Harry Potter And The New World

Chương 48: Bản Khế Ước Ác Ma


-- Ơ, xin lỗi! -- hai đứa trẻ một nam một nữ cầm trên tay lấy ba tờ giấy da liệt kê ra danh sách một mục dài những tựa sách, bước vào tiệm sách Phú quí và Cơ hàn, ông quản lý tiệm sách bước về phía tụi nó, hỏi:

-- Hogwarts hả? Đến mua sách mới hả?

Cả hai gật nhẹ đầu, cô bé trong đó nhìn cái danh sách trong tay mình nói:

-- Tụi cháu cần cuốn "Quái Thư Về Quái Vật".....

Nhưng vẫn chưa đợi cô bé nói xong, vẻ mặt ông quản lý tiệm sách tựa nhưng bị tạt qua một lớp sơn trắng toát, sau đó lại nổi nóng gạt hai đứa trẻ sang một bên, quát:

-- Tránh ra.

Ông rút ra một đôi găng tay dày vui đeo vào tay, rồi cầm một cây gậy tổ chảng có mấu sần sùi, đi tới cánh cửa của cái lồng sắt đựng bọn sách "Quái Thư Về Quái Vật". Một trận vật lộn tưng bừng diễn ra, phải tốn hết sức chín trâu hai hổ mà ông quản lý mới lấy ra được một cuốn sách da xanh với mồm mép vẫn táp nhặng xị cả lên. Nhìn ông quản lý như trút hết một gánh nặng khi bắt được cuốn sách khỏi bao nhiêu cuốn sách khác không ngừng hung hăng cắn xé táp ngoạm nhau trong những cuộc đấu vật triền miên bất phân thắng bại, làm cho những trang sách rách bay tơi tả khắp nơi. Ông nhìn hai đứa bé, như nghĩ đến điều gì đó, ông kêu lên một tiếng như sắp khóc:

-- Đừng bảo là tôi phải lấy thêm cuốn nữa nhé!

-- Ơ không ạ, tụi cháu chỉ cần một cuốn thôi! - Đứa bé nam vội vàng bảo

Một vẻ nhẹ nhõm giãn ra trên gương mặt của ông quản lý.

-- Vậy hả? Cám ơn trời đất! Nội trong buổi sáng nay tôi đã bị lũ quái thư ấy cắn đến năm lần rồi. Cô cậu còn cần gì nữa không?

-- Dạ, tụi cháu cần....

Sau khi xách nách túi lớn túi nhỏ những cuốn sách giáo khoa về phép thuật ra khỏi tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn. Hai đứa bé đến tiệm kem Florean Fortescue, mua hai ly kem bự chảng mà nhấm nháp dưới ánh nắng ấm áp của mùa hè. Elizabeth nhìn Harry đang ăn kem mà chẳng có chút tinh thần nào, cô cũng chẳng biết nên khuyên nhủ cậu như thế nào, sau khi dẫn Harry thăm quan tòa lâu đài, Elizabeth đã đề nghị cùng đến Hẻm Xéo để sắm sửa sách giáo khoa cho năm học tới, Harry cũng không từ chối, thậm chí còn lấy theo danh sách của Henry cùng mua. Đã qua hết hai tiếng đồng hồ mà không có tin tức nào của Henry cả, điều này khiến Harry không còn tâm trạng vui đùa. Đáng lẽ với sự náo nhiệt này của Hẻm Xéo, Harry đã tham gia vào nó rồi, nhưng sau khi mua xong sách, cậu lại ỉu xìu không có sức sống.

-- Harry, Henry cậu ấy sẽ ổn thôi mà! Bạn đừng lo nữa! Khi nào có tin tức, chắc chắn anh Erik sẽ báo cho tụi mình mà! -- Elizabeth cũng không chịu nổi sự ủ rũ của Harry, buộc miệng nói.

-- Mình biết mà, Elizabeth! Chỉ là mình vẫn có chút lo lắng thôi... - Harry có chút ão não nói

Sau khi ăn kem xong, tụi nó lại đi vòng thêm vài cái cửa hàng, đi tới tiệm dược liệu để bổ sung kho nguyên vật liệu cho môn học Độc dược. Và bởi vì cái áo chùng đồng phục học sinh phù thủy của Harry và Henry bây giờ đã giựt lên cả tấc trên mắt cá chân, nên cậu phải đi đến tiệm Trang phục cho Mọi dịp của Bà Malkin để mua vài bộ mới cho cả hai. Xong, cả hai nhờ con gia tinh luôn bên cạnh Elizabeth đưa những thứ mua được về lâu đài trước, sau đó đón một chiếc taxi của dân Muggle quay trở lại đường Mayfair. Nhưng khi vừa vào đến đại sảnh, một điều bất ngờ đã làm Harry điêu đứng.

-- Chào anh, Harry! Và cả Elizabeth nữa! Hai người mới từ Hẻm Xéo về à? -- Henry vừa ra đến đại sảnh liền gặp mặt hai người, nhịn không được cười, nụ cười vẫn ấm áp, hiền hòa như mọi khi. Harry nhận ra mình dựa giẫm vào cậu em trai này nhiều hơn cậu tưởng, nhẹ thở phào một hơi thả lỏng tâm trạng căng thẳng của cậu suốt hai tiếng đồng hồ qua, Harry cảm thấy chỉ cần một nụ cười của Henry thôi cũng đủ làm cho cậu có động lực trở lại. Nhưng, sau này, mỗi khi Harry thấy cậu em trai mình cười như vậy, lông vịt lông tơ của Harry đều sẽ dựng thẳng lên vì ớn lạnh, rồi hối hận đến xanh ruột khi mình đã sảng khoái đặt bút ký vào cái "khế ước sinh tử" chết bầm được kẻ nào đó làm ra.

-------------

-- Để em giới thiệu nhá, đây là hai sủng vật mới của em, Titus và Olive.

Henry giới thiệu một người hai sủng vật với nhau khi hai anh em cậu đã an vị tại phòng của tụi nó. Ánh mắt quái dị của Harry cứ nhìn cậu ghê quá khiến Henry không thể làm gì khác hơn là giới thiệu bọn họ với nhau. Titus thì chẳng còn bộ dạng hùng vĩ của Tuyết lang vương lúc trước, đôi cánh đã biến mất và thân hình cũng đã biến nhỏ hơn rất nhiều, nhìn nó như một con chó cưng to xác với bộ lông trắng đẹp đẽ để khỏi dọa người khác hoảng vía. Olive thì mạnh bạo hơn nhiều khi thừa cơ túm được con vật Green, và hiện tại hai con vật đang đấu đá chí chóe một bên kia. Harry há hốc mồn nhìn con chó to xác cao đến nửa mét, dài hơn một mét đang đi loanh quanh căn phòng, lựa một góc thoải mái mà cuộn mình nằm yên như đang ngủ. Rồi tầm mắt cậu lại đảo qua hai tên loi choi đang đánh nhau ầm ĩ ở một bên khác, trong lòng có hàng vạn con ngựa đang chạy ầm ầm qua. Mãi mà Harry chẳng nói nên lời nào, cuối cùng cậu chỉ đành đánh trống lảng, hỏi một câu:

-- Henry, tóc của em....

-- À, cái này hả? Không có gì đáng ngại đâu, nó chỉ dài ra một chút thôi! - Henry lười biếng nằm trên giường, giở cuốn "Quái Thư Về Quái Vật" ra mà nhấm nháp, không để tâm đến ánh mắt quái dị của Harry đang nhìn chăm chăm mái tóc dài quá eo của cậu.

Harry quái dị là thật, dù sao thì trong ấn tượng của cậu, em trai cậu chỉ biến mất có hai tiếng đồng hồ thôi, không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn mà tóc của Henry có thể dài ra nhiều như thế được. Nhưng Harry lại chợt nhớ đến hình tượng Henry với một mái tóc dài quá đáng trong học kỳ trước, nhịn không được buột miệng hỏi:

-- Vậy mắt em cũng có màu đỏ sao?

Henry bị hỏi có chút hứng thú, quay lại nhìn Harry, khóe môi nhếch lên một nụ cười:

-- Anh đoán xem!

Harry đã thấy đến một màn diệu kỳ, đôi mắt nâu đẹp của Henry lại đang dần bị sắc đỏ lấn át, tóc dài của em ấy cũng từ màu nâu hung đỏ dần chuyển sang màu tím thẫm bí ẩn. Harry giật mình nhận ra, đây mới đúng là bộ dáng lúc trước cậu đã thấy khi ở dưới Phòng Chứa Bí Mật. Henry cũng không chờ Harry hết kinh ngạc, nhanh chóng khôi phục lại màu mắt và màu tóc vốn có, mở miệng nhàn nhạt giải thích:

-- Mái tóc này là nguồn ma lực của em, còn đôi mắt đỏ này thật ra là một loại đồng thuật, với đôi mắt này em sẽ không bị bất cứ thứ gì đánh lừa, chỉ riêng chiếc áo tàng hình của tụi mình là vô hiệu thôi Harry.

Harry cảm thấy nhẹ nhõm nhiều, Henry đồng ý nói ra, nghĩa là em ấy tin tưởng cậu...

-- Harry, lại đây nào, có chuyện này em muốn nói với anh! - Henry nhổm dậy, đi tới cầm lấy một cốc nước được đặt trên chiếc bàn giữa phòng.

-- Lại đây nào, Harry! Lại gần thêm chút, thêm chút nữa... Vậy đó, anh nhìn kỹ nhé!

Henry đặt một tay lên vai Harry, tay kia lại cầm cốc nước đã được rót đầy. Ngay sau đó, cậu bổng hất tung cốc nước lên không trung, Harry kinh hô thành tiếng, nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, tích tắc thứ nhất, những giọt nước đó như những viên pha lê lóng lánh, phản chiếu bảy sắc cầu vồng dưới ánh nắng, nhưng tích tắc thứ hai, chúng lại đứng yên trên không tựa như có một lực gì đó đã đóng đinh chúng trong không khí, khiến chúng không chịu lấy trọng lực của trái đất nên rơi xuống đất. Ngay cả hai sủng vật Olive và Green đang đại chiến tưng bừng hoa lá cũng như bị một lực lượng nào đó cầm cố mà không động một tia mảy may.

Harry há hốc mồm kinh ngạc, Henry thấy thế cũng không thúc dục cậu anh trai, cậu bước đến chổ những giọt nước đấy, lấy chiếc cốc trong tay mình hứng lại từng giọt từng giọt nước, xong Henry khẽ búng tay, nước trong chiếc cốc lại sóng sánh chuyển động, không có lấy một vệt ướt ở bất cứ đâu trong căn phòng. Harry đã kinh ngạc đến nổi muốn rớt đi hai tròng mắt ra ngoài. Xong, dường như nghĩ đến cái gì đó, Harry rú lên một tiếng kinh ngạc:

-- Chính em là người đã kéo anh lên phòng vào lúc chiếc bánh kem bị Dobby làm bể!

Henry chỉ cười không nói, Harry dường như kích động lắm, cậu rầm rì cái gì đó, rồi lại rú thêm một lần nữa:

-- Thằng Malfoy! Cái buổi đầu tiên tập luyện cho mùa Quidditch năm trước, nó bị dập mũi....

-- .... Là em làm! - Henry nhớ lại tình cảnh lúc đó, nhịn không được cười nói

-- Giỏi lắm Henry! Lúc đó nhìn nó như vậy, anh thật sự thấy rất sảng khoái! - Harry nhịn không được vỗ mạnh vai Henry một cái, cười ha hả. Henry chỉ biết cười trừ, xong, cậu trầm giọng nói ra

-- Harry, sở dĩ lúc trước em không nói cho anh biết về năng lực này của em vì em đã hứa với cụ Dumbledore. Khi nào em có thể kiểm soát được nó, em mới có thể cho anh biết, anh sẽ không trách em chứ?

Harry cũng không ngờ việc này lại dính dáng đến cụ Dumbledore, nhưng cậu lại nhanh chóng cười bảo

-- Không có lý do nào để trách em cả Henry, dù sao đi nữa, chính anh đồng ý đợi đến lúc em nói ra...

Henry nghe vậy, cảm thấy lòng mình thật ấm áp, hơi ấm này là đến từ tình cảm gia đình. Phải, như má Lily đã nói, cậu vẫn sẽ là một thành viên trong gia đình, mãi mãi là vậy, mà gia đình nghĩa là không ai bị bỏ rơi.....

-- Vậy được rồi, nhân lúc vẫn còn ba tuần lễ nữa tụi mình mới tựu trường. Em sẽ giành một khóa huấn luyện phép thuật cho anh. Em tin tưởng với khóa huấn luyện này, tuy không chắc có thể đứng đầu trường nhưng trong top hai mươi người đứng đầu vẫn là có thể đi. -- Henry hào hứng bảo

-- Nhưng vậy cũng tốt, thật ra anh cảm giác rất mất mặt khi thấy em vượt trội hơn mình. Anh cũng không muốn bị bỏ lại đằng sau đâu! -- Harry suy nghĩ đến điều gì đó, trầm ngâm nói, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều đến khóa huấn luyện mà cậu em trai mình đề cập đến, cậu cảm thấy mình cần phải cải thiện rất nhiều phương diện, ít nhất, cậu phải đứng vững bước chân bên cạnh người thân duy nhất của mình...

Nhưng Harry đã không để ý đến nét cười trông có vẻ rất nham hiểm trên khóe môi của cậu em trai khi cậu đặt bút ký lên một tấm giấy da mà Henry nói là một cam kết không hối hận khi tiếp nhận khóa huấn luyện. Harry cũng không suy nghĩ nhiều về ẩn ý trong lời nói của Henry, nhưng sau này cậu lại hối hận đến xanh cả ruột khi nhớ lại cái khoảng khắc mình đã bán "linh hồn" cho "ác ma".

Harry ơi Harry, tương lai sau này anh trải qua sẽ rất nguy hiểm, nguy hiểm đến nổi em không thể nào luôn mọi lúc mọi nơi trông chừng anh. Em chỉ có thể vũ trang cho anh những thứ cần thiết, còn về Voldemort.... Nên kết thúc rồi, em sẽ cho hắn một món quà, một món quà tuyệt vời, mà hắn, cho đến cuối đời, đều không thể nào quên được! Henry thầm nghĩ.

************************

-- Chúng ta có thể nói chuyện một chút được chứ, chú Remas, và cả cô nữa, thưa cô Valentina!

Henry gật đầu cảm ơn với William vì đã đưa cậu đến đây, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ đang khép hờ, cậu nhãn nhặn chào hỏi hai bóng người đang ở bên trong. Remas dường như đã đoán trước được cậu sẽ tới nên cũng không kinh ngạc gì mấy, ngược lại, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông lại lộ vẻ ngạc nhiên khi ra mở cửa cho Henry. Valentina là mẹ của Elizabeth, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với mái tóc nâu hạt dẻ dài và óng ả, khuôn mặt với những nét nhẹ nhàng, nhu hòa khiến người khác không khỏi cảm thấy thân thiết, ánh mắt nâu của bà sáng rỡ như hai vì sao, chiếc váy hoa bung xòe càng làm nổi bật lên nét thanh xuân vẫn chưa tàn lụi trong bà. Henry có chút thất thần khi thấy bà, dường như cậu lại nhìn thấy một Elizabeth thứ hai và nó khiến trái tim nhỏ bé trong lòng ngực cậu chập chùng bất định.

-- Lần đầu gặp mặt,.... - Henry định làm một lễ chào nhưng vẫn chưa cho cậu làm xong động tác chào, cậu cảm giác mình bị một vòng tay ôm cho chặt cứng đến nỗi hít thở cũng không thông. Henry nghe bên tai truyền đến tiếng kêu to

-- Ôi, là đứa bé của Lily! Nhìn xem, con thật giống với Lily mà, tóc mượt quá! - Henry một phen tối sầm mặt, cậu cảm giác mình đã biến thành một con búp bê tùy người soi mói. Nhưng cậu ngạc nhiên vẫn nhiều hơn, cố gắng lấy lại hơi thở, cậu cố gắng nói

-- Cô biết má Lily?

-- Đương nhiên rồi, con trai ơi! Gọi ta dì Van đi, má tụi con từng là đàn em thân thiết nhất của ta đó! -- Valentina nói, xong, kéo Henry vào trong văn phòng, đóng cửa lại.

-- Ta rất muốn đón tụi con về sống cùng khi biết được Lily lại là họ hàng xa của Remas, nhưng anh ấy lúc nào cũng nói vẫn chưa đến lúc, vì chuyện đó mà ta và chú Remas của con cãi nhau to một hồi!

-- Thôi nào Van, anh đã xin lỗi về chuyện đó rồi mà! Hơn nữa, không phải hai đứa nhỏ đã về sống với tụi mình rồi sao! Em còn nhờ Eli gửi thư báo cáo hàng tuần về tình hình của tụi nhỏ nữa kìa! -- Remas chỉ biết lắc đầu cười khổ, Valentina nhướng đôi mày liễu ra vẻ giận dữ, trừng trừng nhìn Remas khiến ông bất giác rụt đầu lại.

Henry thật sự không biết Remas lại là một người sợ vợ, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Remas, Henry cảm thấy rất tức cười, nhưng cậu vận nhịn lại, tằng hắng một tiếng, nghiêm túc nói:

-- Vào chuyện chính một chút, chúng ta có thể trò chuyện thêm vào lần sau nhé cô...dì Van...

Henry buộc phải sửa miệng khi thấy ánh mắt không vui của Valentina, xong lại thầm mắng chính mình, Valentina như một Elizabeth thứ hai và cậu thì lúc nào cũng thua một cách siểng liểng trước cô bạn này cả. Lại phải tằng hắng một lần nữa để che dấu sự xấu hổ, Henry hướng về phía Valentina hỏi:

-- Cô... Dì Van, con nghe nói dì là lương y trong bệnh viện Thánh Mungo.

-- Đúng vậy, có chuyện gì sao? -- Valentina khẽ nhíu mày, cô không hiểu tại sao Henry lại hỏi chuyện này.

-- Vậy, dì đã gặp qua Frank và Alice Longbottom rồi chứ?

-- Làm sao.... làm sao mà.....?! - Valentina thật sự kinh ngạc khi nghe Henry nhắc đến hai cái tên này.

Đấy là hai nạn nhân được coi là nghiêm trọng nhất của lời nguyền tra tấn và không có hi vọng hồi phục nhất của bệnh viện Thánh Mungo, họ đã nằm trên giường bệnh suốt mười ba năm rồi, nhìn những người bạn từng học chung ở Hogwarts dở sống dở chết nằm liệt trên giường bệnh, Valentina thật sự không nỡ nhìn, cô đã tốn rất nhiều thời gian để tìm kiếm biện pháp trị liệu cho hai người họ nhưng kết quả lại làm cô rất thất vọng. Không có biện pháp, không có biện pháp nào cả, điều đó làm lòng cô tan nát. Nhưng cô không ngờ rằng Henry lại biết đến hai người bạn này của cô.

Henry lắc đầu, bảo cô đừng nói gì cả, xong, Henry lấy ra một chiếc túi nhỏ nhắn được làm từ những lá cây thường xuân rất đẹp mắt, từ trong đó lại lấy ra mấy chục bình thuốc nhỏ cỡ chừng 20ml, xếp đầy cả cái bàn, tính đi tính lại vừa đủ ba trăm sáu mươi lăm bình không thừa không thiếu. Henry lại không để ý đến vẻ mặt tò mò của hai người lớn trong phòng, hơi liếc nhìn chiếc túi không gian mà Layla đã tặng, cậu giải thích:

-- Nơi đây có bảy trăm ba mươi liều dược tề điều trị di chứng từ lời nguyền tra tấn, mỗi liều khoảng 10ml, mỗi ngày dùng một liều, nếu đều đặn dùng trong một năm, có tỷ lệ nạn nhân sẽ sơ bộ thức tỉnh ý thức, sau đó liên tục điều trị khôi phục lại các chức năng cơ thể và nếu thuận lợi, sau ba năm, nạn nhân có thể khôi phục lại sinh hoạt thường ngày như bao người bình thường.....

Valentina kinh ngạc, vội lấy tay che miệng để nén tiếng kinh hô của mình ra khỏi miệng, trong mắt cô tràn ngập không thể tin thần sắc. Remas cũng có vẻ mặt không thể tin nổi khi nghe những điều mà Henry vừa nói. Nhưng nghi vấn vẫn nhiều hơn.

-- Con biết hai người sẽ không tin tưởng con ngay được, nhưng con có thể dùng thời gian để chứng minh. Đây là phối phương của loại dược tề này, con đã tìm thấy nó trong một cuốn sách có niên đại rất lâu rồi, những dược vật được liệt kê trong đây đa số đều rất quý hiếm ở hiện tại, thậm chí một số dược vật đều đã tuyệt chủng. Đây là những liều thuốc cuối cùng, con mong phối phương này có thể được các nhà độc dược có tài năng nghiên cứu và tìm ra một phối phương tối giản hơn và cứu được nhiều nạn nhân hơn nữa. Và con có một yêu cầu, nhất định phải ưu tiên điều trị cho vợ chồng Longbottom, như vậy con sẽ giao phối phương này cho bệnh viện Thánh Mungo toàn quyền nghiên cứu...

Henry lại lấy ra một trang giấy đã liệt kê hàng loạt tên dược vật, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác hoa mắt, đặt trên bàn, cạnh những bình thuốc. Valentina đã đứng bật dậy ngay sau khi Henry lấy ra tờ phối phương, nhìn cô thật sự rất xúc động, Valentina rên lên một tiếng, bất chấp tất cả mà nhào đến ôm chặt cứng Henry trong vòng tay ấm áp của mình, nước mắt bà nhịn không được rơi đầy như mưa.

-- Henry, ôi Henry! Ta không biết nên nói cảm ơn ra sao với con đây, con cho ta hi vọng, con cho ta hi vọng!! Henry, ôi Henry!!

-- Van, Van! Được rồi, Van! Bình tĩnh đi em, anh nghĩ Ben có lẽ sẽ vui lòng phục vụ cho em một tách cacao nóng đấy. Van, chúng ta sẽ nói chuyện sau được không? Thôi nào, đừng mít ướt như thế chứ....

Sau một hồi đỗ dành, Remas mới giao được Valentina cho Ben - Tổng quản gia tinh của lâu đài, và có lẽ Valentina thật sự cần một chút gì đó để bình ổn tâm trạng kích động của mình. Văn phòng lại lâm vào yên tĩnh, cuối cùng người chịu thua lại là Remas, thấy ông mở lời:

-- Tôi biết là ngài tìm đến tôi vì việc gì...

-- Cứ gọi con là Henry, chú Remas. Con thích chú đối xử với con như anh trai con hơn. Hơn nữa, chúng ta vốn là họ hàng xa.

Remas thật sự bất đắc dĩ cười khổ, xong không phản đối.

-- Về Sirius Black, chắc hẳn chú đã biết được chút ít thông tin gì phải không?

-- Vẫn là bị con đoán được... phải, Sirius Black, là do ta sắp xếp trốn khỏi ngục Azkaban.... Từ năm đầu hai anh em con nhập học ở Hogwarts, ta đã sắp xếp người vào ngục Azkaban, cũng lén cho Black dùng dược tề Morpheus, chắc con biết loại nước thuốc này có tác dụng gì rồi nhỉ!

Henry gật gật đầu, cũng thầm tra xét lại dữ liệu của loại thuốc này trong đầu. Morpheus - gốc rễ của sự thôi miên, một loại dược tề mà người uống thì ý thức sẽ chìm vào một giấc ngủ sâu, cơ thể sẽ chìm vào hôn mê và từ từ được tu bổ từ bên trong bằng cách hấp thu lực lượng hắc ám ở xung quanh. Nhà tù Azkaban quả là một nơi tuyệt hảo cho việc này. Hơn nữa, cơ địa của Black vốn dĩ mang theo nguyên tố hắc ám, quả thật dược tề này là được đo ni đóng giày làm riêng cho hắn.

-- Tuy nhiên, Morpheus lại là một loại thuốc có niên đại rất lâu rồi, rất nhiều dược vật hiện nay đã không còn xuất hiện nữa, ta cũng phải đánh đổi một cái giá lớn mới mời được người điều chế loại dược tề này. Nhưng hiệu quả lại không được tối đa hóa, nên từ nửa năm trở lại đây Sirius Black mới từ hôn mê tỉnh lại. Vài tháng sau đó hắn bắt đầu liên lạc với người của ta, hắn muốn ta giúp hắn ra khỏi ngục Azkaban, hắn nói hắn muốn tìm kẻ đã phản bội bạn bè hắn....

Remas vừa nói vừa chăm chú quan sát nét mặt của Henry, nhưng làm ông thất vọng là Henry chẳng có gì là ngạc nhiên cả, cứ như rằng thằng bé đã biết hết thảy. Henry nhưng là thở phào một hơi khi nghe Remas nói, xong, nổi chán ghét đối với nhà ngục Azkaban của cậu lại dâng lên đỉnh điểm. Lại lấy ra chiếc túi nhỏ đan bằng lá cây thường xuân, Henry lấy ra một cái túi lá khác, đặt trên bàn, có thể thấy trong chiếc túi chứa đầy những hạt giống như hạt đỗ, đỏ tươi như thể được sơn bằng máu. Cầm lấy một hạt lên ngắm nghía, Remas tò mò hỏi:

-- Thứ này là cái gì, nhìn chúng giống loại hạt của cây nào đó...

-- Đấy là hạt huyết tầm ma! Một dạng mầm móng thực vật hắc ám, một khi bị cấy thành công vào cơ thể phù thuỷ, sẽ ẩn nấp và tằm ăn dần dần ma lực của kẻ đó, và đặc biệt là nó rất khó bị tìm ra. Nạn nhân của nó, một khi vận dụng lực lượng quá thường xuyên với cường độ mạnh, ban đầu sẽ cảm giác cả cơ thể ủ rũ, nhức nhối, rồi dần dần là những cơn đau cắn xương thực cốt, tâm trí thường cảm thấy phiền toái, và cuồng loạn thất thường. Lực lượng ma pháp phóng ra nhìn như mãnh liệt lại thực chất tựa hổ giấy, lực sát thương xuống dốc chỉ bằng của một đứa nhỏ phù thuỷ mà thôi...

Vừa nghe Henry giảng giải, Remas giật nảy mình đặt lại viên hạt giống lên bàn, kiêng kị nhìn nó không rời mắt. Thật là một mầm móng thực vật nguy hiểm, cũng may là nó đã tuyệt tích trên thế giới (ông cũng chưa từng nghe đến loài thực vật hắc ám này trước đây), nếu để nó rơi vào tay phe hắc ám, kết quả, ông thật sự không dám nghĩ đến.

-- Chú Remas, con muốn chú cấy những hạt giống này vào những tên tử thần thực tử ở ngục Azkaban. Con muốn cho chúng đau đớn đến chết, cho chúng cơn đau đến chết cũng không thể quên, không tha cho bất cứ ai cả, những thứ ghê tởm đó nên chết đi từ lâu rồi!!

Nói đến đây, hai mắt Henry nheo lại tràn ngập sát khí, chúng làm cho Remas giật mình đến nỗi đổ mồ hôi lạnh sau gáy. Nhưng ông không phản đối Henry, nếu những hạt huyết tầm ma này có thể giải quyết được hết những thứ kinh tởm kia, Remas nghĩ mình sẽ vui lòng đóng vai kẻ xấu này, nhưng Remas không biết Henry vẫn còn giấu đi một tác dụng khác của hạt huyết tầm ma, một tác dụng tàn nhẫn mà nếu Remas nghe xong, đảm bảo ông sẽ không bao giờ dám chạm vào hạt huyết tầm ma một - lần - nào - nữa......