Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu trông trời chiều xám ngắt và nặng tuyết thì biết rằng trận mưa tuyết này kéo
dài, bụng bảo dạ:
- Đường lên núi hiểm trở, nếu từ giờ đến chiều không ngớt mưa, đường đất trơn như mỡ đổ thì tiểu sư muội không nên đưa
cơm cho ta nữa.
Nhưng gã ở vào tình trạng lên đỉnh núi sám hối, chẳng có cách nào đưa tin xuống được, trong lòng bứt rứt vô cùng. Bây
giờ gã lại mong sư phụ sư nương mình đã biết rõ chuyện này, ra lời cấm đoán Linh San.
Gã lẩm bẩm:
- Tiểu sư muội hàng ngày thay Lục sư đệ đem cơm cho ta, lẽ nào sư phụ cùng sư nương lại không biết? Có điều hai vị muốn
làm ngơ mà thôi. Bữa nay nếu nàng lên núi, khinh công tầm thường như vậy mà sẩy chân lỡ bước thì có thể nguy đến tính
mạng. Chắc sư nương chẳng khi nào để cho nàng đi.
Từ lúc hoàng hôn, chốc chốc gã lại ngó xuống. Trời đã gần tối, quả nhiên gã vẫn không thấy Nhạc Linh San trèo lên, mới
thở phào một cái nhẹ nhõm như trút được mối lo âu rồi tự nhủ:
- Đến sáng mai nhất định Lục sư đệ sẽ đưa cơm lên cho mình chỉ cầu sư muội đừng có mạo hiểm.
Gã toan vào thạch động nằm ngủ thì đột nhiên trên con đường lên núi có tiếng bước chân lép bép rồi tiếng Nhạc Linh San
la gọi:
- Đại sư ca! Đại sư ca!
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa hoan hỉ, gã hối hả chạy ra sườn núi. Trời vẫn xuống tuyết tới tấp như từng đám lông ngỗng
phất phợ Nhạc Linh San đang dò từng bước một, vừa đi vừa xoại trên đường trơn tuột lên đỉnh núi.
Lệnh Hồ Xung vì có sứ mạng ngăn trở không dám rời khỏi đỉnh núi bước xuống nửa bước. Gã đành vươn tay đón lấy Nhạc Linh
San.
Khi tay trái Nhạc Linh San chạm được tới tay phải Lệnh Hồ Xung, gã liền nắm lấy nhấc bổng nàng lên đỉnh núi.
Dưới ánh lờ mờ, gã thấy nàng toàn thân đầy tuyết bao phủ, cả đầu tóc cũng trắng xóa. Trên trán nàng và mé tả sưng lên
bằng quả trứng gà, máu tươi vẫn còn rươm rướm chảy ra.
Gã kinh hãi hỏi:
- Tiểu sư muội... tiểu sư muội...
Nhạc Linh San miệng méo xệch đi như người sắp khóc. Nàng nói:
- Tiểu muội bị trượt chân té nhào, đánh rớt thùng cơm của đại sư ca xuống núi rồi. Bữa nay... đại sư ca phải nhịn
đói.
Lệnh Hồ Xung vừa xúc động vừa thương cảm. Gã giơ tay áo lên khẽ chấm vào vết thương nàng mấy cái rồi nói:
- Đường lên núi trơn như vậy, tưởng sư muội chẳng nên trèo lên.
Nhạc Linh San nói:
- Tiểu muội lo đại sư ca không có cơm ăn... hơn nữa tiểu sư muội muốn thấy mặt đại sư ca.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Giả tỷ sư muội trượt chân té nhào xuống vực thẳm thì tiểu huynh còn mặt mũi nào trông thấy sư phụ cùng sư nương
nữa?
Nhạc Linh San cười nói:
- Tiểu muội coi mặt biết là đại sư ca hoang mang lắm. Nhưng tiểu muội vẫn bình yên đây chứ có sao đâu? Chỉ đáng tiếc là
chẳng được việc gì. Lúc lên gần tới bờ vực lại đánh rớt cả thùng cơm và hồ rượu.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiểu huynh chỉ cầu trời khấn phật cho sư muội bình yên. Dù tiểu huynh có phải nhịn ăn nhịu uống đến 10 ngày cũng
chẳng hề gì.
Nhạc Linh San nói:
- Tiểu muội đi chừng nửa giờ thì đường đất trơn quá phải đề khí nhảy vọt lên mấy lần rồi chuyền qua 5, 6 cành tùng. Lúc
ấy tiểu muội thật cũng sợ rớt xuống khe núi.
Lệnh Hồ Xung năn nỉ:
- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội nghe lời tiểu huynh: từ này trở đi tiểu sư muội chớ có mạo hiểm như thế nữa. Nếu tiểu sư
muội té nhào thì tiểu huynh cũng phải nhảy xuống theo.
Cặp mắt Nhạc Linh San lộ ra những tia sáng vui mừng vô hạn. Nàng nói:
- Đại sư ca! Đại sư ca bất tất phải quá quan tâm như vậy? Tiểu muội đưa cơm mà lỡ chân té xuống là tự mình không cẩn
thận, đại sư ca hà tất phải băn khoăn trong dạ?
Lệnh Hồ Xung từ từ lắc đầu nói:
- Không phải là chuyện băn khoăn. Nguyên việc đưa cơm là của Lục sư đệ. Giả tỷ gã có sơ ý té xuống vực sâu mất mạng thì
tiểu huynh không đến nỗi phải nhảy xuống để chết theo gã.
Gã thủng thẳng nói tiếp:
- Tiểu huynh chỉ cần hết sức phụng dưỡng song thân y và chiếu cố cho người nhà y, chứ không phải nhân chuyện này chết
theo bạn.
Nhạc Linh San khẽ hỏi:
- Thế ra tiểu muội mà chết thì đại sư ca cũng không muốn sống nữa hay sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Đúng thế! Tiểu sư muội! Đó không phải là vì sư muội đưa cơm cho tiểu huynh. Giả tỷ sư muội có đưa cơm cho người khác
mà gặp nạn, tiểu huynh cũng không thể sống được.
Nhạc Linh San nắm chặt tay Lệnh Hồ Xung, tình thắm thiết kể sao cho xiết!
Nàng khẽ gọi:
- Đại sư ca!
Lệnh Hồ Xung toan dang hai tay ra ôm nàng vào lòng nhưng lại không dám. Hai người bốn mắt nhìn nhau không nhúc
nhích.
Trời vẫn tuyết dữ, tưởng chừng như muốn biến hai người thành đống tuyết.
Hồi lâu, lâu lắm, Lệnh Hồ Xung mới nói:
- Tối nay tiểu sư muội không thể xuống núi một mình được. Sư phụ cùng sư nương có biết sư muội lên đây không? Nếu hai
vị phái người lên đón sư muội xuống thì hay quá.
Nhạc Linh San đáp:
- Sáng nay đột nhiên gia gia tiếp được thư của Tả minh chủ phái Tung Sơn gửi đến nói là có việc cần thương nghị, nên
gia gia cùng má má hạ sơn rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vậy còn ai biết tiểu sư muội lên núi không?
Nhạc Linh San cười đáp:
- Không ai biết cả. Nhị sư ca, Tam sư ca, Tứ sư ca và Lục Hầu Nhi bốn người đi theo gia gia cùng má má qua bên Tung
Sơn, chẳng một ai hay tiểu muội lên đây với đại sư ca cả. Ồ ! phải rồi! Có thằng lỏi Lâm Bình Chi trông thấy tiểu muội
lên núi. Nhưng tiểu muội đã cảnh cáo gã không được mỏng môi hớt lẻo. Nếu bép xép thì sáng mai tiểu muội sẽ đập vào
xác.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Bà sư tỷ oai quá xá!
Nhạc Linh San cười nói:
- Hẳn thế chứ! Mấy khi được người kêu mình bằng sư tỷ, mình chẳng làm oai, làm phước cũng uổng. Tiểu muội có được như
đại sư ca đâu, ai ai cũng kêu đại sư ca bằng đại sư ca thì cái đó thường quá rồi.
Hai người nổi lên một tràng cười khoái trá.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Thế thì đêm nay tiểu sư muội không thể về được rồi, đành ở lại trong động tránh mưa một đêm, sáng mai hãy xuống núi
vậy.
Gã nắm tay Nhạc Linh San dắt vào thạch động.
Thạch động này nhỏ hẹp vừa đủ chỗ cho hai người dung thân, muốn quay trở cũng không còn đất.
Hai người đành ngồi đối diện nói chuyện đường dài cho đến đêm khuya.
Nhạc Linh San giọng nói mỗi lúc một thêm lờ mờ rồi ngủ thiếp đi.
Lệnh Hồ Xung sợ nàng rét, cởi áo ngoài đắp lên người nàng.
ánh tuyết lung mung ngoài cửa động chiếu vào, Lệnh Hồ Xung nhìn hơi rõ nét mặt Nhạc Linh San lòng lại nhủ lòng:
- Tiểu sư muội đã tình nồng nghĩa mặn với mình như vậy sau này mình có phải vì nàng mà tan xương nát thịt cũng cam
tâm.
Gã ngồi lặng lẽ trầm tư, nhớ lại từ thuở nhỏ không cha không mẹ, hoàn toàn trông cậy vào sư phụ, sư nương nuôi dưỡng
cho khôn lớn. Hai vị lại thương yêu gã như con ruột. Gã là đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn, chẳng những nhập môn sớm
nhất mà võ công lại cao cường hơn bọn sư đệ rất nhiều. Sau này chắc chắn gã sẽ là người thừa hưởng địa vị của sư phụ
lên cầm quyền phái Hoa Sơn.
Gã nghĩ vậy rồi lẩm bẩm:
- Tiểu sư muội tha thiết với mình mà ơn đức của sư phụ thật khôn bề báo đáp. Đáng ân hận là tính mình lãng mạn, thỉnh
thoảng lại khiến sư phụ cùng sư nương phải tức giận và làm phụ lòng kỳ vọng của hai vị. Từ nay trở đi mình phải sửa đổi
lỗi lầm. Nếu không thế thì chẳng những bạc bẽo với sư phụ, sư mẫu mà còn là vô hạnh với tiểu sư muội nữa.
Lệnh Hồ Xung nhìn mớ tóc mây của Nhạc Linh San phất phơ, ngơ ngẩn xuất thần. Bỗng nghe nàng khẽ cất tiếng gọi:
- Thằng lỏi họ Lâm kia! Mi không nghe lời tạ Lại đây! Ta phải đập vào xác mi mới xong.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt, nhưng thấy ngay mắt nàng vẫn nhắm, gã nghiêng người lắng tai nghe: hơi thở nàng vẫn đều đặn. Gã
biết là nàng đang nói mê rồi không khỏi bật cười nghĩ bụng:
- Nàng được lên làm sư tỷ một chuyến ra vẻ oai vệ lắm. Chà! Mấy bữa nay Lâm sư đệ bị nàng kêu tới kêu lui chắc cũng bực
mình. Bây giờ nàng đang trong giấc mơ, vẫn không quên mắng gã.
Lệnh Hồ Xung ngồi hộ vệ bên mình nàng cho đến trời sáng không nhắm mắt chút nào.
Nhạc Linh San vì hôm trước trèo núi vất vả, ngủ cho đến giờ thìn mới thức giấc. Nàng vừa tỉnh dậy thấy Lệnh Hồ Xung
đang mỉm cười nhìn mình, liền vươn vai ngáp dài rồi cười nói:
- Đại sư ca dậy sớm nhỉ.
Lệnh Hồ Xung không cho nàng biết là mình thức suốt đêm. Gã cười hỏi:
- Tiểu sư muội nằm mơ thấy gì? Có phải Lâm sư đệ bị sư muội đánh đòn không?
Nhạc Linh San nghẹo đầu ngẫm nghĩ một chút rồi cười hỏi lại:
- Đại sư ca nghe tiểu muội nói mơ phải không? Thằng lỏi Lâm Bình Chi bướng bỉnh lắm. Gã không nghe lời tiểu muội. Hà
hà! Ban ngày tiểu muội mắng gã, ngủ đi cũng mắng gã nữa.
Lệnh Hồ Xung vừa cười vừa hỏi:
- Gã đắc tội với sư muội ở chỗ nào?
Nhạc Linh San cười đáp:
- Tiểu muội nằm mơ thấy mình kêu gã đi theo ra ngoài thác nước luyện kiếm mà gã cứ tìm lời chối mãi không chịu đi theo.
Tiểu muội liền gạt gã ra đến bờ thác nước rồi đẩy gã xuống.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Trời ơi! Như thế không được! Làm vậy lỡ xẩy án mạng thì sao?
Nhạc Linh San cười đáp:
- Đó là nằm mơ chứ có phải chuyện thật đâu? Can chi đại sư ca phải quan tâm? Đại sư ca sợ tiểu muội giết chết gã tiểu
tử họ Lâm thật ư?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Ngày nghĩ sao thì đêm mơ làm vậy. Ban ngày tiểu sư muội chắc là đã có ý định giết Lâm sư đệ, nghĩ quanh, nghĩ quẩn
hoài nên ban đêm mới nằm mơ như vậy.
Nhạc Linh San bĩu môi nói:
- Thằng lỏi đó thật vô dụng. Một bài kiếm pháp nhập môn gã luyện tới ba tháng rồi mà chẳng ăn thua gì. Gã dụng công ghê
gớm quá, luyện đêm luyện ngày, khiến ai ngó thấy cũng phải tức mình. Tiểu muội mà muốn giết gã thì cần gì phải suy
nghĩ, chỉ cần giơ kiếm lên hớt một nhát là xong rồi.
Nàng vừa nói vừa giơ tay phải lên quét ngang một cái như người sử một chiêu Hoa Sơn kiếm pháp.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Chiêu "Bạch Vân xuất trục" đó mà đưa ra tất gã họ Lâm phải rơi đầu xuống đất.
Nhạc Linh San cười khanh khách nói:
- Nếu tiểu muội sử chiêu "Bạch Vân xuất trục" thì nhất định là gã mất đầu thật.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Sư muội đã làm sư tỷ, vậy khi thấy kiếm pháp sư đệ kém cỏi thì chỉ điểm cho y mới phải, sao động một tý đã toan vung
kiếm giết người? Rồi đây sư phụ còn thu đệ tử nữa và chúng đều là sư đệ của sư muội. Sư phụ có thu được trăm tên đệ tử
để trong vòng mấy ngày sư muội giết đi 99 tên thì làm thế nào?
Nhạc Linh San vịn vào vách đá, cười ngặt nghẽo đáp:
- Đại sư ca nói đúng lắm. Tiểu muội chỉ giết 99 tên thế nào cũng phải để lại một. Nếu giết hết sạch thì còn ai kêu mình
bằng sư tỷ nữa?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Tiểu sư muội mà giết 99 tên sư đệ thì tên thứ 100 tất phải chuồn đi, còn đâu để cho sư muội làm chức sư tỷ nữa?