"Ầm ầm" một tiếng nổ vang dội từ giữa rừng truyền ra.
Thân thể Vu Kinh Lôi như ánh chớp bay ra ngoài, vẻ xanh biếc trên người lão càng nồng đậm hơn. Hơn nữa những chân khí
xanh biếc đang lượn lờ xung quanh người lão như hình thành một chiếc lồng phòng hộ khổng lồ. Điểm này so với những đối
thủ trước đây của Hạ Nhất Minh hoàn toàn khác biệt, chiếc lồng phòng hộ này dường như cũng không phải là ảo ảnh mà
giống như thực thể hơn, nó thể hiện rõ ràng trong ánh mắt của người đối diện.
Thành Phó khi đem Hỏa hệ lực lượng xúc phát tới cực đại, quanh người lão cũng xuất hiện một chiếc lồng chân khí hỏa hệ
bao trùm. Nhưng chiếc lồng đó cơ bản không thể so sánh với chiếc lồng chân khí của Vu Kinh Lôi trước mắt. Nhưng có thể
khẳng định hai chiếc lồng bảo hộ này đều có cùng tính chất. Sau khi Vu Kinh Lôi bay ngược ra, mặt đất lập tức theo đó
nứt nẻ. Một loại lực lượng mạnh mẽ truyền tới, khiến chiếc lồng bảo hộ này vỡ ngay lập tức.
Vẻ mặt Vu Kinh Lôi khó có thể che dấu sự kích động. Lão nhìn về nơi khói bụi bao trùm, nét mặt nhất thời xuất hiện sự
hưng phấn đã hàng trăm năm nay chưa bộc lộ. Động tác của Vu Kinh Lôi nhanh như chớp, sau khi bay ngược về sau mấy
trượng hai chân lão đã vững vàng tiếp đất. nhưng khi chân lão tiếp xúc với mặt đất lấy hai chân lão làm trung tâm, mặt
đất nhất thời nứt vỡ vô số khe lớn xuất hiện như mạng nhện. Giờ phút này trên mặt Vu Kinh Lôi bỗng xuất hiện một vẻ đỏ
bừng khác lạ, bất quá rất nhanh sau đó màu sắc này đã tiêu biến như chưa từng xuất hiện.
Lấy thực lực của Vu Kinh Lôi sau khi tiếp nhận một chiêu kia của Hạ Nhất Minh vậy mà không cách nào chịu nổi, phải đem
dư lực truyền tới hai chân sau đó phát ra trên mặt đất. Bởi vậy cũng có thể thấy được một đao kia của Hạ Nhất Minh uy
lực đạt tới bậc nào. Sau một lát, đám khói bụi kia từ từ chìm xuống, không gian rốt cuộc khôi phục lại vẻ bình
thường.
Hạ Nhất Minh tay cầm Đại Khảm Đao chống xuống đất. Hắn nhìn lão nhân trước mặt trong ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ
cùng khâm phục. Dưới một đao toàn lực của Hạ Nhất Minh hắn, liệu có ai có đủ khả năng tiếp nhận? Hơn nữa nhìn bộ dạng
của Vu Kinh Lôi lúc này dường như không có bất kỳ tổn hại nào. Hai người bọn họ chênh lệch quả thật không phải
nhỏ...
Thu hồi đại khảm đao, Hạ Nhất Minh cái một cái thật sâu nói:
- Lực lượng của tiền bối thật không thể tưởng tượng được, vãn bối xin nhận thua.
Vu Kinh Lôi mỉm cười, trong lòng thầm kêu xấu hổ không ngớt. Kỳ thực khi lão nhận một đao kia cũng đã bị chút nội
thương nho nhỏ, chỉ bất quá lấy lực lượng của lão nếu không muốn cho mọi người phát hiện, dĩ nhiên là cả tiên thiên
quái vật Hạ Nhất Minh cũng không thể nhìn ra.
Đương nhiên Vu Kinh Lôi cũng tận lực che dấu việc này, nếu thực sự để người ta biết được, dưới tình huống công bằng
giao đấu mà một vị nhất đường thiên lại bị một vị tiên thiên đại sư bách tán thiên làm bị thương. Như vậy lẽ nào lão
còn mặt mũi đi gặp người khác chứ.
- Nhất Minh, biểu hiện của ngươi rất tốt, quả thực là vượt xa kỳ vọng của ta.
Vu Kinh Lôi sau khi thở dài một tiếng nói:
- Ngươi cũng giống như đám người Dược trưởng lão gọi ta một tiếng sư thúc đi.
Hạ Nhất Minh do dự trong chốc lát, rồi cũng chấp nhận nói:
- Vâng sư thúc.
Sau đó hắn nói tiếp:
- Sư thúc, tiểu chất biết được trên tiên thiên còn có Thần đạo, có phải ngài đã bước vào thần đạo?
Sở dĩ Hạ Nhất Minh có thắc mắc như vậy bởi vì khoảng khắc giao thủ vừa rồi, hắn thấy chênh lệch giữa mình và Vu Kinh
Lôi thật sự quá lớn. Chênh lệch quá lớn này cũng giống như hậu thiên cao thủ đối mặt với tiên thiên cường giả vậy. Cho
dù là một hậu thiên cao thủ đạt tới thập tầng đỉnh phong, chỉ còn cách một bước nhỏ nữa là vào tiên thiên, nhưng cũng
đồng dạng không cách nào chống lại một vị tiên thiên cường giả. Mà lúc Hạ Nhất Minh giao thủ với Vu Kinh Lôi, trong đầu
hắn cũng xuất hiện loại cảm giác này, nếu không phải như vậy, Vu Kinh Lôi cũng không thể nào tiếp nhận một đao toàn lực
của Hạ Nhất Minh hắn.
Lão cười ha hả nói:
- Nhất Minh, ngươi từ đâu biết được trên tiên thiên còn có Đạo Thần
Hạ Nhất Minh cung kính nói:
- Tiểu chất biết được từ gia gia
Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu nói:
- Nhất Minh, ta có thể nói cho ngươi biết cái gọi là thần đạo chẳng qua chỉ là trong truyền thuyết, bởi nhiều thế hệ tu
luyện giả đồn đại mà thôi.
Hạ Nhất Minh trong lòng thắc mắc nói:
- Ngài nói trên tiên thiên cũng không có cái gì gọi là Thần Đạo?
Vu Kinh Lôi do dự một chút nói:
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng theo ta biết thì Đạo thần hư vô mờ mịt, ngoại trừ truyền thuyết từ thượng cổ để lại,
trong tất cả các văn tự lưu lại cho tới nay cũng không ghi nhận vị nào có thể chân chính bước vào đạo thần.
Hạ Nhất Minh mấp máy môi, trong mắt nhất thời lộ vẻ thất vọng. Đạo thần hóa ra chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
- Sư thúc nếu ngài chỉ là một tiên thiên đại sư, vì sao đệ tử lại có cảm giác khác hẳn vậy?
Vu Kinh Lôi tiến lên hai bước, động tác của lão vô cùng tùy ý, nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm giác được động tác đó lại vô
cùng hoàn mỹ. Phảng phất như chỉ vài bước chân của Vu Kinh Lôi làm ra những điều chỉnh rất nhỏ, nhưng lại khiến lão
hoàn toàn dung nhập với cảnh vật xung quanh. Dù cho cảnh vật nơi này đã chịu tàn phá không nhỏ từ cuộc chiến vừa nãy,
nhưng điều này cũng không ngăn được lão nhân cao lớn trong lòng Hạ Nhất Minh.
- Nhất Minh, trong tiên thiên cảnh giới cũng không phải chỉ có một loại.
Vu Kinh Lôi có chút mỉm cười nói:
- Khi vừa bước chân vào tiên thiên, tất cả đều có thể cảm nhận được thiên địa chân khí, đồng thời có thể dung nạp ba
trăm sáu mươi mốt khiếu huyệt trên thân thể.
Hạ Nhất Minh khẽ nhếch hai mắt, hơn ba trăm khiếu huyệt trên cơ thể hắn nhất thời rục rịch. Mặc dù đã dốc toàn bộ chân
khí trong người vào một đao kia, nhưng chỉ một thời gian ngắn, năng lực khôi phục mạnh mẽ của tiên thiên cường giả đã
giúp hắn thu nạp một lượng lớn thiên địa chân khí.
Yên lặng nhìn Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt Vu Kinh Lôi không chút nào che dấu sự hài lòng, nói:
- Ngươi với tiên thiên chân khí cùng tiên thiên khiếu huyệt nắm giữ cũng đã đạt tới trạng thái cường đại, đồng thời
cũng đã đả thông phần lớn kinh mạch.
Hạ Nhất Minh nao nao, chẳng lẽ đối với tiên thiên đại sư mà nói, việc nắm giữ những khiếu huyệt trên thân thể còn có
trở ngại sao? Trong trí nhớ Hạ Nhất Minh, những khiếu huyệt thần bí này tuy có lớn có nhỏ, nhưng liên quan với nhau.
Bất quá Hạ Nhất Minh thực ra cũng biết thân thể mình khác biệt, cho nên cũng không ngay lập tức dò hỏi việc này. Ánh
mắt Hạ Nhất Minh cũng thấp xuống, tránh việc lão nhân này thừa dịp phát hiện điểm khác biệt trên thân thể hắn. Vu Kinh
Lôi cũng không phát hiện ra mà tiếp tục nói:
- Khi mới bước chân vào tiên thiên, việc đầu tiên phải làm chính là thu nạp tiên thiên chân khí theo thuộc tính mà bản
thân tu luyện. Đồng thời bảo dưỡng và khai thông các khiếu huyệt, Mỗi một khiếu huyệt lại tương ứng với một hệ thuộc
tính khác nhau, bởi vậy mặc dù sử dụng các thuộc tính tiên thiên khác nhau, cũng có thể khiến những khiếu huyệt này
không ngừng phát triển. Chỉ là quá trình này diễn ra hết sức chậm rãi, không cách nào kích phát mạnh mẽ được.
Vu Kinh Lôi nghiêm túc nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Dược trưởng lão nói. Với thiên phú của mình, ngươi có thể tu luyện bốn loại trong năm loại thuộc tính, vì thế ưu thế
của ngươi so với nhưng tiên thiên cường giả khác rất lớn. Bất quá khi tiến vào tiên thiên cảnh giới chỉ trong thời gian
ngắn ngươi đã có được thành công bậc này, hẳn đã từng có cảm ngộ.
° ° °
Hai người nói chuyện một hồi lâu sau đó theo đường cũ trở về. Sau trận chiến này, Vu Kinh Lôi cơ bản
đã hiểu rõ thực lực của Hạ Nhất Minh nhưng đối với Hạ Nhất Minh những điều hắn thu hoạch được lại càng lớn hơn. Nhất
đường thiên cùng bách tán thiên mặc dù đều là tiên thiên cường giả, nhưng hai bên chênh lệch rất lớn, giống như một
trời một vực, không cách gì so sánh được. Điều này làm tâm trạng Hạ Nhất Minh vốn có chút kiêu ngạo nhất thời đã hoàn
toàn biến mất. Vị thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi này đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đích thực đã biến thành đối tượng
để hắn truy đuổi và vượt qua.
Sau khi về tới Linh dược phong, Vu Kinh Lôi trực tiếp đi tìm dược đạo nhân mà Hạ Nhất Minh cũng không chú ý tới việc
nhỏ nhặt này. Hắn tiếp tục trở lại phòng của mình, trong lòng tràn ngập suy nghĩ, làm thế nào mới có thể nhanh chóng đề
thăng thực lực bản thân?
Nếu dựa vào những phương pháp tu luyện thông thường, cho dù mỗi lần đều tu luyện tiên thiên công pháp thu nạp tiên
thiên chân khí vô cùng hạn chế. Đối với hơn ba trăm khiếu huyệt trên người mà nói quả thật như một sợi long trên chín
con trâu. Tuy nói tích tiểu thành đại, cuối cùng sẽ có một ngày đạt được thành công nhưng tốc độ này thật ra lại vô
cũng chậm chạp. Có lẽ thật sự phải cần tới năm mươi năm chưa biết chừng? Nếu như đám tiên thiên cường giả bên ngoài kia
biết được suy nghĩ của Hạ Nhất Minh lúc này, không nghi ngờ bọn họ sẽ phải khóc lớn một hồi. Năm mươi năm chắc chắn
bước vào nhất đường thiên, nếu đổi lại là cường giả bách tán thiên khác mà nói, sợ rằng cảm thấy phát điên rồi. Trong
lúc đó thân thể chớp lên, Hạ Nhất Minh đã bất tri bất giác tiến vào căn phòng.
Lúc này Viên Lễ Huân đang đem chăn đệm cùng quần áo ra phơi nắng. Mặt trời chói trang trên đầu đem toàn bộ hơi ẩm xua
tan đi. Hạ Nhất Minh ánh mắt liếc qua nhất thời phát hiện được bức tranh sơn thủy trong vô số những quần áo kia. Trong
lòng Hạ Nhất Minh có chút giật mình, bởi hắn đã nhận ra được đây chính là bức tranh vô tình có được tại Thiên La Quốc.
Hơn nữa bức tranh này còn được một tiên thiên cường giả vẽ lên. Trong bức tranh sơn thủy này, vị tiên thiên đại sư kia
đã gửi gắm vào đó chút cảm ngộ của bản thân, nhưng Hạ Nhất Minh mặc dù đã nhiều lần quan sát nhưng chưa từng phát hiện
ra ảo diệu trong đó. Giờ phút này, khi ánh mắt Hạ Nhất Minh lướt qua bức tranh, bước chân hắn đột nhiên dừng lại, sau
đó không hiểu thế nào hắn tiến lại gần bức tranh. Chỉ vài bước đi tới, Hạ Nhất Minh đã đem bức tranh mở ra trước
mặt.
Dưới ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, toàn bộ phong cảnh trong bức tranh nhất nhất hiện ra. Hạ Nhất Minh lần
đầu tiên quan sát bức tranh ở một nơi ánh sáng như vậy, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Hạ Nhất
Minh lấy bức tranh làm trung tâm chậm rãi bước quanh. Trong cảm nhận của hắn, ánh sáng mặt trời dường như biến thành
một loại năng lượng cường đại, được loại năng lượng này kích phát, bức tranh trước mặt vậy mà bắt đầu bành trướng vô
hạn. Dần dần ngay cả thân thể Hạ Nhất Minh cũng tiến nhập vào bên trong bức tranh này. Mơ hồ Hạ Nhất Minh hiểu rõ được
một điều. Người vẽ bức tranh này tuyệt đối là một danh gia. Thậm chí người đó có thể đem cảm ngộ cùng lực lượng của Vân
Vũ lưu lại trên bức tranh này. Chỉ có điều muốn thấu hiểu ảo diệu trong đó quả không đơn giản.
Trước đây Hạ Nhất Minh đều xem tranh dưới ánh nến trong không gian nhỏ hẹp, nên không phát hiện ra điểm huyền ảo. Hôm
nay Viên Lễ Huân vô tình đặt bức tranh dưới ánh nắng, tại nơi sáng sủa, trong không gian còn phảng phất tiếng chim hót,
vậy mà trong lòng Hạ Nhất Minh lại hiểu được. Không ngờ dưới tình trạng này bức tranh lại xuất hiện sự cộng hưởng kỳ
lạ. Trong cảm giác của Hạ Nhất Minh bức tranh này như sống lại. Mà bản thân hắn cũng không có đứng ngoài quan sát bức
tranh mà như đã tiến vào bên trong cảnh sắc đó. Bên trong bức tranh, Hạ Nhất Minh cảm thấy trước mắt hắn là cả dãy núi
trùng điệp, hai mắt hơi khép, hắn lại như nghe được tiếng gió êm tai cùng tiếng suối chảy róc rách. Hạ Nhất Minh đưa
tay ra, từ khoảng cách xa vô tận vậy mà hắn lại có thể chậm rãi vuốt ve đỉnh núi to lớn kia. Vào giờ phút này Hạ Nhất
Minh dường như không còn là nhân loại nhỏ bé mà đã biến thành một ngươi khổng lồ. Một người khổng lồ chỉ với một đôi
tay đã che khuất bầu trời. Ngọn núi kia đối với hắn cũng chỉ là một món đồ chơi.