Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 7: Giúp Người!


Nữ tử áo tím tiến lại gần Lạc Băng Nhi liếc mắt coi thường, nói:

- Nếu như lúc đầu ngươi chịu giao ra thì đâu có ăn đau khổ như thế này!

- Sư tỷ, nên giải quyết ả ta như thế nào?

Một nữ tử nhìn xuống Lạc Băng Nhi hỏi, sự tình này cũng không đáng gì oanh lạc, hơn nữa mấy trưởng lão trong học viện cũng không biết chuyện này, cho nên không cần lo lắng.

Nếu có biết thì cũng chả làm gì được các nàng, vì bọn họ còn có sư phụ đứng sau lưng.

- Mặc kệ ả ta, chúng ta thu lại yêu hạch, sau đó lục soát người, xem có gì quý giá thì lấy đi. Ha ha sau đó cứ để ả nơi này, lỡ có nam nhân đi ngang sẽ làm cho ả sung sướng nhục nhã đến chết, nếu không thì ma thú cũng sẽ ăn mà thôi!

Nữ tử sư tỷ lạnh lùng lên tiếng nói, tay không ngừng lục soát trên người Lạc Băng Nhi.

- Nữ nhân này thật độc ác, tâm địa còn độc hơn cả xà! Cũng may…

Trần Vũ ngồi phía gốc cây xa xa, loáng thoáng nghe được, ánh mắt không mở ra nhưng vẫn biết hết thảy, hắn cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Sau khi lấy xong yêu hạch cùng những đan dược quý giá xong, ba người kia liền lập tức rời đi, bỏ lại Lạc Băng Nhi nằm hôm mê bất tỉnh nhân ở đó.

Trước lúc rời đi, nữ sư tỷ kia liếc nhìn về phía xa xa gốc cổ thụ mà Trần Vũ đang ngồi, khóe miệng không khỏi cười nhạt một cái, rất nhanh biến mất khỏi sơn mạch.

Mà sở dĩ nơi này ít người như vậy là bởi vì con đường này không phải là đường chính đi vào của sơn mạch, mà hắn tùy tiện đi như vậy để tránh khỏi phiền phức, nhưng cũng không ngờ gặp được chuyện này.

Trần Vũ ngồi dựa lưng vào gốc cổ thụ, thấy đánh cũng đã đánh xong thì đứng dậy, đi về phía Lạc Băng Nhi.

- Haiz… xem như ngươi có duyên với ta!

Trần Vũ thở dài đi lại gần đỡ Lạc Băng Nhi lên, cõng nàng trên lưng tiến đến hang động mà lúc trước hắn tình cờ gặp được.

Gặp nhau, xem như cũng là đã có duyên, cho nên hắn giúp nàng một chút, mà cũng không lo lắng người khác gây trở ngại cho mình.

Nhưng nếu như hắn không cứu, cứ để thiếu nữ ở đây không may mà gặp phải tên bại hoại thì xem như xong đời, còn không thì bị ma thú ăn thịt nên hắn quyết định giúp người.

Cõng Lạc Băng Nhi đến hang động lúc trước, hắn dùng một ít cỏ khô rãi xuống là chỗ nằm, xong liền đặt nàng xuống đó, còn mình thì ra trước cửa hang động ngồi xuống nhắm mắt, dựa lưng vào vách hang nghỉ ngơi.

Một mạch cũng không có tùy tiện đụng chạm vào người của thiếu nữ.

Thật lâu sau, Lạc Băng Nhi được hắn cứu đã tỉnh lại, nàng nhìn sang xung quanh, mơ hồ lên tiếng.

- Đây là đâu?

Lạc Băng Nhi thấy mình nằm ở một nơi xa lạ, hơn nữa còn có một thiếu niên ngồi ngoài trước, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, sợ không xảy ra chuyện gì hay sao?

Nhất thời một cổ hàn khí mỏng manh lan tỏa ra khắp hang động, tuy bị thương nhưng đối phó tới tên thiếu niên trước mắt không phải là vấn đề lớn.

- Đây là một hang động trong Thiên Cấm Sơn, ngươi là do ta cứu!

Trần Vũ thậm chí không có mở mắt ra nhưng vẫn mở miệng nhàn nhạt trả lời, thái độ xem như cũng không quan tâm lắm.
Lạc Băng Nhi nghe hắn nói như vậy, nhất thời vội xem xét lại thân thể của mình, thấy Lạc Băng Nhi làm như vậy Trần Vũ lên tiếng:

- Không cần lo, ta không có làm gì ngươi!

Nghe được Trần Vũ nói vậy, nàng cũng không tin tưởng lắm, nhưng sau khi kiểm tra xong, thấy thân thể mình không có bị xâm hại mới đành thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay qua nói:

- Cảm ơn huynh đã cứu ta, ân tình này ngày sau tất báo!

Giọng nói thanh tao vang lên khiến người khác cảm thấy mê người, nhưng hắn không quan tâm lắm, thấy Lạc Băng Nhi đã khỏe Trần Vũ chỉ gật đầu nhẹ một cái, sau đó đứng dậy vác sọt trúc đi ra khỏi hang động.

Thấy Trần Vũ vác sọt trúc muốn rời đi, mà nàng vẫn chưa biết được tên của hắn, Lạc Băng Nhi vội nói với theo:

- Không biết quý danh của huynh là gì?

Trần Vũ tuy nghe Lạc Băng Nhi nói nhưng vẫn không quay đầu lại, tay trái phất lại ra hiệu không cần biết, tiếp tục hướng ra cửa động mà đi.

- Không ngờ cũng có người như vậy!

Lạc Băng Nhi như không tin vào mắt mình, nếu như trong học viện thì không biết bao nhiêu nam nhân xếp hàng muốn được nàng quan tâm mà hắn lại không để ý gì đến nàng, làm nàng cảm thấy hụt hẫng.

Lạc Băng Nhi nhìn hắn rời đi thì tiếc nuối, đành ngồi lại âm thầm cũng cố lại tu vi, đồng thời chữa thương sau trận chiến.

Thiếu niên trên lưng mang sọt trúc, một đường thuận lợi tiến ra khỏi sơn mạch.

Trời đã tối dần, cuối cùng hắn cũng đã rời khỏi sơn mạch, tiếng đến Thanh Phong Trấn, một trấn nằm gần với sơn mạch để đổi lấy kim nguyên.

. . .

Thanh Phong Trấn - Lâm Dược Điếm!

Trần Vũ bước vào một dược điếm, đi thẳng tới quầy thu mua, để sọt trúc lên bàn, bình thản nói:

- Ngươi xem hết thảy những thứ này được bao nhiêu tiền?

Tên trưởng quầy liếc mắt đánh giá Trần Vũ một cái, khóe miệng cười nhạt để lộ tính cáo già, lấy sọt trúc đổ ra bàn rồi lên tiếng:

- Mười gốc Hà Thiên Thảo, mỗi gốc 10 kim nguyên, Huyết Linh Chi một gốc 50 kim nguyên, vậy tổng cộng là 150 kim nguyên! Ngươi có muốn bán hay không?

- Được!

Trần Vũ liền gật đầu đáp ứng, hắn biết mình bị ép giá, nhưng cũng không rời đi nơi khác.

Vì hắn biết đi nơi khác thì cũng như vậy mà thôi, dù sao thì hắn trong mắt những người này là một thường dân, không hơn không kém.

Sau khi nhận tiền xong, hắn mua một ít đồ ăn rồi lên đường trở về Phong Long Thành.

. . .

Đăng bởi: