Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 3: Đế Lâm Học Viện


Khi ánh sáng hạ màn, một màu đen huyền bí che phủ toàn bộ bầu trời, tuy trời đã tối nhưng mà trên đường lớn vẫn có rất nhiều người đi lại, đèn đuốc thắp sáng một khu phố.

Người đi lại hẳn có khi là còn đông đúc hơn cả ban ngày, vì ban đêm chính là thời điểm ăn chơi của những thiếu niên trai tráng, cùng những võ giả khác.

Lúc này, một thiếu niên mặc bạch bào bị rách nhiều chỗ, chậm rãi bước trên đường lớn, hai chân ung dung đi dạo khắp nơi trong thành, người đi đường chỉ nhìn hắn một chút rồi cũng không thèm quan tâm nữa.

- Ha ha, chỉ còn một tháng nữa là cuối năm rồi, chúng ta phải nhanh chóng tu luyện để đến lúc Đế Lâm Học Viện khai mở, chúng ta sẽ sẽ thi vào.

- Ngươi nói không sai, chuyện này quả thật rất quan trọng…

Trên đường đi, không ít người tán ngẫu với nhau, nhưng chủ đề trọng yếu đó chính là Đế Lâm Học Viện khai mở, bắt đầu thu nhận học viên.

Mà Đế Lâm Học Viện chính là học viện lớn nhất của Đại Việt Thần Quốc, dưới sự chủ trì của Thiên Tử, phân đà có khắp nơi và cũng là Học Viện hùng mạnh nhất, hằng năm thu nhận không biết bao nhiêu người vào bên trong.

. . .

Trong một con đường nhỏ, phía trước là một ngôi nhà cũng đã cũ, diện tích hẳn chừng hai mươi thước vuông, tuy nhiên bên ngoài sân lại trồng rất nhiều hoa cỏ, trước sân có một bóng dáng đứa bé đang đứng, như đang đợi ai đó.

Thiếu niên đi chậm rãi đến nơi, thấy bóng dáng đứa bé đang đứng đợi thì mỉm cười nhẹ.

- Hì hì…cuối cùng Vũ ca cũng tới…muội cứ nghĩ…

Hứa Huyên Nhi nói đến đây thì không nói nữa mà chỉ cười tít mắt, nàng cứ nghĩ ca ca lại sẽ quên nữa, nhưng lần này thì làm nàng rất vui mừng, xem ra Vũ ca đã khỏi hoàn toàn rồi.

- Tiểu tử, vào đây!

Trong nhà vọng ra tiếng nói trầm ổn, đây chính là Hứa Thiên Bá người giúp hắn sau khi ông lão kia mất. Đây cũng chính là một võ giả, nắm trong tay Hoàng Cấp nhị phẩm võ hồn.

Nhưng vì một ít nguyên nhân cớ sự mà trờ về đây làm một người thường dân.

Không để cho Trần Vũ trả lời, Hứa Huyên Nhi liền nhanh chóng nắm lấy cánh tay của hắn kéo vào bên trong.

Bước vào bên trong, tuy căn nhà không lớn lắm nhưng lại ấm cúng vô cùng, giữa nhà có một cái bàn tròn, một trung niên tầm bốn mươi, thân hình cao lớn đang ngồi thưởng thức trà.

- Hứa Thúc!

Trần Vũ gật đầu hành lễ, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào Hứa Thiên Bá làm cho hắn ta cảm thấy một sức mạnh vô hình nào đó đang dò xét chính mình, tuy nhiên đó chỉ là thoáng qua.

Hứa Thiên Bá ngạc nhiên một chút thì liền bình tỉnh trở lại, mở miệng nói:

- Ừm, nghe nói ngươi đã có thể nhớ được một ít chuyện, lúc đầu ta cứ nghĩ Huyên Nhi nói đùa, nhưng xem ra bộ dáng hiện tại của ngươi thì không phải như vậy rồi!

Hứa Thiên Bá đặt chén trà xuống nhìn Trần Vũ mỉm cười, nói tiếp:

- Hiện tại ngươi đã hầu như bình phục lại được trí nhớ rồi, ngươi có dự định gì cho mình chưa?

- Dự định?

Trần Vũ lặp lại câu hỏi rồi lắc đầu mỉm cười, hắn hoàn toàn không có dự định gì cả, mà thuật theo tự nhiên mà làm.

- Haiz…

- Vậy ngươi có biết mình chính xác là ai, đến từ nơi nào không?
Hứa Thiên Bá nghe vậy thì không khỏi lắc đầu, bất quá cũng không có trách hắn.

- Ta tên là Trần Vũ, đến từ…

Trần Vũ mỉm cười chỉ chỉ tay lên trần nhà, làm cho Hứa Huyên Nhi đứng kế bên cũng phải ôm bụng cười.

- Vũ ca, có phải đầu ngươi lại bị hỏng rồi không?

- Huyên Nhi!

Hứa Thiên Bá mắng nhẹ con gái mình, làm cho nàng im bật không dám cười nữa.

- Thôi, không sao! Hôm nay ngươi lấy lại được trí nhớ như vậy cũng xem như là ngày vui, lần này ta sẽ đãi ngươi một bữa thật ngon!

- Đồ ăn đến rồi đây…

Lúc này mẫu thân của Hứa Huyên Nhi từ phía sau nhà mang đồ ăn đi lên, nào là cá quả nướng chuôi, gà nướng,…

Món ăn được bày ra, mọi người không ngừng mỉm cười, ăn uống no say, nhưng lúc này Hứa Thiên Bá bỗng nhiên lên tiếng:

- Ta thấy xương cốt ngươi cũng cứng cõi, thôi thì cuối năm nay đi thử vận may trong Đế Lâm Học Viện đi! Biết đâu ngươi mở được võ hồn thì một bước lên mây.

- Đế Lâm Học Viện!

Trần Vũ trầm tư hồi lâu thì cũng gật đầu nhẹ, quay đầu nhìn Hứa Huyên Nhi hỏi:

- Vậy muội muội có tham gia hay không?

Câu hỏi vừa ra, làm cho Hứa Huyên Nhi cúi đầu xuống không dám nhìn lên, khuôn mặt hơi đỏ một chút.

- Ài…năm nào mà nó không tham gia, nhưng có lần nào được nhận đâu. Tham gia là một chuyện, còn được nhận hay không lại là chuyện khác!

Hứa Thiên Bá thấy con gái mình như vậy thì lắc đầu cười nhẹ, giải thích cho hắn nghe.

- Bá Thúc có thể nói thêm một chút sự tình ở Đế Lâm Học Viện được không?

- Ài…nói khó thì cũng không khó! Để đi vào bên trong thì ngươi phải vượt qua một khảo hạch, đó chính là leo núi.

- Nghe thì rất đơn giản nhưng lại hết sức khó khăn. Ngươi đừng xem thường đó, ngọn núi này có một chút đặc biệt, đó chính là thiên phú ngươi đến đâu thì chỉ có thể bước đến đó, nếu như bậc thứ ba mà ngươi không leo đến được thì xem như là không có duyên.

- Khi ngươi qua được khảo hạch này thì mới chỉ được xem như tạm thời làm người của học viện, tới lúc mười tám tuổi mà không thể khai mở được võ hồn thì sẽ bị trục xuất ra khỏi học viện.

- Mà Đế Lâm Học Viện có phân đà khắp nơi, chỉ khi ngươi thật sự có thiên phú nghịch thiên thì mới được chuyển tới trung tâm của Đế Lâm Học Viện ở Đế Đô Thăng Long Thành!

Hứa Thiên Bá một mực kể cho hắn nghe hết thảy sự tình của học viện, cũng chỉ cho hắn một chút mánh khóe khi giao tiếp với người khác.

Nghe xong, Trần Vũ lắc đầu cảm khái:

- Đế Lâm Học Viện cũng không phải tầm thường!

- Ha ha ha…đó là đơn nhiên!

Hứa Thiên Bá cười lớn, cao ngạo nói, năm đó hắn cũng từng tham gia vào bên trong, mở được võ hồn, được làm học viên chính thức, hơn nữa trong đó cao thủ như mây, chỉ một cái nhấc tay cũng có thể làm vỡ ngọn núi.
Đăng bởi: