Hệ thống thay đổi vận mệnh

Chương: Hệ thống thay đổi vận mệnh - Ta muốn thay đổi vận mệnh


Đêm; khoảng thời gian mà người người co mình trong chăn ấm, cũng là lúc tội ác và những bí ẩn thức tỉnh.

Trên nóc một tòa cao ốc còn chưa hoàn thiện, một toán người không ngừng len lỏi qua đống vật liệu xây dựng ngổn ngang trên sàn đá. Giữa đám người đó có một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đang không ngừng vùng vẫy. Qua cái áo sơ mi đã ngả màu cùng với dáng người gầy dỏng, có thể đoán ra cuộc sống cậu ta trải qua cũng không quá dễ chịu. Hai tay của cậu ta bị trói vòng phía sau lưng, miệng thì bị bịt kín bởi một đám giẻ lớn khiến cậu ta chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ. Dù cố gắng ra sức chống cự lại nhưng cậu thanh niên vẫn không thoát khỏi cảnh bị kéo xềnh xệch trên sàn nhà.

Chẳng mấy chốc, cả đám người đó đã tiến tới không gian trống ngay giữa sảnh. Đối diện với bọn họ là một toán người khác. Trong số đó có một gã đàn ông trung niên ngồi trên ghế gật gù giống như đang ngủ, số còn lại đứng hai bên hắn ta. Trông có vẻ người này là thủ lĩnh của cả đám.

Nhìn thấy cậu thanh niên xuất hiện, gã thủ lĩnh khẽ phất tay ra hiệu. Đám người mới tới hiểu ý, buông cậu thanh niên và tản ra xung quanh. Không rõ là vô tình hay cố ý mà hai đám người tạo thành một vòng tròn lớn giống như đang vây xung quanh cậu ta.

“Ưm… ư… ư…”

Bất ngờ thoát khỏi sự lôi kéo, cậu thanh niên loạng choạng giữ thăng bằng rồi nhìn quanh một lượt. Sau khi thấy gã thủ lĩnh, với gương mặt tràn đầy sợ hãi, cậu ta ú ớ vài tiếng khó hiểu.

Gặp cảnh đó, tên thủ lĩnh liếc một gã áo đen bên cạnh. Ngay lập tức, gã đó tiến lên, túm lấy cậu thanh niên rồi rút lấy miếng giẻ đang bịt miệng cậu ta.

Có lẽ do bị nhét giẻ vào miệng quá lâu, mất vài giây sau cậu thanh niên mới có thể khép quai hàm lại bình thường. Cậu ta nhìn chằm chằm gã thủ lĩnh rồi lắp bắp:

“M…mấy người là ai? T…t...tại sao lại bắt tôi?”

Nghe xong, gã thủ lĩnh chỉ nhếch miệng cười một tiếng rồi khẽ lắc đầu.

“Hải ơi là Hải. Đến người mà mày muốn tìm hai năm nay mặt mũi thế nào mày còn không biết mà dám mò lên đất Hà Nội này à?”

Dùng một ánh mắt đầy châm biếm, gã hỏi lại cậu thanh niên.

Tên thủ lĩnh nói không quá lớn, nhưng câu hỏi của hắn lại giống như một tiếng sét đánh ngang suy nghĩ của cậu thanh niên. Nhìn gương mặt vừa lạ vừa quen của gã thủ lĩnh, một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu cậu ta.

“Ông… ông là… ”

Không chờ cậu thanh niên nói hết câu, gã thủ lĩnh gật đầu một cách dứt khoát, chống hai tay lên thành ghế, đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ta rồi nói:

“Không sai, tao chính là người mà mày muốn tìm! Tao gọi Cao Mạnh Quân, cũng là bố đẻ của mày!”

“B…bố… Ông… Vì sao… ”

Như không tin vào tai mình, cậu thanh niên trừng lớn hai mắt. Hắn thực sự không hiểu, rốt cục là vì sao người đàn ông này lại đối xử với hắn như thế.

Hắn tên Cao Mạnh Hải, là một gã thanh niên lớn lên ở một vùng quê ngoại thành Hà Nội. Từ nhỏ đến lớn, người thân duy nhất của hắn chỉ có mẹ. Tuy không chỉ một lần hỏi bà ta về bố đẻ của mình nhưng mẹ hắn đều lờ đi không trả lời. Nhiều lần như thế rồi hắn cũng thành quen và bắt đầu không quan tâm nữa.

Hắn chỉ biết rằng mình giàu, mình rất giàu!

Từ khi hiểu chuyện, mỗi khi hắn thích thứ gì, chỉ cần nói với mẹ hắn một câu, vài phút sau là có người mang đến đưa tận tay cho hắn. Bạn bè luôn nhìn hắn với ánh mắt đầy kính nể. Ngay đến mấy con mụ rỗi hơi hay đem vấn đề xuất thân của hắn ra tán chuyện cũng bị đập tiền vào mặt mà câm họng.

Hắn cũng từng tò mò về chuyện vì sao mẹ mình lại nhiều tiền như thế. Bà ta cũng như hắn, chẳng làm gì cả mà chỉ tiêu tiền. Thậm chí năng lực đốt tiền của bà ta còn đáng sợ hơn nhiều một thằng oắt con mới lớn như hắn. Nhưng sau đó hắn cũng không có hỏi. Hắn chỉ cần quan tâm mình có một người mẹ giàu có; người mà có thể mang đến cho hắn cuộc sống vô lo vô nghĩ. Hắn chỉ muốn lớn lên thật nhanh để có thể đắm mình vào những “thú vui”; thứ mà mẹ hắn thường nhắc tới qua những cuộc điện thoại.

Mọi chuyện tưởng chừng cứ diễn ra tốt đẹp như vậy, bỗng vào một ngày mưa rơi tầm tã, hắn nhận được tin mẹ hắn qua đời vì tai nạn giao thông, hung thủ vì sợ tội đã lái xe chạy trốn mất. Sau khi nghe được tin ấy, cả thế giới trong mắt hắn giống như sụp đổ.

Chết!

Mẹ hắn chết!

Nếu thế cuộc sống tiếp theo của hắn sẽ ra sao?

Lý trí của hắn cứ như vậy lâm vào hỗn loạn. Cho tới một ngày, gã luật sư tới gặp hắn, và hắn nhìn thấy số tài sản kếch xù mà hắn được thừa kế từ bà mẹ đã chết của mình.

Một, hai, ba, bốn, năm… mười, mười một, mười hai!

Mười hai!

Mẹ nó, thật nhiều số! Thật nhiều tiền!

Với số tiền này dù không có mẹ, hắn tuyệt đối vẫn có thể sống thoải mái!

Cứ như vậy, nhịp sống của hắn lại trở về những ngày tháng trước đó. Thời gian cứ thế trôi qua, hắn cũng dần lớn lên, cũng dần biết đến những cái gọi là “thú vui người lớn”.

Năm hắn 13 tuổi, hắn biết tới vũ trường.

Năm 15 tuổi, hắn biết tới cái gì là khoái lạc.

Năm 18 tuổi, hắn biết tới cái gọi là chất kích thích.

Tất cả những thứ ấy khiến lượng tiền mà hắn phải chi ra mỗi ngày nhiều hơn. Thế nhưng hắn không quan tâm! Nếu chỉ có tầm ấy, cho dù hắn sống tới già cũng chưa tiêu hết tiền! Mọi chuyện đáng lẽ sẽ giống như hắn suy nghĩ nếu như hắn không biết tới cái gọi là cờ bạc và cá độ “chuyên nghiệp”.

Sau năm đầu tiên, tài sản của hắn hụt mất một phần mười.

Đến năm thứ hai, tổng giá trị tài sản chỉ còn phân nửa.

Lúc ấy hắn đã sợ, hắn muốn dừng lại, hắn đã nghĩ với số tiền còn lại, chỉ cần hắn tiêu ít đi một chút, vẫn có thể ăn chơi thoải mái.

Thế nhưng hắn không cam tâm!

Từ bé đến giờ, hắn không bao giờ cần suy nghĩ về vấn đề tiền bạc. Thế thì vì cái gì mà lúc này hắn lại phải cân nhắc chi tiêu.

Được rồi, chỉ một lần nữa!

Hắn sẽ chơi thêm một vố nữa, lần này hắn sẽ nghiêm túc, sẽ không thua nữa!

Lần đó hắn thắng!

Vài lần sau đó hắn cũng thắng!

Tiếp đó hắn cũng thua, nhưng không đáng kể.

Hắn cảm thấy cánh cửa thiên đường đang mở ra với hắn. Thời đại của hắn đã tới! Sớm thôi, tất cả những gì hắn mất sẽ lại quay trở lại!

Tiếp đó, hắn lại điên cuồng.

Đến năm thứ 6, hắn chẳng còn gì cả. Tất cả tài sản mẹ hắn để lại cho hắn đều lọt vào tay người khác.

Lang thang trong khuôn viên căn biệt thự rộng gần 300 mét vuông lần cuối cùng, hắn ngẫm lại những gì đã trải qua trong quá khứ.

Hắn khóc.

Giá như hắn dứt ra được ngay từ năm thứ ba, khi mà hắn đang thắng lớn.

Giá như hắn đã dứt khoát dừng tay khi nhận ra nguy cơ thua lỗ.

Giá như hắn đã không dính và 2 chữ chuyên nghiệp ấy.

Giá như…

Nhưng cuộc đời không có hai chữ “giá như”, cũng không có cái gọi là “thuốc hối hận”.

Hắn cảm giác như mình lại điên rồi! Không phải điên vì cờ bạc, mà là điên vì tài sản.

Chắc chắn mẹ hắn còn để lại gì đó cho hắn trong căn biệt thự này! Chắc chắn tài sản của mẹ hắn không chỉ có thế. Mẹ hắn giàu, mẹ hắn rất giàu!

Hắn lục tung mọi ngóc ngách biệt thự, nội thất trong căn biệt thự đều bị xáo trộn, ngay đến từng tấc đất trong khu vườn cũng bị xới tung từng mảnh.

Cảm giác hối hận, lo sợ và tuyệt vọng không ngừng lấp đầy đầu óc của hắn.

Ngay khoảnh khắc lý trí hắn đứng trên bờ vực tan vỡ, hắn lao vào căn phòng ngày xưa mẹ hắn từng ở. Đối với bà ta, hắn vẫn có một sự tôn trọng nhất định. Thế nhưng bây giờ hắn không còn quan tâm được nhiều như thế nữa. Tất cả những gì hắn cần là một thứ có thể giúp hắn thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

Giống như ông trời đáp lại sự cố gắng cuối cùng của hắn. Sau khi cái giường lớn bị đẩy sang một bên, trên bức tường phía sau nó có thiếu một ô gạch nhỏ. Trong ô gạch thiếu ấy, hắn tìm được một tấm hình. Nhìn tấm hình trên tay, hắn nhận ra đó là ảnh chụp mẹ hắn cùng một người đàn ông. Đối với hắn, việc mẹ mình qua lại với mấy gã đàn ông là việc quá thường thấy. Nhưng có một điểm đặc biệt trong tấm hình, đó là biểu lộ trên mặt của mẹ hắn. Bà ấy đang cười, một nụ cười không có một chút giả tạo. Vẻ mặt ấy hắn chưa từng thấy khi bà ấy đi bên những gã đàn ông khác. Đối với tất cả những kẻ đã từng lên giường với bà mà hắn biết, ánh mắt bà ấy nhìn bọn họ chỉ có sự coi thường cùng khinh bỉ.

Người đàn ông này là ngoại lệ! Ông ta làm bà ấy cảm thấy hạnh phúc!

Ai có thể làm cho mẹ hắn nở một nụ cười như vậy? Đúng rồi! Chỉ có bố đẻ của hắn! Mẹ hắn giàu như vậy chắc chắn là do bố đẻ hắn chu cấp!

Đúng thế! Mẹ hắn chết rồi! Nhưng hắn vẫn còn một ông bố!

Thế cơ mà chỉ với một tấm hình, làm thế nào hắn mới có thể tìm được ông ta?

Dù không hiểu sao nhưng lúc này hắn cảm giác đầu óc mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cố vặn nát những kí ức trong đầu về mẹ hắn, hắn tìm thấy một cái tên! Một cái tên hắn đã nghe thấy nhiều lần khi nhìn trộm mẹ hắn lên giường với những gã đàn ông khác. Khi sắp lên đỉnh, bà ta rất hay gọi cái tên đó. Thêm một điều nữa, họ của hắn không giống với mẹ. Hắn họ Cao, còn mẹ hắn họ Nguyễn. Chắp nối lại những mẩu thông tin với nhau, hắn có một cái tên, mà cái tên này rất có thể là tên bố đẻ hắn.

Một cái tên, một tấm hình. Giờ là địa chỉ…

Không giống như hắn hay bà mẹ phá sản của mình, bố hắn chắc chắn không phải là một kẻ chỉ biết tiêu tiền. Nếu như thế, địa chỉ tìm kiếm tốt nhất chỉ có hai khu vực…

Thở ra một hơi, hắn tổng kết lại những gì đã suy đoán được. Nhìn tấm hình trên tay, hắn cười, cười càng lúc càng lớn.

Hắn có cảm giác như hắn chính là đứa con của vận mệnh. Không có gì có thể khiến hắn gục ngã. Sẽ luôn có lối ra cho cuộc đời của hắn. Mà lối ra ấy sẽ luôn là cánh cửa dẫn đến những điều tuyệt vời nhất. Hắn cảm tưởng như mình đã nhìn thấy một cánh cửa thiên đường. Chỉ cần hắn gặp lại bố mình, cuộc sống của hắn sẽ quay lại những ngày tháng tươi đẹp.

Nghĩ thông suốt tất cả, sau khi cất kĩ bức hình vào túi áo vest, hắn xách vali ra khỏi nhà với nụ cười tự tin trên gương mặt.



“Vì sao? Mày còn hỏi tao vì sao? Mày tưởng tao không biết chắc? Mày cũng như con mẹ mày, mấy năm này sống ra làm sao, làm những gì? Mẹ nó chứ, tưởng cho một đứa ngậm cứt là xong rồi, thế mà vẫn không dứt hai mẹ con chúng mày ra được!”

Tiếng quát lớn của tên thủ lĩnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Hải, hắn có thể thấy rõ sự chán ghét hiện lên trong mắt người tự nhận là bố đẻ của hắn.

Chuyện gì đang diễn ra?

Không phải là sẽ có một cuộc gặp gỡ cảm động khi hắn gặp cha mình sao? Chẳng phải sau hơn 20 năm xa cách, bố hắn sẽ dành cho hắn một cái ôm lớn sao? Sau đó ông ấy sẽ dùng cả đống tài sản để bù đắp thiệt thòi khi còn bé của hắn.
Đáng lý ra kịch bản phải là như thế!

“T…tại sao?”

“Đ** mẹ, vẫn còn hỏi à! Mày biết hai mẹ con chúng mày nuốt của tao bao nhiêu tiền không? Mày biết con điếm ấy lần nào cũng bám vào lý do quá khứ mà đe dọa tao không? Tao, thằng Quân này, Cao Mạnh Quân này, ở cái đất Việt Nam này có thằng nào dám làm thế với tao? Mà con mẹ mày, suốt mấy năm trời bòn rút của tao vài trăm tỉ. Tiền với tao không là vấn đề, nhưng đùa bỡn tao thì phải chết! Con mẹ mày chết rồi, tao cứ nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp. Thế mà mày, chính mày, ôm một đống tiền ăn chơi gái gú tao không nói, còn cờ bạc, cá độ. Lúc hết tiền thì lại nghĩ tới tao. Mẹ chúng mày chứ, tưởng bố mày dễ chơi thế à? Hết mẹ rồi lại đến con, coi tao là máy rút tiền à!”

Một luồng khí lạnh xộc thẳng từ chân cho tới đầu Hải. Chỉ cần hắn không có vấn đề về thần kinh là có thể nhận ra hàm ý sau mấy câu nói của gã đàn ông tự nhận là bố hắn. Tới giờ hắn mới biết, hóa ra cái chết của mẹ hắn không phải sự cố vô ý. Nó hoàn toàn là một âm mưu có sự sắp đặt từ trước. Mà kẻ đứng sau bức màn thao túng âm mưu ấy lại chính là bố đẻ của hắn.

Mọi chuyện ngay từ đầu đã không đơn giản như hắn từng nghĩ. Mối quan hệ giữa bố mẹ hắn không hẳn đã là vợ chồng. Hắn còn biết, mình vừa nghe được một bí mật động trời; thứ mà có thể khiến cho bố hắn phải ôm hận phía sau song sắt, cũng có thể khiến hắn phải nằm lại nơi đây vĩnh viễn!

Theo từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng xuất hiện trên trán, sắc mặt hắn nhanh chóng biến thành màu trắng. Đầu óc hắn đang quay mòng mòng và mọi thứ đang rối tung hêt cả lên. Hắn không hiểu tại sao bố hắn lại bắt hắn tới đây, cũng không biết tại sao ông ta lại nói cho hắn nghe một bí mất động trời như vậy. Có vẻ như ông ấy đang hiểu lầm mục đích của hắn khi tới tìm ông ta. Hắn không phải muốn đe dọa ông ta, hắn cũng chẳng có tư cách mà làm điều đó. Tất cả những gì hắn cần là nhận cha, sau đó ông ấy sẽ yêu thương đùm bọc hắn bằng tất cả tiền tài mà ông ấy có.

Không! Không thể để ông ấy hiểu lầm như thế được!

“Không! Bố! Không phải như bố nghĩ đâu! Con… con chỉ muốn tìm bố thôi.”

“Tìm tao? Tìm tao để làm gì?”

Gã thủ lĩnh cau mày, hắn có linh cảm mình đã bỏ qua thứ gì đó. Nhưng điều ấy không quan trọng. Người đã tóm được, mọi chuyện cũng đã dàn xếp ổn thỏa. Qua đêm nay, sẽ chẳng còn thứ mạt rệp nào có thể uy hiếp tới địa vị của hắn nữa.

“Không làm gì cả. Con… con chỉ muốn tìm bố đẻ của mình thôi!”

Chỉ chờ có thế, Hải gào lên như sợ bố mình nghe không rõ. Thế nhưng không giống như hắn tưởng tượng, sau khi nghe được điều đó, gã đàn ông ấy đem một ánh mắt đầy cổ quái mà nhìn hắn chằm chằm. Một lúc lâu sau ông ta phá lên cười lớn:

“Phụt… nhận cha? Chẳng nhẽ con mẹ mày thực không có kể gì cho mày?”

Tiếng cười quái dị của lão khiến nội tâm Hải chìm vào đáy cốc. Hắn có cảm giác vẫn còn điều gì đó mà hắn không biết. Sau cùng hắn chỉ có thể cắn răng trả lời lão ta:

“Không, mẹ chưa từng kể gì về bố cả. Tất cả những gì con biết là tấm ảnh chụp được tìm thấy phía sau giường của bà ấy cùng một cái tên mà con vô tình nghe được.”

“Coi như cô ta biết giữ lời!”

Nghe được vậy, gã thủ lĩnh gật đầu. Thở ra một hơi, gã lại ngồi xuống ghế dựa rồi bắt chéo chân. Vẫn giữ cái nhìn cổ quái nhìn Hải, gã nói:

“Hải ơi là Hải, mày có biết con điếm ấy làm thế là để tốt cho mày hay không?”

“Tốt? Cái gì tốt?”

Hải mù mờ hỏi lại.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, gã thủ lĩnh không nhịn được mà nở một nụ cười nhạo báng. Gã đưa tay vào túi áo lấy ra một điếu xì gà, chậm rãi châm lửa rồi hút một hơi dài, gã nói tiếp:

“Dù sao thì qua đêm nay mày cũng toi rồi, cho mày biết cũng chả sao. Chuyện tao với mẹ mày là điều không mong muốn. Sau khi cô ta có mày, tao đã dúi cho cô ta cả đống tiền ngậm miệng để hai mẹ con chúng mày cút xa thật xa khỏi cuộc đời tao. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác cô ta lại coi tao như cái máy rút tiền, kết quả thế nào thì chắc mày cũng đoán được rồi đấy!”

Lời kể của gã thủ lính tuy chậm rãi nhưng từng câu, từng chữ giống như từng con dao găm chém nát cái áo tưởng mà bấy lâu nay Hải luôn mang trong đầu.

“Không mong muốn… không mong muốn… Khoan đã, qua đêm nay? Ý bố là gì?”

Đầu óc hắn đang mơ hồ sau một loạt những điều không tưởng. Nhưng khi cảm thấy cái lạnh thấu xương trong lời nói của gã đàn ông trước mặt, linh cảm cho hắn biết, chuyện ngày hôm nay sẽ không kết thúc đơn giản.

“Còn ý gì nữa? Đã là điều không mong muốn tức là thứ tao muốn giữ bí mật. Mà chỉ có người chết mới có thể đem hai chữ bí mật mang đúng ý nghĩa thực sự của nó!”

Khi nhắc đến hai chữ người chết, ánh mắt gã thủ lĩnh lạnh hẳn đi. Ánh mắt người kia làm hắn có cảm giác cơ thể mình giống như rơi vào hầm băng vĩnh cửu. Không những thế, đám người xung quanh cũng nhìn hắn giống như đang xem một cái xác chết.

Không thể chịu được cái cảm giác ấy, Hải gào lên:

“Không, bố không thể làm thế! Con là con bố! Là con ruột của bố!”

“Chính vì mày là con tao nên tao mới phải cho mày biến mất vĩnh viễn! Sự tồn tại của mày là thứ uy hiếp tới địa vị của tao trong cái gia đình này!”

Vẫn với cái giọng điệu lạnh lẽo ấy, gã thủ lĩnh trả lời.

Nghe được câu trả lời của gã thủ lĩnh, Hải không khỏi sững sờ. Hắn không tin nổi một điều như thế có thể phát ra từ miệng người mà hắn gọi là bố.

Cái gì mà sự tồn tại của hắn uy hiếp tới địa vị của ông ta, đúng là chó chết! Người ta nói “hổ dữ không ăn thịt con”, nhưng ông ta thì sao? Ông ta; người đàn ông tự nhận là cha ruột của hắn, đang muốn giết hắn.

Trầm ngâm trong giây lát, Hải cười, cười một cách thê lương.

Cùng với hai hàng nước mắt tuôn trào, hắn cười càng lúc càng lớn.

Giờ thì hắn hiểu rồi. Hắn hiểu tất cả rồi. Hắn biết vì sao mẹ hắn không kể gì về bố đẻ của hắn, cũng biết vì cái gì mà bà ấy có nhiều tiền như vậy. Hắn cũng đoán được ra những người này dẫn mình tới đây để làm gì.

Hắn cười bản thân mình thật quá ngu xuẩn khi coi ông ta giống như phao cứu mạng. Người mà hắn nghĩ sẽ đem hắn tới thiên đường lại là kẻ tống hắn tới tận cùng địa ngục.

Là địa ngục chân chính!

Hôm nay, rất có thể hắn sẽ chết!

Nhìn đứa con trai đang khóc cười không rõ trước mặt, trong mắt gã thủ lĩnh hiện lên một tia không nỡ. Nhưng rất nhanh, thứ cảm xúc ấy đã bị sự lạnh lùng thay thế. Con hắn không chỉ có riêng gã thanh niên trước mặt. Nếu như kẻ này ôm đống tiền kế thừa từ người phụ nữ kia mà chết già ở vùng đất ngoại thành, hắn cũng không buồn quan tâm thêm. Thế nhưng hiện giờ đứa con này lại mò lên Hà Nội tìm hắn. Chuyện này rõ ràng đe dọa trực tiếp tới hắn. Nếu chuyện này lộ ra, rất có thể hắn sẽ bị sút khỏi cái ghế chủ tịch tập đoàn. Hắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra! Vì lẽ đó, thằng con này chắc chắn phải biến mất! Hơn nữa, còn phải biến mất một cách có giá trị!

Một lúc không lâu sau đó, Hải ngừng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã đàn ông đang đứng trước mặt hắn. Hắn đã nghĩ thông tất cả, hắn biết người này sẽ không tha cho hắn. Hắn cũng không thể nào chạy thoát khi mà đám người áo đen này đang vây quanh như vậy. Tất cả những gì hắn có thể làm là chấp nhận số phận.

Nhưng hắn không cam tâm!

Hắn muốn kéo dài thời gian. Có lẽ, sẽ có kì tích xuất hiện. Hít sâu một hơi, hắn nói:

“Có một điều mà tôi vẫn thắc mắc. Nếu như ông đã không muốn thằng con như tôi, vì sao phải tốn công bố trí nhiều người như vậy? Tôi đoán, với năng lực của ông, âm thầm khiến một người biến mất là một điều đơn giản phải không?”

Dường như khá bất ngờ về việc thay đổi thái độ của Hải, gã thủ lĩnh khẽ nhướn mày. Sau đó gã lại cười vang một tiếng:

“Hắc hắc… nhắc tới chuyện này có lẽ tao còn phải cám ơn mày. Đúng là nếu tao muốn xóa sổ mày, có thể làm đơn giản một chút. Thế nhưng mày là con tao, có chết thì cũng nên chết có giá trị một chút! Mày biết đây là đâu không?”

“Không biết!” – Hải lắc đầu.

Hắn thật sự không biết. Thời gian hai năm ở đất Hà Nội, hắn đâu chỉ có thể cắm đầu tìm kiếm người trong tấm hình. Số tiền còn lại trên người hắn chỉ có thể để hắn đặt chân lên đất thủ đô. Ngày qua ngày hắn phải lao đi tìm những công việc thời vụ để lấp đầy cái dạ dày của mình. Hắn nào có thời gian tìm hiểu những thứ chẳng liên quan như vậy.

Không quá bất ngờ trước câu trả lời của Hải, gã thủ lĩnh nói tiếp:

“Đây là dự án cao ốc Vọng Thiên 2 của tập đoàn Hoàng Gia. Mày không biết vì dự án này, mấy gã bên đó đã đổ bao nhiêu vốn đầu tư vào không? Dự đoán khoảng hai ba tháng nữa là cái tòa nhà này sẽ hoàn thiện. Mày thử nói xem, sẽ ra sao nếu như ngày mai tất cả mặt báo đưa tin phát hiện người chết ở chỗ này?”

“Công an sẽ phong tỏa hiện trường, ngày ra mắt có thể sẽ bị lùi lại để dẹp yên báo chí, thậm chí doanh thu cũng bị ảnh hưởng trầm trọng vì vấn đề mê tín.” - Hải lạnh giọng trả lời.

Càng tiếp xúc với gã đàn ông này, hắn càng cảm nhận được sự đáng sợ của người mà hắn gọi là bố. Người này có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, ngay cả tính mạng con trai hắn cũng có thể coi như công cụ để đạt được mục đích.

Những năm sống trong núi tiền bạc, đã có rất nhiều kẻ muốn tiếp cận hắn với nhiều mục đích. Hắn cũng đã gặp rất nhiều hạng người khác nhau. Nhưng cho tới tận bây giờ, hắn chưa gặp một ai đáng sợ như người đàn ông trước mặt.

“Đúng thế, xem ra mày cũng không chỉ biết ăn chơi như tao nghĩ.”

Vỗ vỗ đôi bàn tay mấy lần, gã thủ lĩnh cười cợt nhả. Nhưng ngay sau đó, gương mặt hắn lại một lần nữa trở nên vô cùng lạnh lẽo. Hất hàm với đám người còn lại, hắn nói tiếp:

“Tới giờ rồi, cho nó bay đi!”

Ngay lập tức, đám người xung quanh chộp lấy Hải rồi lôi xồng xộc về phía mép căn mái. Vì đang xây dựng nên không có bất kì bờ tường hay kính bảo vệ nào bốn phía xung quanh. Cả căn mái chỉ có vài thanh trụ chống bốn góc.

“Không! Khôngggg!!”

Mặc cho Hải cô gắng như thế nào, dưới sự lôi kéo, đùn đẩy của cả một đám áo đen, rất nhanh hắn bị lôi ra tới ngoài căn mép. Không chờ hắn kịp phản ứng, một tên áo đen co chân sút hắn bay ra khỏi căn mái.

“AAHHHH…..”

Rơi! Hắn đang rơi!

Theo như kí ức lúc đi lên, tòa cao ốc này ít nhất cao hơn 50 tầng. Hắn chết chắc rồi!

Lúc này, nội tâm hắn tràn ngập hối hận.

Hắn hối hận đã tiêu tiền một cách vô tội vạ.

Hắn hối hận đã dính và cờ bạc và cá độ.

Hắn hối hận đã đi tìm tới người bố máu lạnh.

Nhưng rồi khi nghĩ tới gương mặt vô tình của gã đàn ông ấy, một nỗi biệt khuất cùng uất hận khó tả trào lên trong ngực hắn.

Hắn hận bản thân ngu xuẩn. Nếu hắn không muốn đi tìm gã đàn ông đó, dù có khó khăn nhưng ít nhất hắn vẫn có thể sống.

Hắn hận người bố máu lạnh. Nếu ông ta không quá vô tình như thế, có lẽ hắn vẫn có thể sống tiếp.

Hắn hận người mẹ không kể sự thật cho hắn. Nếu bà ấy sớm nói cho hắn biết, hắn sẽ không đâm đầu vào chỗ chết.

Hắn hận cha mẹ đã sinh ra hắn. Nếu như đã là điều không mong muốn, tại sao còn sinh hắn ra để rồi có ngày hôm nay.

Hắn hận vận mệnh trêu ngươi với hắn. Nếu như đã cho hắn một khởi đầu tốt, tại sao còn từng bước ép hắn tới bước đường cùng như vậy!

Không! Hắn không muốn chết! Hắn không thể chết như vậy được!

Nếu đây là số mệnh, hắn muốn thay đổi nó!

Hắn muốn thay đổi vận mệnh.

[Ting – phát hiện ký chủ phù hợp, tiến hành dung hợp hệ thống!]

Âm thanh điện tử bất ngờ vang lên. Một màn ánh sáng xuất hiện ngay phía dưới Hải. Ngay khi hai bên va chạm, màn sáng lóe lên rồi nổ tung. Cùng với đó là sự biến mất bí ẩn của Hải. Từng hạt sáng li ti rơi trong đêm đen như những con đom đóm. Vài giây sau, từng hạt ánh sáng giống như hết năng lượng, chúng nhạt đi rồi dần biến mất. Không gian xung quanh lại trở lại như ban đầu, chỉ còn lại màn đêm tối mịt cùng đám người áo đen đang ngơ ngác nhìn xuống từ phía trên nóc tòa cao ốc.
Đăng bởi: