Những quyển sách ở đây đều cực kỳ quý báu. Nếu thực sự có bất cứ quyển nào bị hủy hoặc bị tổn
hại, cho dù là Trác Thịnh Phong cũng sẽ khó có thể chịu đựng nỗi. Cho nên lão cố ý tránh đường, mặc cho đối phương bỏ
chạy, nhưng lão vẫn tuyệt đối tự tin, cho dù đối phương thực sự thoát ra khỏi phòng này, lão vẫn có thể nửa đường chận
lại được. Lúc này, song trảo của lão đã sớm tích lũy đầy chân khí, chợt phát ra, khí thế không thể chống đỡ.
Hạ Nhất Minh đang ở giữa không trung, thân thể chợt dừng lại một chút, như thể có một đôi bàn tay vô hình nắm chặc hắn
lại. Tuy nhiên hắn không chút kinh hoảng, cổ tay run lên, hai hộp gỗ lập tức quay tròn, bắn thẳng về phía sau. Nụ cười
trên mặt Trác Thịnh Phong chợt ngưng lại, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Hóa ra trước khi rời đi, người này không ngờ còn
mang theo hai bản bí tịch, thực sự là khinh người quá đáng. Lão thả một tay ra, dẫn dắt trong hư không, nhẹ nhàng
chuyễn hai chiếc hộp gỗ vào góc. Tuy nhiên, hai mắt lão lại hoa lên, hai chiếc hộp gỗ nữa tiếp tục bắn tới. Trác Thịnh
Phong sắc mặt xanh mét, đối phương rốt cục mang đi bao nhiêu bí tịch đây?
Lão âm thầm thề, một khi bắt giữ được đối phương, sau khi bẻ chiếc răng có độc đi, nhất định phải cho hắn muốn sống
không được, muốn chết không xong. Lão lại đảo cổ tay, phát ra một luồng nhu kình, dẫn hai chiếc hộp gỗ nhẹ nhàng bay
đi. Tuy nhiên, trong lòng lão lúc này đã có chuẩn bị, chỉ sợ trong tay đối phương sẽ không chỉ có ba, bốn bản bí
tịch.
Khóe mắt lão chợt lóe lên thầm nghĩ, quả nhiên là vẫn còn.
Nhưng khi lão vươn tay lại đột nhiên phát hiện không ổn. Đôi mắt cũng nhanh chóng mở to ra, đó không phải là hộp gỗ gì
cả, mà là một thanh xoa kiếm đen nhánh. Xoa kiếm này xuất hiện lặng yên không tiếng động, giống như một con độc xà đang
âm thầm ẩn núp, đến thời khắc cuối cùng mới hả mồm, lộ ra nanh độc, hung hăng táp về phía lão.
Trác Thịnh Phong thầm rùng mình. Từ trong kiếm này, lão cảm nhận được sức mạnh hùng hậu, sự sắc bén của nó thậm chí còn
khiến lão sinh ra cảm giác đang đối mặt với tử vong. Từ sau khi thăng tiến lên Tôn Giả, lão đã bế quan ở đây hơn trăm
năm, vẫn chưa từng gặp loại cảm giác này. Hai mắt chợt trầm xuống, trên hai tay lão chợt bốc lên một luồng bạch quang,
ngay lập tức ngưng thành một thanh trường kiếm. Mũi kiếm hướng lên, phát ra một tiếng vang trong trẻo, đánh bật xoa
kiếm giống như độc xà kia. Tuy nhiên trong lòng Trác Thịnh Phong lòng lại không có một chút vui sướng nào. Đối phó với
một kẻ còn chưa tới Tôn Giả, không ngờ còn phải dùng tới binh khí, thật sự là quá mất mặt. Nhưng không biết vì sau, khi
bất thình lình nhìn thấy xoa kiếm, cảm giác nguy hiểm trong lòng lão càng tăng nhiều, gần như không cần nghĩ ngợi gì đã
dùng tới binh khí.
Ngay một khắc khi lão đẩy xoa kiếm ra, Hạ Nhất Minh vốn đang bị giam cầm ở phía trước đột nhiên phát lực, thừa dịp Trác
Thịnh Phong tập trung phần lớn tinh thần trên xoa kiếm, bùng phát chân khí cuồng bạo trong nháy mắt đánh văng lực lượng
cấm cố, phi thẳng ra khỏi đại môn.
Trác Thịnh Phong hừ lạnh một tiếng, thân hình run lên, lập tức đuổi theo. Một khắc khi rời khỏi cửa phòng, khóe mắt lão
thoáng đảo qua thân xoa kiếm một lần. Lão cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên lại cẩn thận nhìn thanh xoa kiếm rất
bình thường như thế, dường như đây là một thứ còn đáng sợ hơn cả Người áo đen kia.
Trước khi thăng tiến lên Tôn Giả, lão cũng đã từng giao thủ với xoa kiếm thích khách của Hoàng Tuyền Môn, nhưng chưa
từng có cảm giác như vậy. Đồng thời, lão cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu đối với người áo đen trước mặt. Trong trí nhớ
của lão, thanh xoa kiếm này chính là sinh mạng thứ hai đối với xoa kiếm sát thủ.
Kiếm còn người còn kiếm mất người mất, đây gần như đã là điều khắc sâu vào trong cốt tủy của những sát thủ đó. Nhưng
khi gặp nguy hiểm, đối phương lại dùng thanh kiếm này ném ra như ám khí không chút do dự. Điều này đã vượt ra ngoài ý
liệu của lão. Tuy nhiên ở giờ khắc này, lão bất chấp tất cả, bóng người chớp động, lập tức biến mất khỏi phòng.
Đợi khi tất cả bọn họ rời đi xong, xoa kiếm trên mặt đất đột nhiên động đậy ngoài dự đoán của mọi người. Nó biến thành
một đám chất lỏng, nhanh chóng chảy tới cửa phòng, men theo những góc tối biến mất khỏi phòng.
° ° °
Hai người một trước một sau, lao đi giống như hai mũi tên rời cung, từ tầng năm nháy mắt đã tới tầng
một rồi nhanh chóng thoát ra khỏi cửa tháp.
Tháp có mười hai cửa vào. Lúc này đã là đêm tối nhưng mỗi cửa vào vẫn có một đệ tử nội kình tầng chín và ba đệ tử nội
kình tầng tám thủ vệ. Bọn họ đều nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên cảm thấy phía sau có gì đó khác
thường. Còn chưa kịp có phản ứng lại xem rốt cục chuyện gì đã xảy ra thì bốn người đều cảm thấy cổ mình căng lên, toàn
thân bắn thẳng về phía sau như thể cưỡi mây đạp gió. Bọn họ vừa mới phát ra một tiếng thét kinh hãi liền cảm thấy lưng
bị người nhẹ nhàng đẩy một cái, tiếp đó vững vàng đứng yên tại chỗ. Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không hề biết chuyện gì
đã xảy ra, chỉ có điều trong chớp mắt bọn họ đã rời khỏi vị trí ban đầu, hơn nữa còn đứng ổn định ở trong tháp. Bốn
người quay mặt nhìn nhau một luồng hàn khí chạy dọc theo xương sống lên thẳng óc. Tiếp đó, bọn họ nghe thấy bên ngoài
tháp truyền tới một tiếng thét dài mãnh liệt. Tiếng thét dài này phá vỡ sự tĩnh lặng của bầu trời đêm, khiến cho cả
Linh Tiêu Bảo Điện đều sôi trào lên.
Kim Chiến Dịch nhảy dựng lên như thể mông gắn hỏa tiễn. Y lập tức nhảy ra cửa phòng nhìn thoáng qua phòng Hạ Nhất Minh.
Ở đó, tiếng xé gió truyền tới như thể máy móc đang vận hành. Đêm qua, Kim Chiến Dịch đã chính mắt trông thấy Hạ Nhất
Minh thi triển Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cho nên dù nhắm mắt lại, y cũng biết cường giả trẻ tuổi trong phòng đang
không ngừng luyện lại từ thức thứ nhất tới thức thứ hai mươi ba. Chỉ có điều, lúc này Hạ Nhất Minh lại không hề dùng
tới nội kình mà không ngừng liên tục thi triển từng thức. Bài đầu từ thức thứ nhất tới thức thứ hai mươi ba, ngay sau
đó lại bắt đầu từ thức thứ nhất cứ thế vòng đi vòng lại, dường như vĩnh viễn không ngừng. Tuy rằng Kim Chiến Dịch không
rõ tu luyện như vậy có gì tốt nhưng đã đạt tới cảnh giới tu vi như bọn họ, mỗi người đều có phương pháp tu luyện khác
nhau chỉ thích hợp cho bản thân, cho nên Kim Chiến Dịch căn bản là không hề có ý tứ quấy rầy việc tu luyện của đối
phương. Nhưng lúc này, mới nghe được thanh âm thét dài như thế cảnh báo, y do dự một chút rồi nói:
- Hạ huynh!
Tiếng quyền cước bên trong lập tức ngưng lại, sau đó truyền đến giọng nói không hài lòng của Hạ Nhất Minh:
- Kim huynh, có chuyện gì?
Kim Chiến Dịch rõ ràng nghe ra ý bất mãn trong giọng nói này, đây là phản ứng tất nhiên của bất cứ kẻ nào đang tu luyện
vì bị người khác quấy rầy. Y thậm chí còn tin rằng, nếu không phải là mình, chỉ sợ Hạ Nhất Minh sẽ trở mặt động thủ
ngay lập tức.
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng nói:
° ° °
Ở một bên khác của tháp, Kỳ Liên song ma gần như đồng thời đứng lên, ánh mắt của bọn họ đều hướng về
phía tiếng thét dài vừa vang lên, trong đó ánh lên hào quang hưng phấn muốn lao tới.
Thanh âm của một lão nhân khác đột nhiên vang lên:
- Các ngươi muốn làm cái gì. Đừng quên nơi này là Linh Tiêu Bảo Điện, không phải là động thiên phúc địa của chúng ta.
Không được đi ra ngoài gây chuyện sinh sự.
Kỳ Liên song ma liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ ngồi xuống. Đại ma trầm giọng nói:
- Sư phụ, nghe tiếng huýt gió này, dường như là có người cầu viện. Tuy rằng mỗi môn phái đều có tín hiệu cầu viện bất
đồng nhưng đại đa số đều không khác nhau lắm.
Lão nhân chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, đây chính là tiếng huýt gió cầu viện và cảnh báo của Linh Tiêu Bảo Điện. Hơn nữa, người phát ra tiếng huýt
gió này chính là một vị Tôn Giả.
- Tôn Giả?
Kỳ Liên song ma liếc mất nhìn nhau, đều nhìn ra một chút hoảng sợ trong mắt đối phương. Ngay cả Tôn Giã cùng phải phát
ra tiếng huýt gió cầu viện, điều này khó mà tránh khỏi khiến cho người ta kinh ngạc. Lão nhân nhíu mày, miệng nhẹ nhàng
lẩm nhẩm tên mấy người. Nhưng rất nhanh, tên mấy người này đều bị lão bỏ qua. Tuy rằng mấy trăm năm trước, những người
này đều là cao thủ cường đại danh chấn nhất phương, nhưng lão nhân lại tin tưởng vững chắc, bọn họ tuyệt đối sẽ không
đến trêu chọc Linh Tiêu Bảo Điện. Thật lâu sau, lão nhân thở dài một hơi thật sâu, nói:
- Phương Tây loạn rồi, chẳng lẽ là Tôn Giả phương Tây sao...
Khi tiếng thét dài của Trác Thịnh Phong vang lên, toàn bộ tháp đều lâm vào chấn động. Tuy rằng không ai biết, bên trong
Linh Tiêu Bão Điện có bao nhiêu lão quái vật cấp bậc Tôn Giả, nhưng những lão già này đều ít nhiều nhận ra được thanh
âm của Trác Thịnh Phong. Bởi vì lão là Tôn Giả thủ vệ kho vũ khí, tuy rằng tu vi của lão không tính là đứng đầu trong
các cường giả, nhưng trách nhiệm của lão lại là trọng yếu nhất.
Gần như chỉ ngay lập tức, trước cửa kho vũ khí đã hiện lên mấy bóng người. Bọn họ tiến vào trong kho vũ khí, liếc mắt
một cái liền thấy trong kho sách đã trở nên bừa bãi, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Hai người trong đó nhìn
nhau, không nói lời nào, xoay người bước đi. Những người còn lại vừa kiểm tra vừa xếp đặt lại các thần binh lợi khí.
Lúc này họ mới thở phào nhẹ nhỏm, ít nhất không hề tổn thất một thần binh nào. Trong khi sắp xếp, bọn họ còn phát hiện,
tuy rằng đại đa số hộp gỗ đều đã lệch vị trí, nhưng bộ sách bên trong đều hoàn hảo không tổn hao gì, coi như là điều
may lớn trong cơn bất hạnh.
Tuy nhiên hiểu là như thế, sắc mặt bọn họ vẫn rất khó coi, không ngờ có người dám có chủ ý đối với kho vũ khí của Linh
Tiêu Bảo Điện. Đây tuyệt đối là một việc không thể dễ dàng tha thứ. Ánh mắt họ hướng về một phía. Có ba vị Tôn Giả đang
ra ngoài đuổi bắt, hẳn là có thể tóm được về.