Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương: Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Phần 38. Thong Thả Quay Về



Trăm con mắt đổ dồn lại.
Vy Vy xách hành lý, đột nhiên cô có cảm giác mình giống như một kẻ phạm lỗi đang bị bắt quả tang.



"Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ." (Thơ của Tô Thức, đời Đường)

Dịch câu này ra thì có nghĩa là: vợ yêu, em về nhà mẹ đẻ đã lâu rồi, nên quay về nhà thôi.

Thế nhưng, bảy ngay sau, Vy Vy mới lấy được lý do là phải đi thành phố B mới có thể về trường được.

Lật cuốn Từ điển bình giảng thi ca lịch đại vừa mới mua lên chiếc bàn ăn nhỏ, trong chiếc máy bay đang tròng trành, Vy Vy cúi đầu đọc sách, nhưng với nụ cười khẽ nở trên khóe môi, và trang sách đã rất lâu rồi mà chưa thèm lật đã tố cáo với người bên cạnh rằng cô đang ngồi ngây ra.

"Hành khách xin chú ý, máy bay chuẩn bị hạ cánh, xin hành khách vui lòng gấp lại bàn ăn, và thắt dây an toàn."

"Hành khách xin chú ý..."

Các tiếp viên hàng không nhắc đi nhắc lại các hành khách chú ý đến an toàn, Vy Vy bình thường trở lại, thu dọn đồ đạc gọn gàng. Khoảng hơn mười phút sau, máy bay đã đáp xuống sân bay thủ đô. Từ chối lời mời cho đi nhờ xe của người đàn ông đi cùng máy bay, Vy Vy xách va li hành lý, bước nhanh lên xe bus của sân bay.

Trở về lần này, cô không hề nói với Đại Thần, định sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ, nhưng có lẽ là sự sợ hãi bất ngờ cũng không chừng?

Dù sao cũng làm cho anh ấy bất ngờ là được rồi >o<.

Tưởng tượng ra phản ứng của Tiêu Nại, Vy Vy lại một lần nữa ngây ra trên xe bus.

Xe bus đi mất hơn nửa tiếng mới tới được bến cuối, lại phải bắt xe khác, lúc Vy Vy đến được tòa nhà của khoa kỹ thuật chắc cũng phải gần một giờ chiều rồi.

Có lẽ do đang trong kỳ nghỉ cuối tuần, trong các tòa nhà không có ai qua lại, thật rộng rãi vắng vẻ. Nhưng đến thang máy mà cũng đòi nghỉ hè thì thật là quá đáng quá.

Vy Vy nhìn tấm bảng treo chình ình trước thang máy - "đang sửa chữa", chẳng còn cách nào khác phải xách hành lý leo cầu thang bộ.

Cũng may là công ty của Đại Thần nằm ở dãy thứ tư, leo lên được đấy thì cũng coi như tập thể dục >o<.

Giữa ngày hè nóng nực, phải xách đống hành lý leo cầu thang bộ chẳng phải là chuyện vui vẻ gì, nhưng lạ một điều là, Vy Vy lại chẳng có cảm giác bực dọc gì hết.

Nhưng vì hành lý nặng quá, sáu tầng mà Vy Vy leo tới hơn mười phút, sau đó cô leo tới được cửa phòng kỹ thuật, lại nghe thấy "ting" một tiếng, thang máy bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một cô gái, hai chàng trai cùng bước ra...

Thang máy...

Sao tự nhiên lại bình thường?

Vy Vy lau mồ hôi, dường như có cảm giác gì đó lướt qua từng ngón chân.

Cũng đúng lúc này, cánh cửa kính của khoa kỹ thuật cũng được mở ra, một chàng trai dáng hình cao ráo bước từ trong ra, khuôn mặt vuông vắn, trên người mặc một chiếc T-shirt màu vàng, rõ ràng là Ngu Công.

Cho dù là người đẹp của thời đại nào thì cũng thu hút con mắt của người ta, Ngu Công vừa mới bước ra, ánh mắt đầu tiên không dừng lại ở đám trai gái kia mà bắt gặp ngay Bối Vy Vy đang đứng ngay bên cạnh.

Ngu Công thật không thể tin vào mắt mình, cậu ta ngạc nhiên tròn xoe mắt lên nhìn dò xét Vy Vy.

Thực ra Vy Vy còn kinh ngạc hơn cả cậu ấy, cô bối rối vẫy tay chào.

Ngu Công há hốc mồm không nói được câu gì, cậu ta quên mất cả công việc chính, lướt nhìn Vy Vy, rồi đi lên trước mấy bước bắt tay cô gái đi từ trong thang máy ra: "Giám đốc Phương, hoan nghênh cô, nóng nực thế này mà bắt cô phải tới đây, thật vất vả quá, tôi là Tiểu Vu, ha ha."

Cô gái được gọi là "giám đốc Phương" khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, cô mặc một chiếc váy ngắn kẻ ngang, thắt một chiếc thắt lưng to màu vàng ánh kim, khắp người trên dưới đều là một style rất lạ. Cô ta vừa cười vừa bắt tay Ngu Công: "Chào anh."

"Giám đốc Tiêu xưa nay đều đích thân đón tiếp, nhưng đúng lúc có điện thoại..."

"Là tôi đến không đúng lúc." Giám đốc Phương vừa cười vừa nói. "Thực ra hôm nay mới phối xong nhạc nền, tôi nghĩ ngay tới việc mới các anh nghe thử, giám đốc Tiêu của các anh là một chuyên gia về mặt này, mong anh ấy chỉ bảo thêm."

Vy Vy nghe bọn họ nói những lời khách sáo, càng nghe lại càng thấy não nề.

Làm cái gì chứ, chẳng phải Đại Thần nói hôm nay anh ở công ty có một mình thôi sao? Cho nên cô mới dám trực tiếp chạy tới công ty, bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra thế này? Không chỉ có Ngu Công ở đây, mà hình như cả người này cũng tới để tìm Đại Thần thì phải...

Nếu không bây giờ cô đi, buổi tối liên lạc với Đại Thần cũng được.

Nhưng mà Vy Vy còn chưa kịp hành động...

"Vị này có phải là nhân viên của quý công ty không?" Giám đốc Phương nhìn Vy Vy một cách đầy nghi hoặc.

Ngu Công lắc đầu nói: "Ha ha, đây là người thân của nhân viên công ty tôi."

Trong cùng một lúc mà mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía Vy Vy.

Trăm con mắt đổ dồn lại.

Vy Vy xách hành lý, đột nhiên cô có cảm giác mình giống như một kẻ phạm lỗi đang bị bắt quả tang.

"Xin mời xin mời, mời mọi người vào bên trong." Ngu Công mở cánh cửa kính, mời giám đốc Phương vào trong, sau đó vẫy tay gọi Vy Vy.

Vy Vy buồn bã, xách va ly hành lý đi theo.

Toàn bộ công ty trông vẫn giống như lần trước Vy Vy tới, bên trong không có một ai. Nghe Đại Thần nói, các nhân viên đã làm tăng ca liên tục hai tuần rồi, có người dứt khoát tối cũng ngủ lại công ty, cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải bắt họ nghỉ ngơi.

Nhưng sao Ngu Công lại không nghỉ?

Ngu Công vừa chào hỏi khách đồng thời cũng không quên ba hoa, rón rén tụt lại mấy bước, cậu ta cười hi hi hỏi Vy Vy: "Chị ba, chị trốn nhà theo trai à?"


"Thế này gọi là trốn nhà theo trai à?" Vy Vy phản bác lại rất yếu ớt, "Em rõ ràng là đi đàng hoàng mà."

Ngu Công vui vẻ, ra vẻ bí mật nói với Vy Vy: "Lần này chị đến thật đúng lúc, để đánh cho người ta một trận phủ đầu."

Vy Vy không hiểu, nhìn cậu ta một cách hồ nghi, Ngu Công đang định nói thêm thì Vy Vy đột nhiên nhìn sang một góc.

Đầu kia của văn phòng, một bóng hình cao ráo đẹp đẽ đang tiến về phía họ.

Cậu ấy đi xuyên qua các ô vuông, dáng vẻ vừa ung dung lại vừa trang nhã, điều lạ là xung quanh hình như không có ai, đột nhiên lại xuất hiện, ánh mắt dõi sang phía bên này một cách rất nóng bỏng.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm, chạm vào ánh nhìn của Vy Vy.

Đã một tháng rồi Vy Vy chưa nhìn thấy cậu ấy, bỗng nhiên thấy cậu, trống ngực cô đập thình thịch.

Bước chân cậu chỉ chậm đi một chút, nhưng vẫn đi lại một cách bình thản như thường, trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ, giám đốc Phương tiến lên một bước, giơ tay ra bắt tay: "Giám đốc Tiêu."

Tiêu Nại thay đổi hướng nhìn, bắt tay cô ta, rất lịch sự nói: "Giám đốc Phương, đón tiếp cô không được chu đáo rồi."

"Đâu có, là chúng tôi tới đường đột quá."

Tiêu Nại mỉm cười, lại nói thêm vài câu khách sáo, mắt nhìn sang Ngu Công. Ngu Công hiểu ý, lập tức chào hỏi giám đốc Phương, "Giám đốc Phương mời đi bên này, âm thanh phòng họp của công ty chúng tôi là tốt nhất, hay là chúng ta đến phòng họp nghe thử bản thu."

Ngu Công dẫn đám người đó đi về phía phòng họp của công ty, Tiêu Nại cầm lấy va ly hành lý trong tay Vy Vy, nói với cô bằng một giọng rất bình tĩnh: "Đi theo anh."

Căn bản...

Cô chẳng làm cậu ấy ngạc nhiên chút nào.

Vy Vy trốn nhà theo trai lại biến thành đường hoàng, nhiệt tình lại biến thành cú shock, lại nhìn thấy thần sắc của Tiêu Nại hoàn toàn bình thường, cô không thể không có chút hụt hẫng. Cơn trống ngực trong tim khi nãy dần dần đã nguôi ngoai. Tình cảm như thế này kéo dài, Vy Vy thậm chí cũng khó mà có thể chú ý một cách nhạy cảm rằng, bước chân của Tiêu Nại lúc này lại nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Tại sao lại không để cô thu xếp đâu vào đấy, sao không đi tiếp đãi khách cho chu đáo?

Tuy là cách tranh thủ, nhưng... dẫu sao thì cũng nên chào đón cô một chút, chỉ vài câu cửa miệng cũng được mà T_T.

Vy Vy ấm ức bước theo sau Tiêu Nại, Tiêu Nại mở cửa văn phòng, nhẹ nhàng nghiêng người để cô vào trước.

Vy Vy phăm phăm bước vào.

"Rầm rầm."

Tiếng cánh cửa bị đóng sầm lại sau lưng cô vang lên.

Vy Vy quay đầu lại theo phản xạ, chợt cảm thấy eo mình bị ôm chặt cứng, bàn tay nóng bỏng như cái bàn là đang ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng ấm từ phía sau phả vào cô, sau đó cả thân thể cũng không biết xoay chuyển kiểu gì, Vy Vy đã bị ấn vào cánh cửa.

Va ly hành lý rơi "bịch" một cái xuống dưới chân.

Tiêu Nại cúi người, đôi chân dài ép lại gần, cậu cúi thấp đầu xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi cô.

Ban đầu bờ môi mới chỉ bị chạm xát và bị mút lấy một cách mạnh mẽ, nhưng dần dần, đối phương dường như vẫn chưa thỏa mãn, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì không hề có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, khớp răng của Vy Vy chẳng phòng bị chút nào, bị tách ra một cách nhẹ nhàng, rồi lưỡi xộc thẳng vào bên trong. Bờ môi, lưỡi nóng ấm dường như không biết kìm hãm là gì cứ xông thẳng vào trận địa, lại cố ý điên cuồng càn quét trong căn nhà của cô ấy, lặp đi lặp lại một cách không biết mệt mỏi.

Khi môi và lưỡi cùng hòa quyện, cuốn lấy nhau, cơ thể hai người dính chặt với nhau từ trên xuống dưới, thế nhưng người đang đè lên cô ấy vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, cần phải đè mạnh hơn nữa. Sau lưng là cánh cửa lạnh lẽo, mà phía trước mỗi centimet tiếp xúc với cậu ấy đều nóng bỏng như thiêu đốt, Vy Vy thấy mình như sa vào biển lửa núi băng vậy, phía trước phía sau đều chẳng có đường lui.

"Ôi!"

Vy Vy thở hổn hển, theo bản năng cô muốn đẩy cậu ra xa một chút, thế nhưng chẳng hề có tác dụng gì, mà ngược lại còn khiến cho cậu ép chặt và mạnh hơn nữa, Vy Vy choáng váng, xây xẩm mặt mày, cảm thấy như lưng mình sẽ bị gẫy rời ra từng đoạn.

Hơi thở của cậu ấy dường như qua cổ họng xông thẳng tới tứ chi, rút kiệt toàn bộ sức lực của cô.

Không biết qua bao lâu, trong lúc hỗn độn dường như nghe thấy tiếng gõ cửa, láng máng nghe có người gọi: "Giám đốc Tiêu, để người ta đợi trong phòng họp lâu quá là không được đâu đấy."

….

Tiếng nói ranh mãnh này là Ngu Công sao?

Vy Vy bừng tỉnh, nghĩ tới có người liền đứng nép bên cánh cửa, ngay tức khắc thấy xấu hổ, liền ý tứ rón rén trốn sang một bên, thế nhưng người đang ở trên người cô dường như lại đang có ý trừng phạt, lại càng xâm chiếm một cách mạnh mẽ hơn.

Người ngoài cửa hình như đang sắp sửa tiến vào.

Đúng vào lúc cô phải thừa nhận với bản thân mình là cô không chịu đựng nổi, thì cơn mưa gió bất ngờ này bỗng nhiên dừng lại. Nhưng cậu ấy không hề rời đi, mà bờ môi vẫn như đang xoa dịu, nhẹ nhàng liếm lấy lãnh địa vừa mới bị xóa sạch...

Rất lâu sau, cậu ấy mới thực sự buông cô ra.

Vy Vy thở hổn hển nhưng đầu óc lại chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ. Bàn tay của cậu ấy nhè nhẹ buông khỏi sự níu giữ của cô. Đôi chân cô đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, cùng lúc đôi tay ôm chặt lấy vòng eo của cậu ấy.

A!

Đợi đến khi Vy Vy ý thức được mình đang làm cái gì, thực sự xấu hổ, theo phản xạ cô muốn giải thích: "Đồ ăn trên máy bay, máy bay thật là khó ăn quá đi..." Nói được nửa chừng, Vy Vy kịp thời hãm lại. Cũng may, còn kịp thời tỉnh táo, vẫn chưa nói hết câu, nếu như tiếp tục nói là mình chưa ăn no nên không có sức, thì cứ coi như Đại Thần không cười cô, thì cô cũng chỉ có nước treo cổ tự tử.

Cô hoàn toàn không có sức lực, giọng nói cũng cực kỳ nhỏ, Tiêu Nại dường như đến nửa câu cũng không nghe được, hơi thở nóng bỏng của cậu vẫn không ngừng phả vào bên cổ của cô.

Sau phút giây đó, cuối cùng cậu ấy cũng lùi ra xa một chút, đôi mắt đen sáng ngời chăm chú nhìn cô thật lâu thật lâu, cậu lại nâng tay cô và hôn lên đó: "Em đợi anh ở đây nhé."

Cậu sửa sang quần áo rồi đi ra.