Tuy Hạ Nhất Minh dấn thân vào nơi nguy hiểm, nhưng cũng không phải là lỗ mãn xông vào, Hắn
chuyển đổi lực lượng trong đan điền thành Vân Vụ lực đem chính mình vây lấy, rồi sau đó mới tiến vào mảng sương dày đặc
bên trong. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không biết mình làm như vậy có tác dụng gì hay không, nhưng hắn nghĩ thà chuẩn bị
một chút còn hơn là không làm gì cả. Tuy nhiên giờ phút này xem ra, sự cố gắng của hắn cũng không có uổng phí. Dù cho
nơi đây tràn ngập sương mù dày đặc, Vân Vụ lực quanh người Hạ Nhất Minh vẫn có tác dụng ẩn nấp rất lớn. Nó dường như
cùng với sương mù của cấm địa bắt đầu hòa tan lẫn nhau. Nói một cách khác, là mảnh sương mù chính là Hạ Nhất Minh, mà
hắn cũng chính là mảnh sương mù đó.
Hạ Nhất Minh có chút mơ hồ dự cảm hắn dường như bắt đầu hiểu nguồn gốc của làn sương mù nơi đây. Hắn lập tức hiểu ra,
nếu mình quyết tâm ở đây yên tĩnh tu luyện, như vậy cơ hội đốn ngộ là rất lớn, rất có thể sương mù hóa thần bình. Nhưng
mà, trong mắt của hắn xuất hiện một tia do dự, cuối cùng vẫn mạnh mẽ đem ý niệm bỏ qua, cũng không có tiếp tục sa vào
cảm giác thần kỳ đó. Nơi này dù sao cùng phía ngoài không thể đánh đồng với nhau, nếu như ở đây tiến vào trạng thái đốn
ngộ, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Hắn do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn quyết định bỏ
qua cơ hội này.
Cảm thụ được sương mù dày đặc bên ngoài bắt đầu cuồn cuộn tiến vào bên trong cơ thể của mình, hắn ngơ ngác phát hiện,
Thiên địa khí nơi đây xuất hiện vô cùng vô tận, đậm đặc hơn bên ngoài gấp mấy trăm lần. Thực ra thiên địa khí trong Quỷ
Khốc Lĩnh đã cao hơn bên ngoài rất nhiều rồi, vậy mà bên trong cấm địa này sự dày đặc của nó có lẽ phải dùng từ quỷ dị
để mà hình dung. Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy, có lẽ trên đỉnh núi, mới thực sự là chỗ ngày xưa các Đạo Thần Đông và Tây
phương đã từng tu luyện. Chỉ là tất cả điều này đều đã trở thành lịch sử, đã không còn ai biết nguyên nhân sâu xa trong
đó nữa.
Thu lại tâm thần, Hạ Nhất Minh cảm thụ được vô cùng vô tận thiên địa khí tràn vào đan điền, hơn nữa còn bị chính bản
thân đồng hóa, trong lòng của hắn thầm xúc động. Nếu thật sự ở đây tu luyện có lẽ sẽ nhanh hơn biết bao nhiều lần. Với
lại, ở nơi này tu luyện lợi ích không chỉ tăng nhanh tốc độ, càng chủ yếu hơn là ở đây đột phá giới hạn tu vi bản thân
sẽ dễ dàng hơn rất nhiêu. Hạ Nhất Minh thậm chí còn có một ý nghĩa kỳ dị, nếu như ngoại giới thiên địa linh khí cũng
như thế này dày đặc, như vậy thăng cấp lên tiên thiên, số người ít nhất có thể gia tăng gấp trăm lần. Không những như
thế, các bậc cao thủ số lượng cũng có thể tăng trưởng, cho dù là đột phá tôn giả cảnh giới, dường như cũng không phải
là chuyện khó đạt được.
Đương nhiên nếu thật sự Thiên địa khí nơi đây tràn ra bên ngoài thì đối với thế giới này sẽ là một nơi tu luyện tuyệt
vời. Nhưng bởi vì nơi đây tuy tràn đầy thiên địa linh khí, nhưng song song với nó vẫn là Âm Linh Khí, một cổ khí của
người chết có thể tiêu diệt mọi sinh linh cho dù là bé nhỏ. Nếu ví sinh linh như dòng suối, thì Âm Linh Khí này sẽ như
biển cả, đem dòng suối này rót vào biển cả thì khả năng duy nhất đó chính là dòng suối bị chính biển cả đồng hóa. Ngoài
Hạ Nhất Minh có thể chất đặc biệt nên không sợ Âm Linh Khí tập kích, nhưng nếu đổi lại là kẻ khác, cho dù là tôn giả
đại nhân, cũng không dám ở chỗ này dừng lại thời gian lâu. Nếu không là muốn bị Âm Sát Khí nhập thể mà điên loạn.
Hạ Nhất Minh đưa mắt hướng về phía sau, Bách Linh Bát vẫn lẵng lặng đi theo không một tiếng động. Hắn dường như cũng
cảm nhận được áp lực từ nơi đây, cho nên động tác của hắn cũng trở nên đặc biệt cẩn thận. Đối với Bách Linh Bát, Hạ
Nhất Minh rất yên tâm, dù cho nơi này tràn ngập Âm Sát Khí, cũng đừng hòng đối với hắn tạo ra ảnh hưởng. Hai người liếc
mắt nhìn nhau, tiếp tục dựa theo dấu vết Bảo Trư mà tiến tới. Tốc độ của bọn hắn đã chậm đi rất nhiều, càng tiến lên
phía trước, Hạ Nhất Minh càng là có thể cảm nhận được áp lực và bầu không khí âm u nơi đây. Làm cho bọn hắn có cảm
tưởng đỉnh núi trên đầu đang không ngừng lắc lư, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể hướng phía bọn hắn mà đổ xuống.
Bất luận kẻ nào khi bước gần tới đỉnh núi đều mang một áp lực và cảm giác như thế. Hạ Nhất Minh tuy còn trẻ nhưng hắn
đã từng trải qua nhiều kinh nghiệm và áp lực như thế. Cho nên tuy giờ phút này đối mặt với luồng áp lực kỳ lạ. Hạ Nhất
Minh cũng không hoàn toàn sợ hãi, trong ánh mắt hắn phát ra sự khát khao và tin tưởng tới một ngày hắn sẽ có được uy
thế mạnh mẽ đó.
Theo dấu móng chân chậm rãi tiến về phía trước, bỗng nhiên một bàn tay lành lạnh không một tiếng động khẽ đặt trên vai
Hạ Nhất Minh. Hắn biết ngoại trừ Bách Linh Bát không có một ai có thể làm ra động tác như vậy ở phía sau mình.
. Hắn nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi: "Bách huynh, làm sao vậy?"
Động tác khác thường của Bách Linh Bát là cho Hạ Nhất Minh cảm thấy một tia nguy hiểm, từ lúc tiến vào cấm địa tới giờ,
hắn đã biết ở nơi này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nguy hiểm rốt cuộc là đến từ phương nào, hắn hoàn toàn không
biết một tí gì cả. Bây giờ Bách Linh Bát đã hành động như vậy, thì chắc chắn phải có một thứ gì đó.
"Bách huynh, có cái gì nguy hiểm sao?" Hạ Nhất Minh hỏi thêm một lần nữa.