Harry Potter And The New World

Chương 27: Thư Viện Ravenclaw


Tháng Mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vô rồi thì thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.

Cô bé Ginny, trông xanh xao hốc hác, bị Huynh trưởng Percy ép uống một liều. Khói lập tức bốc lên từ dưới lớp tóc đỏ hoe, tạo ấn tượng là cả cái đầu của cô bé đang bốc cháy.

Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho. Henry lại hội họp cùng Hermione cắm rễ trong cái thư viện, và thật ngạc nhiên khi Elizabeth lại bị bọn họ lôi kéo vào luôn. Anh Erik hay bắt gặp Harry trong những bữa sáng trễ nãi, nhưng dù vậy anh vẫn rất rất thong thả đi đến lớp học, William thì lúc nào cũng hớt ha hớt hải chạy khắp đông tây để tìm Elizabeth. Và Harry thì phải luyện tập Quidditch trong những ngày thời tiết cực xấu như thế.

Nhưng thời tiết mưa gió này lại diễn tả đúng tâm trạng hiện tại của Henry. Henry cảm thấy Elizabeth quả thiệt là một kẻ cứng miệng! Kể từ khi cô ấy nói cho cậu biết về tinh thần lực đến tận bây giờ, cho dù Henry có đút lót cho Elizabeth bao nhiêu là đồ ăn ngon, theo cô ấy đến bất cứ đâu cô muốn và nghe đủ mọi loại câu hỏi chẳng đâu vào đâu của cô vậy mà đến một câu trả lời hài lòng cũng không có được. Henry cảm thấy công việc của William bị đùn sang vai mình rồi, trong khi cậu ta đang chạy đông chạy tây tìm Elizabeth thì Henry đã bị cô kéo vào thư viện và bồi bổ cậu bằng bao nhiêu là cuốn sách thú vị (mặc dù Henry rất thích). Thứ bảy đến và Henry lại bị Elizabeth kéo đi, cậu rất không tình nguyện, Harry bị anh Wood hành quá dữ rồi, dù cho có mưa bão mịt mù như thế nhưng ảnh vẫn bắt cả đội Quidditch luyện tập. Henry thật lo Harry có thể nhiễm dịch cúm đang hoành hành trong trường, nhưng cậu lại bị Elizabeth đánh bại và thua một cách xiểng liểng chưa từng có từ trước đến nay. Cô ấy chỉ nói đúng một câu và thành công kéo Henry ra khỏi phòng sinh hoạt chung của Gryffindor.

-- Theo mình và mình sẽ trả lời tất cả câu hỏi của bạn!

Vậy đó! Và hiện tại Henry đang đứng đờ người trước cửa phòng giáo viên để chờ Elizabeth đang xin phép cái gì đó với giáo sư môn bùa chú - giáo sư Filius Flitwick - chủ nhiệm nhà Ravenclaw. Xong, cô ấy lại kéo Henry đi tiếp mà không hề nói cho cậu biết là sẽ đi đâu nhưng cậu nghĩ họ đang đi đến ngọn tháp phía tây lâu đài. Sau khi leo lên một cái cầu thang xoắn ốc đến là chật hẹp, cả hai đứng trước một phiến cửa gỗ lớn cũ xì, trống trơn, trừ một tượng chim đại bàng bằng đồng ngay giữa. Henry mới biết là Elizabeth đã đưa mình đến đâu. Tháp phía tây của lâu đài còn gọi là tháp Ravenclaw - là nơi của phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw.

Cái tượng chim đại bàng bằng đồng reo lên bằng một giọng nữ ôn nhu êm tai:

-- Những thứ đã biến mất sẽ đi về đâu?

-- Hư vô, mà phải nói là mọi thứ mới đúng.

-- Đúng vậy!!

Elizabeth đẩy cánh cửa ra, đang muốn kéo Henry vào thì cái tượng đã kêu lên:

-- Ồ, một vị khách từ Gryffindor! Anh bạn nhỏ, muốn vào nhà Ravenclaw thì trả lời ta một câu hỏi được chứ? -- Henry thấy sắc mặt Elizabeth hơi bực bội. Nhưng cậu lại cảm thấy cái tượng rất thú vị, Henry quên mất điểm đặc biệt của tháp nhà Ravenclaw, mỗi người muốn vào trong tháp đều phải trả lời một câu hỏi do cái tượng con chim ưng này đưa ra, tuy tính bảo mật không cao nhưng lại rất thú vị, không phải Harry đã đột nhập thành công vào trong tháp nhà Ravenclaw đó sao!

-- Được thôi! Bất cứ câu hỏi nào cũng được! - Henry mỉm cười tự tin.

-- Được thôi! -- giọng nữ ôn nhu đáp lại và có vẻ nó mang theo vài nét tự ái, rồi giọng nữ đọc câu hỏi -- Theo cậu, vị khách từ Gryffindor, làm cách nào để ta nhận định một người là tốt hay xấu?

Câu hỏi này thật sự làm khó Henry, cậu xoa cằm suy tư, Elizabeth không thể giúp cậu gì được, cô chỉ có thể đứng đó chờ đợi mà thôi, nhưng Elizabeth vẫn yên tâm, vì cô không hề thấy dù chỉ là một tia lo lắng trong đôi mắt nâu đẹp kia của Henry. Cậu trầm tư một lúc lâu rồi mới nói:

-- Nhân cách con người rất phức tạp và có nhiều tầng lớp chồng lên nhau với các ưu tiên và mâu thuẫn.... Người tốt và người xấu chỉ cách có một đường ranh phân cách thôi!

-- Hừm... Rất hợp lý! Chào mừng đến Ravenclaw, tiểu sư tử nhà Gryffindor!

Elizabeth tươi cười, kéo nhanh Henry vào trong. Henry bây giờ mới kịp nhìn xung quanh. Phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw là một gian phòng lớn hình tròn, trần vòm cao vẽ đầy những ngôi sao, cửa sổ hình tròn được treo những dải lụa màu lam cùng màu đồng. Nhiều tủ sách cao ngất ngưởng kê sát tường, những bộ bàn ghế sô pha màu lam nhạt trang nhã. Đối diện cửa ra vào là một bức tượng nửa người bằng cẩm thạch trắng của Rowena Ravenclaw, một người phụ nữ đẹp, có nụ cười nửa miệng kiêu sa và uy nghiêm. Một vương miện tinh xảo phục chế bằng đá cẩm thạch trên đỉnh đầu bà, có khắc một dòng chữ nhỏ: "Tri thức bao la là kho báu lớn nhất của con người", cả phòng sinh hoạt vắng hoe, Henry chắc là họ đang lang thang đến đại sảnh đường dùng bữa sáng. Bước vào phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw, Henry cảm thấy mình đang đứng trong cả một cái thư viện vậy. Cậu kiềm không được tiếng xuýt xoa, cậu nói:

-- Tôi nghe nói trong tháp Ravenclaw có cả một thư viện riêng nhưng không ngờ lại có nhiều sách như vậy, tôi chỉ tưởng nó nhỏ thôi.

-- Đó chưa phải tất cả đâu! Tầng trên mới là thư viện chính thức, ở đây chỉ có vài loại sách tiêu khiển thôi! Nhưng may là cuốn mình muốn tìm cũng ở đây....

Elizabeth mời cậu ngồi còn mình thì đến một bên giá sách, nhón chân lấy một cuốn sách vừa cũ kĩ vừa dày cui xuống, đưa cho Henry, cậu nhìn cái tiêu đề được mạ vàng viết to mấy chữ "Tinh Thần Lực Nghiên Cứu Trong Những Năm Đầu" và tên tác giả ở góc cuối sách được ghi là Allen von Arhlich.

-- Cuốn sách này là do tổ tiên mình biên soạn. Câu trả lời bạn cần đều nằm trong đó, bạn chỉ cần đọc hết cuốn sách thì mọi thắc mắc của bạn đều sẽ có đáp án khiến bạn vừa lòng! - Elizabeth bảo

-- Thật sao? -- Henry sửng sốt -- Nhưng mình tưởng gia đình bạn là người Đức....

-- Ồ, đúng vậy, nhưng tới đời tổ tiên Allen, dòng họ mình đã chuyển đến Anh định cư!

-- Vậy sao? -- Henry đáp một câu, bắt đầu ngó trân trân cuốn sách trên tay, cậu rất muốn ngay lập tức đọc nó ngay nhưng Henry vẫn kiềm lại được, cậu nhìn Elizabeth chăm chăm. -- Tại sao đến bây giờ bạn mới cho mình đọc nó?

Henry cảm thấy Elizabeth rất cổ quái, lúc trước nói cho cậu biết về tinh thần lực nhưng không hề giải thích gì hơn và cứ làm ra vẻ thần bí (mặc cho cậu năn nỉ đủ kiểu) mà bây giờ cô lại đưa ra cuốn sách chứa toàn bộ câu trả lời cho những thắc mắc của Henry. Cậu khá quan ngại về sự hào phóng bất bình thường của Elizabeth.

-- Muốn biết sao? - Elizabeth đột nhiên cười, và rồi, cồ tiến đến gần Henry thêm một bước. Cậu hơi cuối xuống quan sát cuốn sách trên tay, lưỡng lự một chút, cuối cùng nói:

-- Phải....! - Henry vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lam sáng ngời của Elizabeth, tim cậu đột nhiên đập chệch một nhịp, mặt mũi nóng rang. Đã vậy, Elizabeth vẫn còn đang cuối sát xuống mặt cậu.

-- E... Eli.. Elizabeth...? -- Henry vội đảo ánh mắt sang chỗ khác, ấp úng gọi tên cô

-- Mình đã bảo bạn gọi mình là Eli thôi mà! - Henry nhận ra Elizabeth đang xăm soi con sói nhỏ được móc trong sợi dây chuyền bạc đeo trên cổ cậu và cũng là món quà sinh nhật Elizabeth tặng cậu. -- Quả nhiên, mình đã bảo bạn hợp với nó lắm mà!

Henry khó chịu trong lòng, Elizabeth đang lẫn tránh câu hỏi của cậu. Nhìn nụ cười ngọt ngào trên môi Elizabeth, Henry lại nhận ra, cậu lại bị cô ấy đánh bại! Henry thở dài lắc đầu, chán nản nói:

-- Thôi được, bạn không muốn nói thì mình sẽ không ép. Dù sao sau này bạn cũng sẽ giải thích toàn bộ cho mình thôi. Mình đọc nó luôn tại đây không sao chứ?

-- Không sao đâu, mình đã xin phép giáo sư Flitwick cho bạn vào thư viện của nhà, bạn cứ ở đây lâu bao lâu tùy thích!

-- Tuyệt! - Henry lập tức chúi mũi vào cuốn sách, chẳng quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh. Trong vô thức cậu lại kích hoạt cái pháp thuật thiên phú ngưng đọng thời gian. Henry càng đọc càng ngạc nhiên, càng đọc càng trợn tròn mắt, đến khi đọc hết cuốn sách, cậu chợt có xúc động muốn hét lên một tiếng. Cái quỷ gì đây!? Cái quỷ gì đây!?

Tinh thần lực giúp khả năng nghi nhớ và phân tích vấn đề nhanh hơn (Ừm thì cái này cậu đã biết thông qua Elizabeth).

Tinh thần lực cao còn có thể nói chuyện với mọi sinh vật khác loài?! (Có cái khả năng này nữa sao?)

Tinh thần lực có thể đều khiển đồ vật bay? (Thế thì cần bùa bay làm cái gì!)

Tinh thần lực có thể cảm nhận được mọi vật xung quanh mà không cần dùng đến mắt? (Bản đồ để làm chi!)

Tinh thần lực còn có thể kí kết giao ước với thú vật!??? (Cái khả năng này thật sự làm Henry sốc!)

Tinh thần lực còn giúp nâng cao giác quan? (Có thật không?)

Và cuối cùng, tinh thần lực còn có tác dụng như một bùa phong ấn nhưng lại phong ấn bên trong trí óc của người khác?! (Henry cảm thấy không thể tin nổi!!)

Henry đã lật đi lật lại, đọc từng chữ từng chữ một cách kỹ lưỡng đến cả chục lần. Thiếu điều muốn nuốt trọn luôn cả cuốn sách. Cậu đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt ngó trân trân vào Elizabeth đang cười mỉm đứng cách đó không xa, nhưng cậu chưa kịp nói được câu nào, một cơn choáng váng liền ập đến, mặt mũi Henry trắng bệch, thôi rồi, cậu lại dùng quá lố cái pháp thuật thiên phú kia rồi. Henry lảo đảo ngã lại xuống ghế....

-- Thiên phú pháp thuật của bạn có lẽ rất mạnh, tuy mình không biết nó có tác dụng ra sao nhưng dựa vào lượng tinh thần lực bạn tiêu hao, có lẽ nó được xếp vào dạng cấp cao. -- Elizabeth đến bên Henry, lại cuối người xem xét cái mặt dây chuyền, Henry có thể thấy rõ ràng rằng cái đoàn trăng trắng trong viên đá đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, nó làm cậu thấy cực kỳ thư sướng, cơn choáng váng đã vơi đi một chút. Henry nhanh chóng bắt lại mạch suy nghĩ, cậu chợt hỏi

-- Bạn có thể nghe hiểu lũ động vật nói gì không?

-- Ồ, có chứ! Mọi người trong gia đình mình đều có thể!

-- Đại loại như.... Một con quỷ khổng lồ? - Henry đau đớn khi nhìn thấy nét kinh ngạc trên khuôn mặt của Elizabeth. Cậu cười khổ nói tiếp. -- ... Còn như... Một con quái chó ba đầu?

-- Đừng nói với mình là bạn nghe hiểu tụi nó nói! - Elizabeth thật sự ngạc nhiên. Tuy quỷ khổng lồ có trí não không cao nhưng một sinh vật khổng lồ như vậy, muốn giao tiếp được với nó khá khó khăn. Còn một con chó ba đầu?! Elizabeth nghĩ chỉ có ông nội mình mới có thể giao tiếp với nó! Vậy mà Henry có thể nghe hiểu bọn chúng nói!!

-- Còn chưa hết đâu, mình còn nghe hiểu một con ma xó! - Henry càng lúc càng thấy lá gan mình đau âm ỉ dữ dội

-- Nếu bạn đã có thể giao tiếp với một con quỷ khổng lồ rồi thì với một con ma xó chẳng có gì kỳ lạ cả! Nhưng....bạn... Mình thật sự không hiểu... Tinh thần lực của bạn còn chưa đủ mạnh để giao tiếp với một con quỷ không lồ! Tại sao bạn lại.... -- Elizabeth cau mày nói.

-- Mình cũng chẳng biết! Cái nón phân loại bảo mình có thiên phú pháp thuật về việc giao tiếp với mọi loại thú vật! - Henry nhún vai

-- Mọi loại? Không thể tin được! - Elizabeth có lẽ bị kích động, đi loanh quanh cái ghế của Henry làm cậu lại dâng lên cơn chóng mặt

-- Mà thôi, bỏ chuyện đó qua một bên! Điều cậu cần làm bây giờ là nâng cao tinh thần lực!

-- Nhưng bằng cách nào? - Henry nghi hoặc

-- Đi theo mình!! - Elizabeth kéo Henry đứng dậy, chạy đến cánh cửa dẫn lên phòng ngủ, cả hai chạy lên những bật thang, thông qua những ô cửa sổ, Henry có thể thấy trời đang âm u mây mù báo hiệu chắc là chiều sẽ mưa. Đến trước một cánh cửa gỗ, Elizabeth đẩy cửa bước vào, Henry cũng vào theo.

Nếu nói khi bước vào phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw, Henry chỉ cảm thấy kinh ngạc, xuýt xoa thì khi bước vào căn phòng này Henry thật sự không thể ồ lên vì kinh thán. Cả căn phòng hình tròn rộng lớn với hành chục hàng trăm dãy kệ sách, những cuốn sách cũ kỹ chiếm hết tất cả mang cho nơi này một chút gì đó cổ kính. Vài cái bàn và ghế được đặt kế bên những kệ sách và trông chúng cũng cũ kỹ y như như những cuốn sách.

-- Chào em, Eli! lại đến đọc sách à? Và, ồ, xem ai đến đây này! - Henry giật mình, thôi ngó nghiên xung quanh và thành thật đứng đấy. Người nói là một đàn chị, chị ấy có một mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh sáng long lanh y như Elizabeth. Henry trông chị ấy chắc cũng đã học đến năm thứ sáu.

-- Ồ, chào chị Clair! Henry đã được thầy Flitwick cho phép đến thư viện nhà mình và em dẫn đường cho bạn ấy. -- Elizabeth cười.

-- Chào chị! -- Henry hơi gật đầu xem như chào hỏi

-- Vậy sao, nếu được thầy Flitwick cho phép rồi thì được! Chào mừng em đến thư viện của Ravenclaw, Henry Potter!! -- Clair cười cười, chào cả hai một tiếng rồi đi ra ngoài.

-- Chị ấy là Clair Shelly, học năm cuối, chỉ thân thiện lắm. Chị ấy được mệnh dang là Nữ hoàng đọc sách của Ravenclaw. -- Elizabeth vừa kéo Henry vừa giới thiệu.

-- Nữ hoàng đọc sách?

-- À, chả là chị ấy đã đọc gần hết tất cả sách ở đây ấy mà! -- Elizabeth cười khúc khích khi thấy nét mặt chấn kinh của Henry. Cô kéo cậu đến một chiếc bàn cổ đã đặt sẳn một cuộn giấy da và một cây bút lông chim ở gần ban công, bắt cậu ngồi xuống, Elizabeth vừa lượn lờ bên các kệ sách vừa bảo.

-- Cách luyện tinh thần lực chắc bạn cũng đã nắm rõ trong sách rồi nhỉ?

-- Phải, nhưng mình không muốn tự rút cạn tinh thần lực bằng cái pháp thuật thiên phú của mình đâu! Nó sẽ rút mình đến bất tỉnh! -- Henry buồn rầu bảo.

-- À, nếu làm bằng cách đó thì tác dụng nhanh hơn nhưng mình khuyên bạn, nếu chưa thành thục kiểm soát nó thì không nên làm vậy. Mình có cách này giúp bạn luyện tinh thần lực tốt hơn. -- Elizabeth trở lại và đặt một sách cũ kỹ và dày cui lên bàn.

-- Bạn phải dùng tinh thần lực làm gì đó để nó liên tục tiêu hao và ngừng đúng lúc.

-- Nhưng làm gì chứ? - Henry nhìn cây viết và cuộn giấy da, vẫn không đoán ra Elizabeth sẽ cho mình làm gì. Cậu cũng đã ngó qua tựa sách, đó là một cuốn về nhưng sinh huyền bí, chẳng lẽ cô ấy muốn cậu viết hết nội dung cuốn sách?

-- Mình sẽ không bắt bạn viết hết cuốn sách đâu! Henry, bạn chỉ cần dùng tinh thần lực vẽ thôi!

-- Vẽ?

-- Phải, bất cứ thứ gì cũng được! Bạn cần tưởng tượng ra hình ảnh cần vẻ trong đầu, một cách chi tiết, vẽ và đừng có dùng mắt nhìn!

-- Không dùng mắt? Bạn đùa à? - Henry trừng mắt nhìn Elizabeth, nhưng lại bắt gặp nét cười trên môi Elizabeth.

-- Tại sao lại không chứ, bạn cứ thử coi! -- Henry bất đắc dĩ làm theo lời Elizabeth, cậu cầm chặt cây bút lông chim, dưới cái nhìn của Elizabeth, cậu bất đắc dĩ nhắm hai mắt, cố tưởng tượng ra điều gì đó.

Henry thật ngạc nhiên khi hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu mình lại là khuôn mặt đang cười ngọt ngào của Elizabeth.... Cậu liền gạt phăng nó ra khỏi đầu óc. Henry thật hết biết tại sao mình lại nghĩ đến Elizabeth đầu tiên. Cậu gom mớ suy nghĩ lung tung của mình quăng và góc nào đó trong trí nhớ, cố gắng làm đầu óc trống rỗng và một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Henry.

Elizabeth nét cười càng sâu khi thấy cây bút lông chim trong tay Henry đang bắt đầu vẽ từng nét trên tấm giấy da. Thời gian từng phút từng giây trôi, trong thư viện của Ravenclaw càng nhiều người ra vào, họ đều chú ý tới Henry đang nhắm mắt mà đưa bút lông chim như bay trên tấm giấy da, nhưng gặp Elizabeth ra hiệu suỵt một tiếng, họ chỉ cười rồi đi sang hướng khác. Đến khi Henry đặt nét bút cuối cùng xuống tấm giấy da, giờ ăn trưa đã đến. Henry quẳng ngay cây bút trên tay, thở hồng hộc, ngồi dựa hẳn vào ghế. Cậu mệt đến mức không thể nhúc nhít nổi một đầu ngón tay.

-- Mình chịu rồi!! Nó thật sự suýt rút cạn mình!! - Henry hổn hển nói

-- Chắc có lẽ là lần đầu tiên nên bạn không thể khống chế lượng tinh thần lực tiêu hao, nhưng không sao, luyện nhiều lần rồi cậu sẽ nắm bắt được thôi!

Elizabeth đã lấy tấm da dê, nhìn ngắm nó. Trên tấm da dê là hình vẽ một con sói trưởng thành, cái đầu hình tam giác với đôi mắt long lanh, thân hình thon thả với cái đuôi cùng nét vẽ mềm mượt. Elizabeth thật sự ngạc nhiên, nhìn hình vẽ này, cô tưởng như đang thật sự nhìn thấy một con sói uy vũ, xinh đẹp. Henry thật sự vẻ rất giống thật, rất sống động, đôi mắt của bức vẽ rất có thần thái, đó là ánh mắt rất ma mị, Elizabeth lại để ý đến cái cổ ưu nhã của con sói, nơi đó có vẽ một chiếc vòng cổ với một cái gia huy mà cô chưa từng gặp bao giờ. Đó là một biểu tượng một thanh tiểu kiếm được quấn quanh bằng một vòng dây thường xuân và bao bọc trong một ngọn lửa có dạng như một hình tam giác, nó gây cho cô một cảm giác cổ kính.

-- Hừm, tại sao lại là sói? - Elizabeth thắc mắc

-- Ai mà biết! Khi tôi để đầu óc mình trống rỗng thì nó đột nhiên xuất hiện, tôi cứ nghĩ là nó dựa theo con sói mặt dây chuyền mà bạn tặng nhưng khi tôi chú ý đến nó...

-- Cái vòng cổ đúng chứ? - Elizabeth trầm ngâm nói

-- Phải, cái gia huy đó... Tôi nghĩ là mình đã thấy nó ở đâu đó nhưng tôi lại không tài nào nhớ ra là mình đã gặp ở đâu.... -- Henry mệt mỏi vươn vai, kéo ghế đứng lên, cậu mở cửa kính ngăn ban công và bước ra đó, hưởng thụ từng cơn gió lạnh trước khi đổ mưa. Nó làm đầu óc cậu thanh tỉnh lại. Elizabeth cuộn tấm giấy da lại, cũng bước ra ngoài ban công, im lặng đứng bên cạnh cậu. Trong lòng Henry rất rối, một mớ suy đoán mà cậu đã bỏ quên đột nhiên xuất hiện lại trong dòng suy nghĩ của cậu, nó quấy tung tất cả lên, về khả năng của mình và má Lily, về việc cậu có thể thông hiểu với tụi thú vật, và cả.... giọng nói kỳ lạ đã vang mãi trong đầu cậu lúc trước.

--.... Nè, Elizabeth.... có phải bạn.... không, cả gia đình bạn... biết điều gì đó về mình, về hai anh em mình phải không? -- Giọng Henry rất tùy ý, tựa như cậu chỉ thuận miệng nói ra thôi. Và đúng như cậu đoán. Elizabeth lại nở một nụ cười, nhưng nụ cười này có chút gì đó huyền bí, một chút bí ẩn.... Cô nói, giọng nói tựa như xa xăm lọt vào tai Henry

-- Vẫn chưa đến lúc Henry, vẫn chưa đến lúc để bạn và Harry biết, mình chắc chắn sau này hai bạn sẽ biết, nhưng không phải bây giờ. Henry, điều bạn cần làm bây giờ là cần phải nâng cao tinh thần lực của mình......

Henry cười khổ, dựa hẳn người vào lan can ban công. Mọi việc xảy ra thật bất ngờ, bất ngờ đến nổi Elizabeth không kịp phản ứng mặc dù cô đã chợt thấy một vài khoảnh khắc trong tương lai, giống như một thước phim quay chậm, tít tắc thứ nhất, cái ban công đột nhiên biến mất tăm, tít tắc thứ hai, Henry được thả rơi tự do từ lầu một tháp Ravenclaw cao gần trăm thước với khuôn mặt ngốc trệ và tiếng hét vẫn nghẹn trong cuống họng không thể nào phát ra.

-- ÁÁÁÁÁÁ!!!! -- Cuối cùng tiếng hét vẫn vọt ra khỏi miệng Henry khi cậu thấy mặt đất càng ngày càng gần cậu hơn. Vận tốc suy nghĩ của Henry vận chuyển tựa như vận tốc ánh sáng để tìm cách tự cứu cậu, và hầu như ngay lập tức, cậu rút cây đũa phép được giắt bên hông của mình ra và gào lên hai câu thần chú:

-- Arresto Momentum! (Rơi chậm lại)

-- Spongify! (Mềm nhũn)

Henry nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ đã được ếm lời nguyền biến đệm mềm, may mắn là cậu đã học được hai thần chú này trong một cuốn sách có tựa là "Hậu cần và giải quyết sự cố trong Quidditch" của Grapson Lawren, nếu không phải cậu lo Harry sẽ gặp phải tai nạn gì đó trong lúc tập dượt Quidditch thì chắc lần này cậu tiêu thật rồi. Điều duy nhất không may là cái chân của Henry có vẻ đã bị sái vì đáp xuống không đúng tư thế. Nó đau đến nổi Henry phải nhe răng nhếch miệng, cả mặt nhăn nhúm.

-- Sau này mình sẽ không tin vào bất cứ cái lan can nào nữa!! -- Henry gầm gừ trong cơn đau.

Elizabeth đã xuất hiện ngay sau khi Henry tiếp đất được một phút, cậu chợt nghĩ là cô ấy đã dùng tốc độ 360 m/s để bay đến đây. Elizabeth vừa bù lu bù loa vừa đỡ Henry đứng dậy, luôn miệng xin lỗi:

-- Ôi, Henry!! Mình đã không kịp kéo bạn lại!!.... Ôi, Henry, mình không ngờ là cái lan can lại biến mất!.... Ôi, Henry, may mà bạn kịp nhớ đến bùa rơi chậm!.... Ôi, Henry, nếu bạn xảy ra chuyện gì thì mình phải làm sao đây!....

Henry phải tốn cả khối nước bọt để an ủi cô bạn Elizabeth hai mắt đã đỏ hoe (trông nhưng sắp khóc đến nơi) bình tĩnh trở lại và dìu cậu xuống bệnh thất. Bà Pomfrey rất chi là tức giận (Bà rống to mắng đám lan can đã mục ruỗng và không được thay thế khắp nơi trong trường), tuy nhiên may là cái chân của Henry không bị nặng và bà Pomfrey chữa nó rất nhanh chóng (trong chưa đầy đến một giây). Đến khi Henry và Elizabeth ra khỏi bệnh thất, cả hai vẫn còn nghe bà la to. Đại loại như là "Rơi từ trên cao cả trăm thước!!" hay "Không thể tin được là nó tự cứu mình với bùa rơi chậm" hoặc "Mấy cái lan can cọt kẹt cần phải sửa gấp!". Cả hai nhanh đến đại sảnh đường, nhồm bữa trưa. Henry không thấy Harry đâu, Ron và Hermione bảo anh ấy bị anh Wood nhét nhanh đồ ăn vào mồm và bị lôi đi ngay khi chưa kịp nhai nuốt. Henry kể về việc cái lan can đột nhiên biến mất với Ron và Hermione.

-- Mình cứ nghĩ mãi về nó, tự nhiên mình có cảm giác đó không phải một vụ tai nạn!

Hermione đã an ủi Henry và kể ra hàng đống lan can hỏng trong trường và bảo cậu không cần lo lắng về việc đó. Ron đã bảo là hết sẩy khi được thả rơi từ độ cao hơn cả trăm thước và bị Hermione nạt một tiếng. Cả buổi chiều đó Henry dù rất muốn ra xem Harry tập luyện nhưng trời lại đổ mưa giông dữ quá, thành ra cậu đành ngồi trong phòng sinh hoạt chung, vẽ vời về những sinh vật huyền bí để luyện cách khống chế tinh thần lực. Harry lại về trễ trong cái áo chùng chơi Quidditch ướt sũng và bê bết bùn sình, nhưng tâm trạng của cậu lại không có tý gì là mệt mỏi, vừa nhảy phắt vào phòng sinh hoạt, cậu đã rống lên:

-- Henry!! Henry!! Em đâu rồi!! -- Hermione giật nảy cả mình và làm lem mực lên bài luận lịch sử của nó, cô bé bực bội, nói

-- Ôi, thưa quý ngài Potter! Ngài có biết hay không là hét vào tai người khác vậy là rất mất lịch sự?

-- Tôi cóc thèm quan tâm! Henry đâu rồi? Tôi nghe mọi người nói là nó ngã từ lầu một tháp Ravenclaw..... cao gần trăm thước!! -- Harry hai mắt đỏ lừ, cao giọng nói

-- Bình tĩnh nào Harry!! Em không sao!! -- Cơn lo lắng của Harry xẹp ngay khi thấy Henry vẫn còn lành lặng đứng đấy với tấm khăn bông dày cộm trên tay, có trời mới biết cậu lo như thế nào khi vừa vào lâu đài liền nghe được cái tin khủng khiếp đó! Thậm chí còn cóc thèm quan tâm đến ông thầy Filch muốn phạt cấm túc cậu lúc nãy vì cậu trét đầy bùn sình lên sàn nhà, may là có Nick suýt mất đầu giúp, Harry mới có thể còn yên nguyên mà ra khỏi văn phòng giám thị. Cậu phi như bay về phòng sinh hoạt chung, hận không thể dùng cây Nimbus 2000 phóng đi. Nhận khăn bông của cậu em trai, Harry trừng mắt, giọng nói nghiêm túc như ra lệnh:

-- Giờ thì nói! Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại rơi xuống từ độ cao đó?

Henry cười khổ lại một lần nữa kể lại quá trình. Harry thở phì phò, đồng thời trợn trắng mắt nhưng dưới sự cam đoan đủ điều là mình không sao của Henry, Harry mới bình tĩnh lại, cậu thay ngay bộ áo chùng Quidditch rồi sau đó kể về việc mình đi ra khỏi văn phòng giám thị của thầy Filch mà không nhận bản án phạt nào (Ron đã kinh ngạc đến rớt cả cằm), về lời mời của ngài Nick suýt mất đầu.

-- Một bữa tiệc Tử nhật? -- Hermione hăng hái kêu lên -- Mình dám cá là chẳng có mấy người sống có thể nói là họ từng đi dự một bữa tiệc Tử nhật của ma. Chắc là kỳ bí kinh dị lắm!

Ron thì đang làm dở dang bài tập Độc dược của nó, nên hơi quạu. Nó gắt:

-- Ngày chết thì mắc gì mà mở tiệc ăn mừng chớ? Mình nghe mà chán muốn chết...

Henry hơi rùn mình, nhưng vẫn nói:

-- Có lẽ có chút thú vị.....

Bên ngoài mưa vẫn quất ràn rạt vào kính cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Nhưng bên trong phòng sinh hoạt chung, mọi thứ đều sáng sủa ấm áp vui tươi. Ánh lò sưởi tỏa chiếu lên những chiếc ghế bành êm ái. Bọn học sinh ngồi thoải mái trên ghế đọc sách, trò chuyện, làm bài tập, hay - như trường hợp của Fred và George - thì đang cố tìm hiểu xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu đem pháo bung xòe mớm cho con kỳ nhông sống trong lửa ăn? Fred đã "cứu" được một con kỳ nhông sống trong lửa có màu cam rực rỡ khỏi một lớp học về Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Bây giờ cái sinh vật đó đang nhẹ nhàng âm ỉ cháy như hòn than trên chiếc bàn, với một đám trẻ tò mò bu quanh.

Harry sắp kể cho Henry, Ron và Hermione nghe về thầy Filch và khóa học Kwikspell, thì con kỳ nhông lửa bỗng phóng vọt lên không trung, phát ra những tiếng nổ đùng đùng và những tia lửa xẹt ra sáng lóe, vừa điên cuồng bay vòng vòng khắp căn phòng.

Huynh trưởng Percy cũng điên cuồng gào thét Fred và George. Từ miệng con kỳ nhông phun ra những ngôi sao to bằng trái quít hết sức ngoạn mục, rồi nó bay xẹt vô lò lửa trốn mất, để lại mấy tiếng nổ ầm ầm. Cảnh tượng náo nhiệt ấy làm Harry quên béng thầy Filch và cái phong bì đựng nội dung khóa học Kwikspell.