chậm rãi tiếp tục, “Thương Nghiêu tiên sinh cũng không nói cho tôi biết nguyên nhân rõ ràng. Sau khi cô cùng Húc Khiên kết hôn, tôi vốn nghĩ chuyện đó đã kết thúc, không ngờ Thương Nghiêu tiên sinh lại chỉ thị cho tôi tiếp tục ở lại bên Húc Khiên. Tôi nghĩ, ngài ấy làm vậy nhất định là muốn ép cô ly hôn.”  

Móng tay Lạc Tranh cơ hồ muốn xuyên thấu lòng bàn tay, nàng vốn cho rằng Ôn Húc Khiên ngoại tình chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ngờ phía sau nó lại ẩn chứa một âm mưu như vậy.  

Louis Thương Nghiêu, tâm tư của anh thâm sâu đến cỡ nào, trái tim anh rốt cuộc còn dồn nén những gì? Nàng cho rằng, hết thảy vốn đã kết thúc, không ngờ vẫn có những chuyện mà nàng không biết…

Cảm giác đau nhức trong lòng nhanh chóng lan tràn, Lạc Tranh lúc này mới chợt phát hiện, kể từ khi biết Louis Thương Nghiêu, trái tim nàng vẫn thường đau đớn như vậy.  

Nhưng mà, không phải nàng đã quen với chuyện này rồi sao? Nàng vốn biết rõ người đàn ông tên Louis Thương Nghiêu này lạnh lùng đến cỡ nào, tàn ác tới cỡ nào, xấu xa tới cỡ nào. Trái tim nàng thực sự rất đau đớn, bởi vì nàng lại đi yêu một người đàn ông như vậy.  

“Lạc Tranh, tôi biết tin này đối với cô là một sự đả kích rất lớn. Cô oán tôi, hận tôi cũng được. Nhưng tôi chỉ muốn cho cô biết, hết thảy chuyện này đều do Thương Nghiêu tiên sinh an bài.” Diêu Vũ nhẹ giọng nói tiếp, “Trước đây, tôi vốn cho rằng ngài ấy làm vậy là vì muốn có cô. Mặc dù tôi không hiểu ngài ấy, nhưng cũng biết được đó là một người đàn ông lòng dạ cực kỳ thâm sâu. Khi cô cùng Húc Khiên ly hôn, ngài ấy liền lập tức hủy bỏ hợp tác, khiến cho Húc Khiên phải đi tìm kiếm các cơ hội khác. Lần này, tôi nghĩ cũng là cái bẫy xếp đặt sẵn cho Húc Khiên mà thôi, anh ấy sao có thể có khả năng làm ra những chuyện như vậy chứ?”  

Đường Diệu Liên ngồi một bên nghe mà ngớ người, nhất thời cũng không biết nên nói gì, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc cùng khó hiểu.  

Lạc Tranh khó nhọc hít sâu một hơi, cố gắng để giảm nhẹ nỗi đau đớn trong lòng. Lúc này, nàng mới biết thì ra hít thở cũng khiến người ta đau như vậy…

“Diêu Vũ, tại sao cô lại đem chuyện này nói cho tôi biết?” Lạc Tranh cất tiếng nói yếu ớt, “Dù sao đây cũng chỉ là nghi ngờ của cô mà thôi. Cho dù Thương Nghiêu tiên sinh có sai khiến cô quyến rũ Húc Khiên cũng không có nghĩa anh ta là chủ mưu của mọi chuyện.”

“Dựa vào trực giác của phụ nữ! Tôi biết mình là người học luật, nói gì cũng phải có chứng cứ, nhưng chuyện này không phải rất kỳ quái hay sao? Thương Nghiêu tiên sinh vừa hủy bỏ chuyện hợp tác cùng văn phòng luật không được bao lâu, Húc Khiên liền xảy ra chuyện. Tôi cảm thấy chuyện này trước sau đều do một tay ngài ấy làm ra.”  

Diêu Vũ cắn cắn môi khẽ nói, “Mà tôi, kể từ khi mang thai con của Húc Khiên, cũng không hề liên lạc gì với Thương Nghiêu tiên sinh nữa. Ngài ấy biết tôi yêu Húc Khiên nên cũng không hề căn dặn tôi làm bất kỳ việc gì. Nhưng Húc Khiên là người đàn ông tôi yêu, tôi muốn cứu anh ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy xảy ra chuyện.”  

“Cô…. hạ tiện! Cô còn mặt mũi nào mà nói những lời này. Húc Khiên của tôi là do một tay cô hủy hoại.” Đường Diệu Liên đột ngột lấy lại phản ứng, hướng về phía Diêu Vũ vừa khóc vừa hét lên, “Cô câu dẫn hết người đàn ông này tới người đàn ông khác, sao lại không buông tha cho con trai tôi?”  

"Mẹ... " Thanh âm của Diêu Vũ đầy nghẹn ngào, quỳ sụp xuống, “Con thật sự yêu Húc Khiên, từ khi con ở bên anh ấy, không hề có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác. Điểm này Húc Khiên biết rõ nhất. Con biết mẹ sẽ hận con, nhưng mà…dù mục đích ban đầu thế nào thì con cũng có quyền được yêu…”  

“Cô dựa vào cái gì mà nói từ yêu? Dựa vào cái gì?” Đường Diệu Liên khóc càng lúc càng thêm thảm thiết.  

“Con…”  

“Bác gái, xin bác đừng như vậy!” Lạc Tranh lúc này không thể không cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nàng không muốn cục diện nơi này lại càng trở nên hỗn độn. “Vậy đi, đối với vụ án của Húc Khiên, cháu sẽ căn cứ vào tình hình thực tế. Nếu như anh ta thật sự bị người khác đổ oan, cháu sẽ làm luật sư biện hộ cho anh ta.”  

Chuyện này liên quan tới Louis Thương Nghiêu, cho dù có thật sự đúng như lời Diêu Vũ nói hay không, nàng cũng không thể không để tâm được.  

Đường Diệu Liên vừa nghe vậy, bất chấp nước mắt còn vương trên mặt liền nắm chặt lấy tay Lạc Tranh, “Thật sao? Con thật sự bằng lòng giúp Húc Khiên? Bác không có nghe nhầm chứ?”  

“Bác gái, bác yên tâm đi. Cháu sẽ tìm cơ hội tra rõ ràng chuyện này. Trước khi phiên toà định ngày, chuyện này vẫn còn có hy vọng.” Lạc Tranh nhẹ nhàng cất tiếng an ủi.  

"Cảm ơn, Tiểu Tranh, cám ơn con... " Đường Diệu Liên cảm động không cách nào nói rõ ràng.

Lạc Tranh an ủi Đường Diệu Liên một hồi rồi mới rời đi. Diêu Vũ đưa nàng tới chỗ thang máy, nhìn vẻ mặt cô ta như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.


“Cô muốn nói gì?” Lạc Tranh không nhìn về phía cô ta, chỉ lạnh lùng cất tiếng hỏi.

“Tôi…cảm ơn cô!” Diêu Vũ lúng túng nói.  

“Tôi chỉ không muốn để người vô tội bị oan mà thôi.”  

“Cô biết nguyên nhân, phải không?” Diêu Vũ nhạy cảm hỏi lại nàng.  

Lạc Tranh bình thản nở nụ cười, lên tiếng, “Tôi chỉ tạm thời tin lời cô mà thôi.” Nụ cười của nàng như muốn che đi suy nghĩ trong lòng. Nàng sao lại không biết nguyên nhân chứ? Nếu như chuyện này thật sự do Louis Thương Nghiêu gây ra, vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là vì Liệt và cái chết của Vũ khiến cho Húc Khiên phải trả giá.

Louis Thương Nghiêu đã từng nói, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào làm tổn thương Vũ cùng Liệt, huống hồ Ôn Húc Khiên lại là thủ phạm chính.  

Nhưng những lời này nàng không thể nào nói ra được, bởi vì một khi nói ra sẽ khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp.  

Tâm tư Diêu Vũ đâu có nặng trĩu như nàng, chỉ lẳng lặng gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.  

Một lát sau…

“Diêu Vũ, tôi rất muốn biết cô yêu Húc Khiên vì cái gì?” Lạc Tranh thật sự không hiểu nổi, Diêu Vũ đã biết rõ bộ mặt thật của Ôn Húc Khiên như vậy thì sao còn có thể yêu hắn nữa chứ? 

Diêu Vũ khẽ hít sâu một hơi, trả lời, “Húc Khiên khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, có đôi khi tình yêu chỉ đơn giản như vậy, chính vì nó quá đơn giản cho nên người ta thường suy nghĩ quá phức tạp về nó. Yêu chính là yêu, đâu cần nhiều lý do như vậy?”  

Ngón tay bấm nút thang máy của Lạc Tranh khẽ run rẩy…

Đúng vậy, yêu chính là yêu, sao có thể tránh được đây?

Lạc Tranh không biết mình làm thế nào để trở lại công ty. Nàng vốn muốn trực tiếp tìm Louis Thương Nghiêu để hỏi rõ, nhưng khi biết hắn không ở công ty thì lại thôi.  

Trở lại phòng làm việc, nàng lập tức kêu Vi Như tìm kiếm tư liệu về vụ án của Ôn Húc Khiên, còn bản thân nàng thì gọi điện về văn phòng luật ở Hongkong để tìm hiểu tình hình bởi bản thân nàng cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó khá kỳ quặc.  

Còn đang bộn bề công việc, đã thấy Vi Như gõ cửa bước vào, “Sư phụ, có một cô gái tìm chị, nhưng cô ấy không hẹn trước.”  

Lạc Tranh đang vùi trong đống tài liệu dầy cộp liền ngẩng đầu lên, “Cô ấy có nói mình là ai không?”  

Vi Như khẽ lắc đầu, có chút thần bí cười hì hì nói, “Nhưng mà, thấy các đồng nghiệp ở các tầng khác đối với cô ấy khá lễ phép, chị xem, có muốn gặp cô ấy một chút không? Cô ấy có vẻ rất kiên trì muốn gặp chị.”  

“Em đưa cô ấy tới phòng khách, chị sẽ tới ngay.” Lạc Tranh nhẹ nhàng dặn dò.  

Vi Như khẽ gật đầu, lập tức đi sắp xếp mọi việc.