Đỉnh đầu hắn tập trung chân khí càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Hạ Nhất Minh không
biết trong cùng một thời gian, Huyệt Bách Hội hấp thụ nhiều chân khí bao nhiêu, điều đó đại biểu cho uy lực càng lớn
của Tôn Giả bấy nhiêu. Hắn giống nhau cũng không biết, chỉ trong ngắn ngủi mười ngày, chính mình đã đạt được sụ tiến bộ
kinh ngạc không ngờ tới.
Mà cũng trong khoảng thời gian này, hắn dường như là thân đang hãm trong sự hoảng hốt và nghi ngờ, phải một lúc lâu sau
hắn mới dần tỉnh táo lại. Bởi vì việc hút vào, chuyển đổi, dung hợp sương mù hóa thần binh xảy ra sự cố: hắn đột nhiên
phát hiện, mình đã không còn cách nào đem Thiên Địa và Âm Sát Khí nơi đây hút vào đan điền, hơn nữa chân khí chuyển đổi
cũng không thể nào đưa vào trong Ngũ Hành Hoàn.
Mơ màng, Hạ Nhất Minh lắc lắc đầu, hắn mở hai mắt, ở trong mắt của hắn hiện lên một tia sáng mãnh liệt. Một đường quang
mang chợt xuất hiện, sau đó biến mất vào trong cơ thể Hạ Nhất Minh. Trong lòng cực kỳ hồ nghi, đối với hắn mà nói mười
ngày thời gian giống như là một giấc mộng, một giấc mộng cực kỳ sảng khoái.
Mặc dù giờ phút này Hạ Nhất Minh từ trong cõi mộng tỉnh dậy, nhưng mà suy nghĩ cũng không có lập tức thức tỉnh. Việc
thu nhận thiên địa khí, chuyển đổi thành chân khí, rồi truyền chân khí vào bên trong Thần khí, làm cho nó hòa hợp cùng
bản thân, thực ra đó là một cảm giác hưởng thụ tuyệt vời, nhưng đối với tu luyện giả bình thường, cảm giác đó bị ngắt
quãng kéo dài suốt một năm cho nên không hề rõ ràng lắm. Mà Hạ Nhất Minh lại đem thời gian một năm nén lại chỉ ngắn
ngủi trong vòng mười ngày đã luyện xong, cho nên cảm giác của hắn cực kỳ mãnh liệt, tuyệt đối không phải tôn giả bình
thường có thể cảm nhận. Tuy vậy, hắn bây giờ không hiểu được điều này, cứ mơ mơ màng màng, hai con mắt vô thức nhìn qua
nhìn lại. Khi hai con ngươi dừng lại ở trong bàn tay, trong mắt thần chí đột nhiên khôi phục, sau lưng hắn ngay lập tức
để lại một mảnh mồ hôi lạnh.
Ngũ Hành Hoàn trong tay hắn... đã biến mất...
Hạ Nhất Minh đảo mắt chung quanh, trước mắt vẫn chỉ là một màn sương mù màu đen dày đặc. Nơi này vẫn như cũ là Quỷ Khốc
Lĩnh, đây vẫn là chỗ mình nhập định khi vừa tới, duy nhất khác biệt, chính là Ngũ Hành Hoàn tu luyện trong tay mình đã
không thấy đâu nữa. Khóe miệng của hắn dở khóc dở cười, toàn thân nổi lên vô số da gà. Dù là Hạ Nhất Minh đối với mình
tràn đầy lòng tin, nhưng chưa bao giờ hắn dám hy vọng xa vời là đem Ngũ Hành Hoàn hoàn toàn luyện hóa thu vào trong cơ
thể. Căn bản chính là hắn chưa từng nghĩ tới việc đó ngay lúc này, điều đó đã vượt quá ý nghĩa của hắn về phạm trù võ
đạo.
Ít nhất, khi hắn đọc qua trong bản ghi chép, cho dù là người sáng lập ra Linh Tiêu bảo điện, vị Đạo Thần cao nhân thần
bí kia, khi thăng cấp tôn giả, cũng phải dùng một tháng thời gian đến luyện hóa thần binh lợi khí. Mà tốc độ này, đã là
tốc độ nhanh nhất của Linh Tiêu bảo điện mấy ngàn năm nay, trừ cái này ra, cho dù là đương thời tông chủ đại nhân, cũng
không có đạt tới tình trạng khoa trương như vậy. Cho nên Hạ Nhất Minh căn bản chính là ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ
qua, hắn có thể đem Ngũ Hành Hoàn hoàn toàn luyện hóa. Hãi hùng khiếp vía một lúc lâu, Hạ Nhất Minh hai tai hơi run
run, nhưng mà chung quanh im ắng, yên tĩnh quá mức. một lát sau, Hạ Nhất Minh ánh mắt nhìn về một chỗ, hắn thân hình
khẽ động, đã một bước phóng đi.
Một bước này trong nháy mắt cũng đã vượt qua khoảng cách mấy trượng, đi tới một góc khác của Quỷ Khốc Lĩnh. Nơi này,
Bảo Trư đang nằm ngủ say trên người Bách Linh Bát. Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua đã biết, nhất định là bọn họ lo lắng an
nguy của mình, cho nên cũng không có rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, mà ở tại nơi này vì hắn hộ pháp.
Hạ Nhất Minh trong lòng cảm kích, nhưng hắn giờ phút cảm thấy hoảng sợ, hoảng sợ vì sự biến đổi của bản thân, hắn vẻn
vẹn là tâm niệm vừa động, một bước này đã xa như thế, tốc độ lại càng nhanh vô cùng, trước kia căn bản là không có cách
nào làm được. Trong nháy mắt này, hắn dường như cảm nhận được, ở trên người của mình xuất hiện biến hóa cực kỳ lớn.
Giữa đôi lông mày ngưng tụ, Hạ Nhất Minh đem chân khí và tinh thần chìm vào trong đan điền, hắn bắt đầu quan sát.
"Ah... ah..."
Thân thể của hắn đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra sự vui sướng một cách điên cuồng, sau khi quan sát trong đan điền,
hắn đã thấy một đồ vật "Ngũ Hành Hoàn" hay một vật nào đó giống y hệt Ngũ Hành Hoàn, tuy nhiên sao khi thả ra một chút
cảm giác, lập tức nổi lên một loại tâm huyết liên thông, mà điều đó chỉ xuất hiện giữa hắn và Ngũ Hành Hoàn mà
thôi.
Hạ Nhất Minh kiềm chế sự dâng trào cảm xúc, chậm rãi điều khí, hắn cuối cùng yên tĩnh trở lại. Xòe bàn tay ra, trong
lòng hơi suy nghĩ, trong tay ngay lập tức toát ra hàng loạt sương mù, chỉ trong nháy mắt sương mù trong tay lập tức
ngưng tụ thành hình, hơn nữa còn biến thành Ngũ Hành Hoàn. Lồng ngực như đứng lại, nhìn vào trong tay Giả Thần Binh, Hạ
Nhất Minh nếu như lại không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hắn thực sự là thằng ngốc.
Tuy nhiên, dù cho sự thật đang ở trước mắt, Hạ Nhất Minh lại vẫn như cũ không thể tin. Hắn cười điên cuồng, từ trong
đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng không tả. "Bách huynh, ngươi thấy sao?"
Bách linh bát không hiểu hắn hỏi gì: "Thấy cái gì?"
Hạ Nhất Minh trong tay vung nhẹ, Ngũ Hành Hoàn ngay lập tức hóa thành mảnh sương mù, trong nháy mắt hòa vào cơ thể của
hắn. Theo sau, tay của hắn lần thứ hai run lên, luồng sương mù lần nữa xuất hiện, ngưng tụ thành Ngũ Hành Hoàn. Hạ Nhất
Minh giống như là một đứa trẻ đã khi có được một món đồ chơi mới, âu yếm không thôi, cứ như vậy thử đi thử lại không
biết chán.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mong đợi nhìn Bách Linh Bát nói: "Bách huynh, đây là sự thật sao?"
Bách Linh Bát mặc dù bây giờ không có cách nào hiểu được tâm tình của Hạ Nhất Minh, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới
sự phán đoán của hắn.
Khẽ gật đầu, hắn nói: "Là sự thật, ngươi đã thật sự sương mù hóa thần binh."
Hạ Nhất Minh động tác ngay lập tức cứng đờ, nếu như hắn trong vòng một năm, đem Ngũ Hành Hoàn luyện hóa việc thăng cấp
lên Tôn Giả sẽ không làm hắn mừng như điên như thế, nhưng hắn lại dùng ngắn ngủi thời gian mười ngày đã thành công
luyện hóa Ngũ Hành Hoàn, loại thành công như vậy vui sướng biết bao nhiêu mà kể, hơn nữa bây gờ hắn chỉ vẻn vẹn có hai
mươi tuổi, tự nhiên là làm cho hắn không biết phải làm sao.
Có lẽ bởi vì nghe được âm thanh nói chuyện bọn họ, Bảo Trư cuối cùng tỉnh táo lại.