Ác Linh Quốc Gia

Chương 20: Trở lại


Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đội mưa to chạy đi tìm hết vài khách sạn ở gần đó, cuối cùng tìm được một nơi có phòng trống.

Mặc dù giá cả thuê phòng cao một cách quá đáng, nhưng hai cô vẫn phải đau lòng móc tiền ra, hai người thảo luận một hồi, mỗi người đều miễn cưỡng móc ra 440 đồng.

Hôm nay vì trời mưa quá to nên bọn cô chỉ có thể tạm thời ở đây một ngày, đợi đến ngày mai lại nghĩ chuyện móc tiền túi mua vé trở về.

Có điều trong lòng các cô đều hi vọng chuyện này có thể chuyển biến tốt, dù sao vé máy bay trở về rất đắt, tiền tích góp của các cô đều rất ít ỏi.

Hai người đều bị nước mưa dội ướt hết người, cả người lạnh run, cũng may trong phòng có máy điều hòa, có thể mở gió nóng sưởi ấm một chút.

Cởi hết quần áo trên người ra, hai người trần như nhộng ngồi trên giường, sắc mặt của cả hai đều rất khó coi.

“Sớm biết vậy, có đánh chết tôi cũng không đến nơi này.”

“Đổi thành ai đi nữa, đoán chừng khi biết trước sẽ xảy ra những việc như này đều sẽ không đến nơi này.”

Trương Xuân Tuyết lắc đầu cười khổ, sau đó liếc mắt nhìn điện thoại di động, vẫn không có đến nửa vạch tín hiệu, quay đầu hỏi Lưu Xương Mỹ:

“Điện thoại di động của cô có tín hiệu không?”

“Không có, tôi vừa mới xem qua, thực sự là gặp quỷ!”

“Chúng ta đúng là gặp quỷ, nếu không thì thật sự không cách nào giải thích được.”

“Có điều điện thoại di động không có tín hiệu cũng không cần gấp gáp, chờ chúng ta làm ấm người một chút, hoàn toàn có thể dùng điện thoại trên quầy lễ tân của khách sạn để gọi.”

Lưu Xương Mỹ cũng không cảm thấy các cô bây giờ bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, thật ra nếu các cô muốn, bây giờ các cô có thể bắt xe ra sân bay. Trương Xuân Tuyết nghe xong gật đầu biều trưng, cảm thấy cái này cũng là một biện pháp, nhưng lúc này hiển nhiên các cô cũng không cần.

“Thật ra tôi vẫn có một nghi ngờ.”

Lúc này Lưu Xương Mỹ bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

“Nghi vấn gì?”

“Chính là những người bị thay thế kia, bọn họ rốt cuộc đi nơi nào?”

“Không biết.” Mặc dù trong lòng Trương Xuân Tuyết đã nghĩ đến đáp án nhưng cô cũng không có nói ra, vì cô cũng không hy vọng suy đoán của cô chính xác.

“Cô thật sự không biết hay cô không muốn nói?”

Lưu Xương Mỹ có thể nhìn thấu được tâm tư Trương Xuân Tuyết, hỏi một câu có tính thăm dò.

“Tôi cũng không biết.” Trương Xuân Tuyết lắc đầu.

"Thật ra tôi có một suy đoán, có điều nói ra có chút dọa người.

Cậu nói những người kia bị thay thế, có thể... Có thể đã chết rồi hay không?"

Gương mặt của Trương Xuân Tuyết biến sắc. Nắm tay siết chặt hơi run rẩy. Cúi đầu không nói gì.

Thấy vậy, Lưu Xương Mỹ cũng cười khan một tiếng khó coi, tự mình an ủi nói:

“Đây chỉ là một ý nghĩ của tôi thôi, sự thật hẳn là sẽ không như vậy đâu.”

Để mình trần ngồi trong máy điều hòa nhiệt độ một lúc, Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đều mở ra vali của mình tìm quần áo sạch lấy ra, lần nữa mặc vào người.

Tắt điều hòa. Hai người cẩn thận cầm thẻ rời khỏi phòng, sau đó đón thang máy đi đến quầy lễ tân khách sạn, đi về phía nhân viên lễ tân đang cầm điện thoại di động xem phim truyền hình hỏi:

“Điện thoại di động của chúng tôi có thể do bị vô nước, nên một chút tín hiệu cũng không có, tôi có thể dùng điện thoại của khách sạn để gọi một cuộc được không?”

“Được.” Thái độ của người phục vụ xem như không tệ. Cũng không từ chối các cô.

Nói cảm ơn xong, Trương Xuân Tuyết nhận lấy điện thoại di động của Lưu Xương Mỹ, lần nữa gọi giám đốc nhân sự của công ty.

Mục đích cô gọi vào số điện thoại này rất đơn giản. Chính là báo cho hắn biết tình hình bên này, sau đó các cô bên này sẽ báo cảnh sát.

Điện thoại vang lên hai tiếng tút tút, rất nhanh sau đó đã có người nhận điện thoại, Trương Xuân Tuyết cố gắng để cho giọng của mình không có vẻ gấp gáp, bình tĩnh nói:

“Xin chào, tôi là Trương Xuân Tuyết của phòng tài vụ, tôi...”
“Các người ở đâu?” Không đợi Trương Xuân Tuyết nói xong, trong điện thoại vang lên một giọng nói có chút ác độc.

Trương Xuân Tuyết bị giọng nói này làm cho sợ hết hồn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ trả lời:

“Bây giờ chúng tôi không ở biệt thự, đang ở khách sạn lân cận, chúng tôi...”

“Các người trốn không thoát đâu!”

Trong điện thoại lại lần nữa vang lên tiếng gào độc ác.

Vì âm thanh rất lớn, cho nên Lưu Xương Mỹ cũng nghe được, sau đó cô hoảng hốt nói:

“Đây không phải giọng của giám đốc nhân sự!”

Nghe vậy, Trương Xuân Tuyết vội vàng cúp điện thoại, nhưng sau đó cô đối chiếu lại số điện thoại di động một lần, cô cũng không bấm sai, đúng là gọi cho giám đốc nhân sự.

Bất an trong lòng Trương Xuân Tuyết bắt đầu tăng lên, cô không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng cầm điện thoại bấm số 110.

Sau khi cúp cuộc gọi với 110, trong lòng của Trương Xuân Tuyết mới bình tĩnh một chút, mà Lưu Xương Mỹ có chút không xác định hỏi:

“Cô báo cảnh sát?”

“Ừ, vì tôi cảm thấy nếu chuyện này cứ kéo dài, tình cảnh chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”

Trương Xuân Tuyết nói ra sự bất an của cô

“Vừa nãy tôi không biết giọng nói trong điện thoại là ai, nhưng chắc chắn hắn chính là người trong biệt thự kia, tôi nghĩ bọn hô sẽ không bỏ qua chúng ta.”

“Chuyện này rốt cuộc là sao, chúng ta không có đắc tội người nào!”

“Ai biết được, dù sao tôi đã báo cảnh sát, một chút nữa cảnh sát sẽ đến, lúc đó để bọn họ giải quyết thì tốt rồi.”

Trương Xuân Tuyết cùng Lưu Xương Mỹ đang nói chuyện, nhân viên lễ tân nghe được cảm thấy đầu óc mơ hồ, còn tưởng hai người bọn họ là ở trong khách sạn gặp phải chuyện không may, vì vậy lúc này cũng chen vào hỏi:

“Xin hỏi, các cô trong lúc ở trọ gặp phải vấn đề gì sao?”

“Không có, chúng tôi báo cảnh sát là vì đồng nghiệp cùng đi với chúng tôi không thấy nữa, không liên quan gì đến khách sạn của các cô.”

Trương Xuân Tuyết giải thích với nhân viên lễ tân một câu, sau đó cô cùng Lưu Xương Mỹ lên lầu trở về phòng.

Chuyện các cô cần làm kế tiếp là ngồi trong phòng chờ đợi, chờ cảnh sát đến.

- --

Hơn bảy giờ tối, cơn mưa lớn một chút cũng không có ý tứ nhỏ đi, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù thanh toán tiền xe xong, vội vội vàng vàng cầm hành lý trong xe chạy xuống.

Triệu Hối Phong vẻ mặt mơ màng đứng ở cửa biệt thự không biết tại sao hai người kia lại đột nhiên chạy trở lại.

“Hai đứa đang chơi trò gì đây?”

Nhìn hai người đang cười cười cợt nhả mang theo hành lý chạy tới, trên mặt của Triệu Hối Phong vẫn mang vẻ mờ mịt.

“Còn không phải là vì quá nhớ cha sao, vì vậy buộc lòng phải quay lại ở cùng cha thêm mấy ngày.”

Triệu Tĩnh Thù thả hành lý trong tay xuống, cho cha cô một cái ôm ấm áp, còn Hạ Thiên Kỳ đứng bên cạnh có chút xấu xa nói:

“Tĩnh Thù nói sợ một mình người quá trống vắng, lại làm ra chuyện phục vụ tận nhà phạm pháp gì đó, cho nên chúng con mới quay lại.”

“Nhóc con nhà cậu ít đứng nó nói bậy đi, tin tôi đuổi cậu ra ngoài không!”

“Vậy con phải mau mau vào nhà mới được.”

Hạ Thiên Kỳ không dám trêu chọc Triệu Hối Phong, vội vàng xách theo hành lý chạy vào trong.

Sau khi trở lại, Hạ Thiên Kỳ cũng không hề ngồi xuống nghỉ ngơi, lập tức quay lại hỏi Triệu Hối Phong:

“Chú Triệu, chú biết số 32 đường Phong Lăng ở đâu không?”

“Con đường ngoài cửa kia chính là đường Phong Lăng, nơi này là số 78, nếu là số 32 hẳn ở phía tây, không xa lắm đâu. Cậu hỏi cái này để làm gì?”