Thất sủng tặc vương phi

Chương 15: Tái khởi phong ba




Hộ vệ trung thành nhất của y không ngờ lại phản bội, vì một tiện nhân.

Phi Dương từ tám tuổi đã theo bên người y, cảm tình của hai người giống như huynh đệ. Đây là lần đầu tiên gã làm trái mệnh lệnh của y, nếu vì người khác cũng chẳng sao, không ngờ lại là vì ả. Vì con gái cừu nhân của y, vì Liễu Thiên Mạch đã bức tử cô gái y yêu thương.

Tần Mộ Phong nheo mắt, ánh mắt lướt qua chiếc áo choàng trong tay Thiên Mạch, bình tĩnh hỏi:
- Hai người các ngươi đang làm gì?

Đó là sự bình tĩnh trước cơn bão táp sắp tới.

Thanh âm của y bình tĩnh, nhưng lửa giận trong mắt sớm đã hiển lộ tâm tình của y rồi.

Phi Dương liếc qua Thiên Mạch, quỳ một bên gối, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Thuộc hạ cãi lệnh Vương gia, mong Vương gia hãy xử phạt. Liễu cô nương vô tội, mong Vương gia hãy tha nàng.

Liễu Thiên Mạch không khóc, bình tĩnh khác thường. Nàng hơi ngẩng đầu liếc qua Tần Mộ Phong:
- Xin Vương gia trách phạt. –Muốn nàng quỳ xuống xin y? Trừ phi mặt trời mọc đằng Tây.

Tần Mộ Phong cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi:
- Hay cho một đôi lang tình thiếp nghĩa. –Y thật coi thường Thiên Mạch.

- Vương gia ngài hiểu lầm rồi, Liễu cô nương thân thể phong phanh, không chống nổi hàn khí trong lao, thuộc hạ sợ nàng bị phong hàn. –Phi Dương vội vàng giải thích quan hệ giữa mình và Liễu Thiên Mạch. Liễu Thiên Mạch là nữ nhân của Vương gia, gã cho dù có mười lá gan cũng không dám mơ tưởng. Gã giúp nàng, là cảm thấy nàng đáng thương, cảm thấy nàng khác hẳn mọi người.

- Ả là tiểu thiếp của bổn vương, không can hệ đến ngươi. –Tần Mộ Phong lạnh lùng nói, nắn lấy cằm Thiên Mạch, khóe miệng trào tiếu ý:
- Ta thật không nhìn ra, ả rất có bản lĩnh câu dẫn nam nhân.

- Vương gia, nàng là thiếp của ngài, cũng chính là chủ tử của Phi Dương, Phi Dương nghĩ cho chủ tử nào có gì sai. –Đôi mắt Phi Dương dán mắt vào tay tpm chỉ sợ y bóp vỡ chiếc cằm như thủy tinh của Thiên Mạch.

Ánh mắt Tần Mộ Phong vẫn luyến tiếc không dời khỏi thân thể Thiên Mạch:
- Ả không phải chủ nhân, ả là nô tài của ta.

Trong đôi mắt linh động của Thiên Mạch, trong sát na tràn đầy nước mắt. Nàng cắn môi dưới, gắng sức không chế nước mắt sắp rơi xuống.

- Vương gia, là lỗi của thuộc hạ, không can hệ tới Thiên Mạch cô nương. –Phi Dương cực lực bảo vệ, nếu không phải gã tự tác đa tình, Liễu cô nương có lẽ sẽ không xui xẻo như vậy.

- Là ta sai. –Liễu Thiên Mạch nhìn thẳng Tần Mộ Phong, run rẩy nói:
- Vương gia, thiếp sai rồi. Ngài tha Phi Dương đại ca đi, thiếp mặc ngài xử trí. –Đôi mắt khẽ nháy, nước mắt từ trong khóe mắt trào ra, vừa hay nhỏ lên tay Tần Mộ Phong, giọt lệ nóng bỏng vẽ ra một đường cong trên tay y.

Giọt lệ kia thật quen thuộc, tình cảnh đêm đó đều hiện lên trước mắt y.

Đêm hôm ấy…

Khi biết được y muốn lấy Liễu Thiên Mạch làm phi, Thải Hà đã khóc trong ngực y trọn cả đêm. Đêm hôm ấy, nước mắt Thải Hà tuôn rơi vô số, giống như bây giờ, từng giọt từng giọt trượt xuống tay y.

Đó là lần cuối cùng y nhìn thấy nước mắt của Thải Hà. Thải Hà khóc cả đêm trong ngực y, sớm ngày hôm sau, y bị hoàng thượng gọi vào cung, lúc trở về thì hay tin Thải Hà tự vẫn.

Phảng phất như trở lại đêm hôm ấy, trở lại đêm Thải Hà rời xa y.

Không có Liễu Tướng, y sẽ không lẻ loi một mình.

Không có Liễu Thiên Mạch, Thải Hà sẽ không rời khỏi y.

Vô số oán hận bùng phát trong nháy mắt.

- Cút ra. –Tần Mộ Phong quát giận đẩy Liễu Thiên Mạch ra.

Đem tất cả bất mãn, toàn bộ phát tiết lên cú đẩy nặng nề này.

Y là người luyện võ, một cô gái yếu đuối như Thiên Mạch, nào chịu nổi lực lượng của y.

Rời khỏi sự khống chế của y, Thiên Mạch như một chú bướm gãy cánh bay ra ngoài.

- Liễu cô nương. –Phi Dương cả kinh, đứng bật dậy, phi người đến bên Thiên Mạch.

Ngón tay tuột khỏi y phục của nàng, lại khiến nàng đập mạnh lên tường.

Thiên Mạch va phải tường, bức tường cứng rắn va rách bờ trán trơn nhẵn của nàng, máu, men theo má chảy xuống.

Máu đỏ tươi chảy qua làn da trắng bóc của nàng, trên khuôn mặt thanh tú ấy lại tăng thêm vài nét quyến rũ.

- Liễu cô nương. –Phi Dương đỡ nàng dậy, xót xa ân hận mình đã chậm một bước.

Thiên Mạch nặn ra vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, khẽ lắc đầu:
- Phi Dương đại ca, ta không sao.

- Hừ, hai người quả là một cặp trời sinh đấy. –Trong đôi mắt Tần Mộ Phong không có một chút ấm áp, có thì chỉ là chán ghét.

Phi Dương chắn ở trước mặt Thiên Mạch, bảo vệ nàng ở đằng sau:
- Vương gia, ngài hơn quá đáng rồi đấy. Thiên Mạch cô nương chỉ là cô gái yếu đuối, ngài sao có thể làm thế với nàng?

Giữa hai người từng có lúc cãi vã, có ầm ĩ, lại chưa bao giờ thật sự trở mặt. Lần này, Phi Dương chẳng thể nhịn y được nữa.

- Ngươi thật sự bảo vệ nàng? –Tần Mộ Phong cười lạnh:
- Ta tặng ả cho ngươi đấy, thế nào?

- Nếu ngài thật sự không cần nàng, xin hãy tha nàng đi, đừng chà đạp nàng nữa. –Phi Dương hùng hổ hăm dọa, từng câu như chỉ trích, phát tiết sự bất mãn trong lòng.

- Nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, ngài không nên trút mọi tội lỗi lên người nàng, điều này không công bằng với nàng.

Tần Mộ Phong nổi giận xung thiên:
- Ngươi phản rồi. –Y chưa từng nghĩ tới, hộ vệ trung thành của y, huynh đệ tốt của y, lại vì một tiện nhân mà quyết liệt với y.

- Đúng, ta phản. –Phi Dương ngược lại rất bình tĩnh:
- Từ khi bắt đầu gặp được hai con hồ ly kia, Phi Dương đã muốn phản, hai nữ nhân ấy làm mê mẩn ngài mất hết lý trí rồi.

- Ngươi… -Tần Mộ Phong trừng mắt Phi Dương, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, trong mắt ngập tràn lửa giận:
- Ngươi có thể nói ta, nhưng không thể nói Thải Hà. Thải Hà của ta là đẹp nhất, nàng không phải hồ ly tinh.

Phi Dương thành khẩn nói:
- Vương gia, là liên hoa hay hồ ly tinh mọi người đều thấy rất rõ.

- Không cho phép ngươi nói nàng. –Tần Mộ Phong nổi giận, một chưởng đập tan tành chiếc ghế hùm, mảnh gỗ văng đến Thiên Mạch, đập đúng lên chân nàng.

Thiên Mạch biến sắc, lại không lên tiếng.

Nàng lại bị thương thêm một chỗ.

Tần Mộ Phong như một con dã thú nổi điên, gân cổ về phía bên ngoài:
- Người đâu, lôi hai tên gian dâm gian phụ này ra ngoauf, mỗi người năm mươi hèo.

Năm mươi hèo? Sắc mặt Phi Dương chợt biến.

Gã từ nhỏ đã tập võ, năm mươi hèo này có thể chịu được, nhưng Liễu Thiên Mạch chỉ là một cô gái yếu đuối, đánh nàng năm mươi hèo chắc chắn sẽ lấy mạng nàng mất.

Phi Dương vội quỳ xuống:
- Vương gia, ta nguyện thay Liễu cô nương chịu đòn.

Tần Mộ Phong lạnh lùng nói:
- Trước hãy lo tốt cho ngươi đi.

- Phi Dương đại ca, ta có thể chịu được. –Thiên Mạch lại biến thành vẻ yếu đuối ngày thường, bình tĩnh mà kiên định mỉm cười về phía Phi Dương.

Thiên Mạch, ngươi thật ác độc. Năm mươi hèo phải không? Ta nhận. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt, đắc tội Liễu Thiên Mạch ta, ngươi sẽ không có ngày tháng an lành đâu.

Tần Mộ Phong quay đầu lại, cười lạnh:
- Liễu Thiên Mạch, thật sự có khí phách.

- Tạ Vương gia khích lệ. –Thiên Mạch vẫn không chút sợ hãi.

Lúc này hành động theo cảm tính không phải lựa chọn tốt nhất, Phi Dương vội nói:
- Liễu cô nương, hiện tại không phải lúc sính cường.

Thiên Mạch lại cười nhạt:
- Yên tâm đi, ta sẽ không sao cả.


ngantruyen.com