Vũ Thần

Chương 39: Hắn Là Tôn Giả?



Kim Chiến Dịch cười vang nói:

- Song ma huynh đệ, nơi này quá chật, chúng ta ra ngoài đánh được chứ?

Đại ma tức giận hừ một tiếng, nói:

- Các ngươi không chiến mà chạy, vậy thì có bản lĩnh gì?

Mấy người Cao Vĩ Lượng ngơ ngác nhìn nhau, không rõ bọn họ đang làm cái quỷ gì.

Kim Chiến Dịch cười ha hả, nói:

- Các ngươi còn dùng cả Thiên Y Vô Phùng, chẳng lẽ huynh đệ chúng ta yêu cầu đổi sân không được sao?

Kỳ Liên song ma lập tức á khẩu không trả lời được. Cảnh tượng vừa rồi đều hiện rõ trước mắt tất cả mọi người, nếu không có bảo vật thần kỳ Thiên Y Vô Phùng kia, sợ rằng Kỳ Liên song ma đã bị đè thành bột mịn từ lâu rồi, làm sao có thể thoải mái, không tổn thương một sợi tóc mà nói chuyện ở đây chứ. Mảnh trời có thể dễ dàng đè nát cả ngũ hành luân hồi hoa thì thân thể nào có thể ngăn cản nỗi? Nếu bọn họ đã động tới bảo vật cấp nghịch thiên như vậy, chuyện hai người Kim Chiến Dịch đề nghị đổi sân thi đấu cũng chẳng có gì đáng kể.

Kỳ Liên song ma liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng biết rõ đối phương đã có đề nghị này, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ lựa chọn địa phương phát huy sở trường của họ, nhưng hai người đều không có đường nào cự tuyệt. Dù sao, cả hai đều là cao thủ chân vạc hùng mạnh đã thành danh hơn hai trăm năm, không thể mặt dày phản đối trong tình huống như vậy. Đại ma hừ lạnh một tiếng nói:

- Dẫn đường.

Hai người Hạ Nhất Minh nhìn nhau gật đầu, lập tức quay người rời khỏi lối vào, chạy ra bên ngoài tháp. Kỳ Liên song ma đuổi theo không chút do dự. Tuy rằng trong lòng bọn họ cực kỳ kiêng kị, cực kỳ cẩn thận nhưng ngoài mặt lại biểu lộ vê không thèm để ý.

Đông đảo cao thủ đang ở tầng bảy của tháp đều nhìn nhau, Cao Vĩ Lượng cười khổ một tiếng, vung tay nói:

- Đều đi thôi.

Được sự đáp ứng của lão, tất cả mọi người đều đứng lên đuổi theo rất nhanh.

Lúc này, tuy rằng trận luận võ tuyệt luân này còn chưa kết thúc nhưng đã khiến mọi người phải rung động rất lớn. Chỉ cần có chút khả năng, không ai muốn từ bỏ quan sát trận chiến này. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tầng thứ bảy chỉ còn lại ba vị Tôn Giả và Thu cô nương. Thu cô nương sở dĩ không đi ra ngoài, đỏ là bởi vì nàng tự biết mình, nếu không dựa vào hai vị sư thúc là Tôn Giả bên cạnh, chỉ dựa vào một mình nàng, bất kể thế nào nàng cũng không thể đuổi theo đám người Kim Chiến Dịch.

Phiền Thạc đứng lên, trên mặt lão thoáng hiện lên vẻ do dự, rốt cục hỏi:

- Cao huynh, vị Hạ Nhất Minh đó thật sự là đến từ tây bắc Thiên Trì à.

- Không sai.

Hai mắt Phiền Thạc sáng ngời, nói rõ ràng từng chữ một:

- Hắn ... Có từng đạt tới Tôn Giả cảnh giới chưa?

Cao Vĩ Lượng vốn muốn quả quyết phủ định nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên mảnh trời không thể tin nỗi vừa rồi. Lão trầm ngâm một chút, cười khổ nói:

- Phiền huynh, ngươi kiến thức rộng rãi, mắt thần như điện, chẳng lẽ còn nhìn không ra sao?

Phiền Thạc tức giận nói:

- Lão phu là bởi vì nhìn không ra nên mới hỏi rốt cục hắn đã thăng tiến tới Tôn Giả hay chưa mà giả chết bắt quạ ở đây.

Cao Vĩ Lượng sắc mặt trịnh trọng, rốt cục lắc đầu, nói:

- Hắn không phải Tôn Giả.

Lão ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt hồ nghi của Phiền Thạc, nói:

- Phiền huynh, ngươi cho là có vị Tôn Giả nào nhàn nhã tới mức muốn đùa chơi với đám con cháu sao?

Phiền Thạc hơi run lên, lúc này mới chậm rãi gật đầu, nếu Hạ Nhất Minh thật sự là Tôn Giả, trừ phi hắn không biết xấu hổ, nếu không sao có thể làm chuyện không ra gì như vậy.

Vừa bước một bước, Phiền Thạc đã đi tới lối vào tầng thứ bảy, lão đã khôi phục lại vẻ tươi cười lúc trước, nói:

- Không biết Kim hiền chất đề nghị đến chỗ nào. Lão phu cũng hơi tò mò, tất cả cùng đi xem nha.

Hai người Cao Vĩ Lượng mỉm cười, nắm lấy một bàn tay của Thu cô nương, bốn người lập tức lao nhanh theo mọi người.

Tuy rằng bọn họ ra muộn nhất, nhưng chỉ một lát đã đuổi kịp mọi người. Chỉ có điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là, bốn người Kim Chiến Dịch không ngờ lại càng chạy càng xa, nhanh chóng rời khỏi tòa thành thị của Linh Tiêu Bảo Điện.

Sau gần nửa canh giờ, Kim Chiến Dịch rốt cục ngừng lại, bọn họ đã đi tới trong một thung lủng rộng lớn. Tuy rằng nơi này trên cơ bản là bình nguyên nhưng cũng có vô số đỉnh núi, mặc dù không thể so sánh với dãy núi ngàn dặm kéo ngang tây bắc, nhưng muốn tìm một vài thung lủng hợp ý cũng không phải việc khó.

Kim Chiến Dịch cười dài sang sảng, tủm tỉm cười nói:

- Hai vị, chúng ta quyết thắng bại ở đây là được.

Kỳ Liên song ma đảo mắt quanh thung lũng một vòng, trong mắt có vẻ hoài nghi, không hiểu. Thung lủng này chỉ có một đặc điểm duy nhất chính là "lớn". So với nó, tầng thứ bảy của tháp quả thực là nhỏ hẹp. Trong lòng bọn họ rất hồ nghi, có thật là Kim Chiến Dịch cảm thấy tầng thử bảy quá nhỏ hẹp nên mới lựa chọn nơi này không?

Chỉ trong một lát trì hoãn này, tất cả những cường giả ở tầng thứ bảy đều chạy tới, hơn nữa nhân số còn tăng thêm một chút. Những người này đều là nhân vật nổi tiếng của Linh Tiêu Bảo Điện, một khi nhìn thấy bọn họ ào ra ngoài như ong vỡ tổ, đương nhiên sẽ có thêm một số cường giả Tiên Thiên Cảnh Giới chạy theo.

Tốc độ của Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh cũng không nhanh, bọn họ có thể miễn cưỡng đuổi theo cũng là đương nhiên. Những người này đi tới đây đều chủ động lùi ra xung quanh, quan sát từ xa, để lại không gian rộng lớn cho mấy người giao chiến.

Thanh âm lạnh lùng của Đại ma vang lên:

- Các ngươi đã chọn được nơi rồi thì bắt đầu thôi.

Vừa dứt lời, miệng của hai người đã phun ra năm loại hoa hữu hình với năm màu sắc khác nhau, xoay chuyển trước mặt bọn họ theo trình tự ngũ hành tương sinh, hình thành một ngũ hành luân hồi hoa cực lớn. Khi ngũ hành lực ngưng tụ lại, lực cấm cố hùng mạnh lại lập tức xuất hiện. Nhưng ngay trong nháy mắt nảy, Kim Chiến Dịch đột nhiên hơi hạ người xuống, bước sang ngang một bước. Một chân của gã vươn ra, động tác cũng không nhanh tới mức hoa mắt, chỉ hơi nhanh một chút mà thôi. Tất cả mọi người có thể nhìn rõ ràng động tác của gã, cho dù là mái tóc của gã bị gió thổi bay cũng bị người nhìn thấy rất rõ. Nhưng khi một chân của y chạm đất, không ngờ đã ra xa hơn mười trượng, thoát khỏi phạm vi cấm cố của ngũ hành luân hồi hoa.

Ánh mắt Phiền Thạc hơi ngưng lại, lão khẽ nói:

- Vạn Lý Nhàn Đình.

Cao Vĩ Lượng và mọi người của Linh Tiêu Bảo Điện đều lộ vẻ hài lòng hoặc hưng phấn. Bọn họ đều hiểu, loại chiến kỹ khinh thân thổ hệ này lẽ ra thuộc về cường giã cấp bậc Tôn Giả, vậy mà Kim Chiến Dịch mới chỉ ở thế chân vạc đã có thể nắm giữ. Đây là loại vinh quang thế nào chứ? Từ phương diện này có thể chứng minh thiên phú cực mạnh của Kim Chiến Dịch, tiền đồ của gã sau này có lẽ không thể đo lường nỗi.

Đến lúc này, rốt cục mọi người cùng hiểu vì sao Kim Chiến Dịch lại đề nghị rời khỏi Thông Thiên bão tháp để tới đây. Đó lả bởi vì tầng thứ bảy của tháp khó có thể để gã phát huy được thực lực của mình. Giao thủ với Kỳ Liên song ma có ngũ hành luân hồi hoa ở đây sẽ có kết quả khác nhau rất lớn so với ở trong tháp. Nhưng ngay sau đó, trong lòng mọi người đều nổi lên một nghi vấn. Kim Chiến Dịch có thân pháp nhanh nhất của thổ hệ là Vạn Lý Nhàn Đình, như vậy Hạ Nhất Minh thì sao? Vị cường giả đến từ tây bắc Thiên Trì có thân pháp cao siêu như vậy hay không?

Ánh mắt mọi người đều hướng tới phía Hạ Nhất Minh. Bọn họ muốn nhìn xem, cường giả trẻ tuổi vừa thi triển Phiên Thiên Ấn với uy lực không thể tin nỗi này có thể mang tới cho họ sự kinh ngạc nào khác nữa không.

Kim Chiến Dịch nháy mắt rời đi, quả thật khiến Kỳ Liên song ma rất là kinh ngạc, nhưng bọn họ đều là hạng người đã trải qua trăm trận chiến, ngay lập tức tập trung sự chú ý lên người Hạ Nhất Minh.

Đóa ngũ hành hoa hữu hình to lớn bay về phía Hạ Nhất Minh, đè ép xuống. Khoảng cách càng gần thì áp lực hùng mạnh lại càng khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi. Tuy nói bọn họ từng chịu đau khổ bởi Phiên Thiên Ấn của Hạ Nhất Minh, nhưng bọn họ cũng biết, chiến kỹ thổ hệ hùng mạnh tới cực điểm như vậy không thể dễ dàng thi triển ra. Nếu Hạ Nhất Minh thật sự có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, vậy thì hắn không thể là cao thủ cùng bậc nữa, mà là Tôn Giả chân chính.

Năm đóa hoa hữu hình phát ra hào quang mãnh liệt đè ép tới, áp lực khổng lồ ngưng tụ lại từ bốn phương tám hướng, dường như muốn giam cầm hắn ở giữa không thể động đậy.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi ngưng trọng, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ, kiên cường không nhúc nhích.

Kỳ Liên song ma sắc mặt khẻ biến, bọn họ đồng thời nghĩ, hay là người này lại muốn sử dụng Phiên Thiên Ấn kỳ diệu lúc trước. Vừa nghĩ tới đây, năm đóa hoa hữu hình đã tăng tốc độ thêm gấp đôi, lao thẳng tới. Đương nhiên, dưới tình huống như vậy, lực cấm cố khổng lồ đó không khỏi tiêu tan bớt một chút. Không thể vừa linh hoạt như cá vừa mạnh mẽ như gấu, trên võ đạo cũng là như vậy.

Hạ Nhất Minh hơi tránh thân ra một chút, trên người hắn lập tức bùng lên khí thế hùng mạnh. Nhưng hắn cũng không thi triển thân pháp cực nhanh như Vạn Lý Nhàn Đình để bỏ chạy mà ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt như điện nhìn thẳng về phía trước, dường như

không coi ngũ hành hoa trên đầu ra cái gì.

Cao Vĩ Lượng và Đỗ Văn Bân trao đổi ánh mắt, trong mắt họ thoáng một tia hiểu rõ.

Những người đang quan sát xung quanh đều thầm nhủ, hay là hắn lại muốn thi triển Phiên Thiên Ấn kỳ diệu lúc trước.

Kỳ thật, Hạ Nhất Minh quả thật cùng hơi muốn thi triển Phiên Thiên Ấn, nhưng hắn không cách nào hoàn toàn nắm giữ được luồng sức mạnh kỳ dị trong đan điền, muốn vận dụng phải mất một đoạn thời gian súc lực, hơn nữa còn phải từ Kình Thiên Ấn chuyển thành Phiên Thiên Ấn mới có thể phát ra uy lực mạnh nhất, cho nên giờ phút này hắn căn bản không định thi triển Phiên Thiên Ấn lần nữa.

Chỉ trong một lần hô hấp, năm đóa hoa hữu hình kia đã tới trên đỉnh đầu hắn, áp lực to lớn như Thái Sơn đè nặng xuống. Quanh thân hắn bốc lên vô số sát khí hùng mạnh tới cực điểm.

Nhưng đúng lúc này, khóe miệng Hạ Nhất Minh lại nhếch lên cười lạnh trào phúng. Nụ cười này lập tức khiến trái tim Kỳ Liên song ma đang nghi ngờ liền trầm hẳn xuống. Tiếp đó, dưới sự chú ý của mọi người, thân thể Hạ Nhất Minh vững vàng chìm vào trong lòng đất, mặc cho ngũ hành hoa kia có uy lực hùng mạnh tới mức nào cùng không thể thương tổn hắn mảy may.

Trong nháy mắt bên trong toàn bộ thung lủng không còn một chút thanh âm nào, trừ tiếng gió thổi lay động cỏ cây.

Phiền Thạc chậm rãi phát ra bốn chữ.

- Hắn... Là... Tôn... Giã...