Vũ Thần

Chương 32: Sương Mù



Ánh trăng như tuyết chiếu lên mặt đất, bao phủ một tầng sáng trắng như bạc khắp mọi nơi. Hai bóng người lao đi rất nhanh dưới ánh trăng sáng tỏ. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, đạt tới mức mà người ta khó có thể tưởng tượng nỗi. Bóng người phía trước bao phủ một tầng sương mù nồng đạm, như thể vừa quay cuồng trong không khí liền vọt ra xa hơn mười trượng. Ở phía sau hắn, một lão già cũng bước chân lưu loát như mây bay nước chảy, như thể trượt dài trên mặt đất, nhìn có vẻ không mau nhưng tốc độ thực tế lại không hề chậm chút nào.

Ở phía sau họ còn có mấy bóng người bám rất sát. Tuy nhiên tốc độ của tất cả mọi người ở đây đều duy trì một tần suất ổn định, bất cứ ai cũng đều không thể đuổi kịp đối phương. Đồng thời, cũng chẳng ai có thể thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương.

Trác Thịnh Phong không ngừng kinh hãi, tốc độ của người này cực nhanh, hơn xa dự đoán của lão. Hơn nữa càng khiến lão kinh tâm chính là, màn sương mù dày đặc trên người đối phương dường như càng ngày càng có xu thế nồng đậm hơn.

Từ sau khi đuổi theo, trên thân người kia liền có một tầng sương mù dày đặc như vậy. Chính là dưới sự che dấu của tầng sương mù dày đặc này, hắn thậm chí còn khiến cho đối phương không thể biết nỗi hắn đã dùng công pháp nào để bỏ chạy. Bởi vậy có thể thấy, sương mù dày đặc này có hiệu quả ẩn nấp cực kỳ tốt. Trác Thịnh Phong thậm chí còn cảm thấy, người này có thể lọt qua mắt mình lặng lẽ lẻn vào trong kho vũ khí, chắc chắn là có liên quan tới màn sương mù dày đặc này.

Nếu Hạ Nhất Minh đang chạy trốn mà biết ý nghĩ này của lão, khẳng định là sẽ cười vui vẻ tới mức rụng răng. Mà trên thực tế giờ phút này, tâm tình của Hạ Nhất Minh cũng đang rất khoái trá. Một khi thoát ly khỏi phạm vi thành thị của Linh Tiêu Bảo Điện, trong lòng hắn lập tức sáng sủa hẳn lên. Ở bên trong bảo tháp, mỗi khi nghĩ đến đông đảo các cao thủ của Linh Tiêu Bảo Điện, trong lòng Hạ Nhất Minh như bị một khối đá lớn đè nặng. Nhưng giờ phút này rời khỏi phạm vi đó, cảm giác tự nhiên là hoàn toàn khác hẳn. Sau khi hắn hấp thụ một tầng vân vụ lực, lập tức sử dụng công pháp nhị điểm nhất tuyến của phong hệ bỏ chạy về phía xa. Lúc này hắn đã vận dụng hết toàn lực, đã phát huy uy lực của công pháp di động hùng mạnh này tới cực điểm.

Trước hôm nay, hắn khó có thế thi triển công pháp này trong thời gian dài như vậy, nhưng khi thật sự thi triển ra lúc này, hắn lại có cảm xúc dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành ngọn gió bay đi. Trong mơ hồ, hắn đã cảm nhận thấy mạch đập của một cơn gió, phong vân vụ lực hùng mạnh không ngừng ùa tới thân thể hắn, khiến hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong đó. Lúc này, đừng nói là phía sau có người theo đuổi không rời, cho dù là không ai đuổi theo, Hạ Nhất Minh cũng là sẽ không ngừng lại.

Cứ như vậy không biết chạy đi bao xa, Hạ Nhất Minh đột nhiên cảm giác tốc độ hấp thụ vân vụ lực nhanh chóng giảm xuống. Hắn hơi nao nao, tuy rằng tốc độ không giảm, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn một chút. Mặt trăng đã biến mất khỏi bầu trời, toàn bộ không trung dường như trở nên vô cùng đen tối.

Trong lòng chợt động, hắn lập tức hiểu rằng trời sắp sáng. Trước khi ánh nắng sớm mai xuất hiện thì không thể nghi ngờ chính là lúc tối nhất. Nghĩ tới đây sắc mặt hắn không khỏi biến đổi. Trong đêm tối, phong vân vụ lực mới có thể phát huy uy năng mạnh mẽ nhất. Nếu chuyển sang ban ngày, tuy rằng ảnh hưởng với lực lượng phong hệ không nhiều, nhưng lại là chướng ngại tương đối lớn đối với việc phát huy vân vụ lực. Hai vành tai hắn hơi rung lên, lập tức thu hết những thanh âm ở phía sau vào trong tai.

Trong lòng hắn cười khổ không ngừng. Trong số những người vẫn ở phía sau theo sát không tha, ngoại trừ lão bằng hữu Kim Chiến Dịch, không ngờ còn có ba vị Tôn Giả. Hắn âm thầm mắng chửi, mình không hỏa thiêu kho vũ khí, vậy mà những người này đều bày ra một tư thế không hề tha thứ, thật sự là khiến người ta không biết nói gì nữa.

Hắn đánh giá xung quanh một chút, tuy rằng bị vây trên bình nguyên nhưng bất cứ lúc nào cùng có thể thấy được những mảnh rừng nhỏ. Những mảnh rừng nhỏ giống như tô vẻ thêm màu lục cho bình nguyên rộng lớn, bổ sung sinh cơ bừng bừng.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh đột nhiên chuyển hướng, phóng về phía một mảnh rừng nhỏ màu lục. Với tốc độ cực nhanh của hắn, gần như chỉ trong mấy lần hô hấp đã tiến vào giữa mảnh rừng nhỏ đó. Trong một khắc khi tiến vào giữa mảnh rừng nhỏ, chân khí trong cơ thể lập tức vận chuyển với tốc độ cao hẳn lên, vân vụ lực không hề hút vào trong cơ thể mà ngược lại còn bùng lên. Vân vụ lực hùng mạnh tràn ngập khắp không gian, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ mảnh rừng nhỏ nhìn như không quá lớn này. Khi trời sắp sáng, trong không khí vốn đầy hơi nước, vân vụ lực giống như một loại chất xúc tác, lập tức hấp thu, chuyển hóa hơi nước biến thành một màng sương mù dày đặc rất lớn.

Trác Thịnh Phong âm thầm kêu không ổn. Tuy rằng lão không đuổi kịp đối phương, cũng chưa tiếp xúc với mảng mây mù này, nhưng đã sống mấy trăm năm, tự nhiên lão phải có kiến thức rộng rãi. Ngay khi màn sương mù dày đặc bắt đầu khuếch tán, lão biết rằng lúc này sợ là không thể truy tung được đối phương nữa rồi.

Quả nhiên khi lão tiến vào mảnh rừng nhỏ, lập tức hoàn toàn mất đi cảm ứng của đối phương. Màn sương mù dày đặc này quả thật có tác dụng ẩn nấp rất mạnh, muốn tiếp tục phong tỏa hành tung của đối phương trong màn mây mù này, quả thật đã vượt qua khả năng của lão.

Đúng lúc đó, một thanh âm quen thuộc từ bên ngoài rừng truyền vào:

- Trác sư thúc, ngài đuổi kịp không?

Trác Thịnh Phong mừng rỡ, vội vàng nói:

- Kim sư điệt, không cần tiến vào, nơi này sương mù dày đặc có tác dụng quỷ dị kỳ lạ. Ngươi và hai vị sư thúc trông ở bên ngoài. Hôm nay cần phải bắt được người này.

Kim Chiến Dịch cao giọng đáp ứng. Y và hai vị Tôn Giả khác lập tức phân ra bảo vệ ba hướng quanh mảnh rừng nhỏ. Thế lực của Linh Tiêu Bảo Điện hùng mạnh vô cùng, ngay trước khi mặt trời lên đã có gần mười người đi tới đây. Bên trong bọn họ tuy rằng không có những lão quái vật cấp bậc Tôn Giả nhưng đều là Tiên Thiên Cảnh Giới hoặc là cường giả Nhất Đường Thiên. Tất cả mọi người tìm kiếm trong mảnh rừng nửa ngày, thậm chí còn chặt đứt toàn bộ cây cối, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Tuy rằng bọn họ vô cùng không cam lòng, nhưng cuối cùng không thể không thừa nhận, tên khốn khiếp thần bí đó đã không còn ở đây. Sau khi rời khỏi mảnh rừng, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.

Một trong hai vị Tôn Giả đuổi theo lúc đầu có bả vai rộng lớn thân hình cao lớn, rắn chắc như một bức tường. Người còn lại thì hơi gầy, nhưng vẫn còn khá hơn so với Trác Thịnh phong. Bên trong Linh Tiêu Bảo Điện, tuy rằng về cơ bản các Tôn Giả đều đã quy ẩn không tham dự các việc của thế tục, nhưng cứ cách năm năm lại có hai vị Tôn Giả tọa trấn tháp cao. Nếu ngoại giới có đại sự gì phát sinh, bọn họ sẽ phối hợp ra mặt. Đây là Tôn Giả thường trực của Linh Tiêu Bảo Điện. Mà hai vị này chính là hai vị Tôn Già thường trực trong năm năm này. Người có thân hình cao lớn tên là Cao Vĩ Lượng, người hơi gầy một chút tên là Đỗ Văn Bân. Tuy rằng hiện tại thanh danh của bọn họ không lộ, nhưng hơn trăm năm trước đều là những người thanh danh hiển hách, cũng là cao thủ thứ nhất thứ nhì ở Đại Thân, không hề thua kém Kim Chiến Dịch hiện giờ chút nào. Chỉ có điều thế sự xoay vần, sau trăm năm, bọn họ đã quy ẩn không ra nữa.

Mọi người chán nản nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người đều rất khó coi. Thực lực hùng mạnh như thế, không ngờ vẫn bị người ta chạy thoát. Đây không thể nghi ngờ chính là một cái tát trên mặt bọn họ, khiến bọn họ đều có cảm giác cay mũi.

- Trác sư huynh, kẻ đó dáng vẻ thế nào, sử dụng công pháp gì.

Cao Vĩ Lượng trầm giọng hỏi.

Trác Thịnh phong sắc mặt xanh mét, nói:

- Người này dùng một chiếc khăn đen che mặt. Tuy nhiên dù ta không thấy mặt nhưng vẫn có thể khẳng định, người này nhất định là đến từ Hoàng Tuyền Môn.

Sắc mặt đám người Kim Chiến Dịch đều có biến hóa tinh tế. Đỗ Văn Bân chần chừ nói:

- Trác sư huynh, chúng ta đều biết rằng, tuy rằng Hoàng Tuyền Môn là môn phái thích khách thiên hạ đệ nhất, nhưng không hề ám sát nhằm vào Tôn Giả. Hơn nữa còn chưa bao giờ nghe nói, bọn họ lại lén lút tiến vào trong tông môn của các đại môn phái. Thực lực của Hoàng Tuyền Môn tuy rằng hùng mạnh, nhưng cũng không dám hoàn toàn đắc tội với tất cả các môn phái trong thiên hạ. Không thể ám sát Tôn Giả, không thể đi vào trong tông môn của các đại môn phái. Đây đã là một quy tắc được cả song phương chấp nhận. Nếu Hoàng Tuyền Môn thật sự không kiêng nể gì, như vậy khẳng định sẽ khiến cho tất cả đại môn phái trong thiên hạ khủng hoảng và căm thù. Nếu các môn phái đều vứt bỏ những hiềm khích trước đó, liên thủ với nhau, cho dù Hoàng Tuyền Môn bí mật ẩn núp, chỉ sợ cũng sẽ gặp họa diệt môn.

Trác Thịnh Phong hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chướng nhãn pháp của người này đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Nếu lão phu không nhớ rõ bài trí trong kho vũ khí thì cũng đã bị hắn lừa gạt.

Lão dừng một chút, sắc mặt ngưng trọng như núi, nói:

- Lão phu hổ thẹn, không ngờ có người lẽn vào trong kho vũ khí cũng không biết được. Loại chướng nhản pháp thế này tuyệt đối là xuất phát tử Hoàng Tuyền Môn đích truyền, không có khả năng lại có môn phái thứ hai.

Cao Vĩ Lượng hơi động thần sắc, nói:

- Chướng nhãn pháp của hắn có thể che dấu được cả mắt ngươi sao?

Nói xong, lão quay đầu nhìn lại một chút.

Trác Thịnh phong cười khổ nói:

- Cao sư đệ, chúng ta đã chặt đứt hết cây cối, chướng nhãn thuật của người này dù có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng tiếp tục ẩn núp.

Lúc này Cao Vĩ Lượng mới thu hồi ánh mắt, tuy nhiên trong đôi mắt lão vẫn có một vẻ không cam lòng.

Trác Thịnh Phong lại nói tiếp:

- Người này chẳng những sở trường về chướng nhãn pháp mà còn thiện nghệ về vũ khí, cũng là xoa kiếm do Hoàng Tuyền Môn đặc chế.

Lão dừng một chút, nói:

- Trước khi người này thoát đi, xoa kiếm của hắn đã bị ta giữ lại, hẳn là vẫn còn ở trong kho sách.

Cao Vĩ Lượng hơi giật mình nói.

- Trác sư huynh, tiểu đệ từ kho sách tới, tuy rằng đã tìm rất cẩn thận nhưng dường như chưa từng nhìn thấy xoa kiếm nào cả. Tuy rằng kho sách rất hỗn loạn nhưng xoa kiếm là một vật rất rõ ràng, hiển nhiên nếu ở đó thì không thể không nhìn thấy được.

Đôi mắt Trác Thịnh phong lóe lên như ánh sao, nói:

- Không thể nào, xoa kiếm đó do ta tự tay đánh rơi, nằm ở ngay bên trong kho sách.

Cao Vĩ Lượng hơi do dự một chút nói:

- Nếu vậy, chúng ta hãy trở về rồi nói sau.

Mọi người chạy trở về nhanh như gió. Khi nghe thấy không hề tìm thấy xoa kiếm trong kho sách, vẻ mặt Trác Thịnh Phong lập tức trở nên âm tình bất định, trong đôi mắt thậm chí còn mơ hồ ẩn hiện hoa lửa.

Việc nảy quả thật là cực kỳ trọng đại, không chỉ ba vị Tôn Giả truy đuổi đều không kịp, thậm chí ngay cả việc người đó làm sao lọt được vào kho vũ khí cũng không biết, rồi Trác Thịnh Phong thề sống thề chết rằng trong kho sách có xoa kiếm, nhưng xoa kiếm lại biến mất vô tung. Tất thảy những điều này đều khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó tin.

Một ngày sau, kho vũ khí ở tầng năm bị chuyển dời lên tầng mười của tháp. Không chỉ bên ngoài cửa có người thủ vệ mà ngay bên trong kho sách và kho vũ khí đều có một vị Tôn Giả trấn thủ. Trong lúc nhất thời, Linh Tiêu Bảo Điện sợ bóng sợ gió như lâm đại địch.