Trọn kiếp một người

Chương 32: Trúng độc


Mắt thấy Cố Đông Hoa đã ngất đi, Mạc Vân có phần hơi lúng túng. Y nhanh chóng cản trở Triệu La Thành đang có ý đồ xông tới, nhanh chân mang Cố Đông Hoa đi. Những người trong này phần lớn không quan tâm, chỉ đứng xem, một số khác lại e sợ Mạc Vân nên không có ngăn cản. Dù sao đây là chuyện nội bộ của Thanh Phong phái, bọn họ không có dính líu gì đến tên nam nhân này.
Sau khi đã ra khỏi Thanh Phong phái, Mạc Vân nhanh chóng tìm một chỗ khuất để tránh rắc rối. Dù biết độc không có ảnh hưởng đến y, nhưng bản thân cũng có chút choáng váng.

Y nhanh chóng lục tìm thuốc giải độc trong đống thuốc đã lấy của sư phụ, nhét vào miệng Cố Đông Hoa một viên Hộ Tâm đan. Đan dược này có thể giải được nhiều loại độc, trông hắn không trúng độc quá nặng, chắc có thể giải được.

Với tình trạng của Cố Đông Hoa lúc này, Mạc Vân không thể rời đi khỏi nơi này được. Dù sao cũng phải tốn sức lực mới đưa được người ra ngoài, đám người kia đúng là phiền phức.

- Tình hình hiện giờ chỉ có thể đợi đến khi độc đã được giải hết mới có thể rời đi.

Y quan sát Cố Đông Hoa, gương mặt hắn đã có khí sắc chứ không trắng bệch như lúc nãy. Xem ra độc sắp được giải hoàn toàn. Nhưng mà hắn như cũ vẫn hôn mê, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Mạc Vân nhìn qua cánh tay của Cố Đông Hoa, nơi đó có một vết thương nhỏ.

- Thì ra trong Thanh Phong phái cũng có những kẻ tiểu nhân.

Lúc nãy y quan sát thấy tên kia cố ý dùng kiếm tạo ra vết thương trong tay hắn, xem ra kiếm đó có độc. Chỉ có tên này quá nhu nhược, chẳng hề phát hiện ra tên kia có ý đồ xấu.

- Mạc... Vân...

Nghe tiếng gọi, Mạc Vân quay đầu lại nói:

- Ngươi tỉnh rồi thì mau đi.

Nhưng khi y quay lại vẫn thấy Cố Đông Hoa nhắm mắt như cũ, chân mày nhíu chặt, dường như vẫn chưa tỉnh lại.

- Nằm mơ sao?

Mạc Vân đợi nửa ngày vẫn không thấy Cố Đông Hoa tỉnh lại, y mệt mỏi dựa vào gốc cây nhắm mắt tĩnh tâm, cuối cùng thiếp đi lúc nào không hay.

Đến lúc trời chạng vạng tối, Cố Đông Hoa rốt cuộc cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ở ngoài trời. Hắn ôm đầu ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh thì thấy Mạc Vân đang dựa vào gốc cây mà ngủ.

- Sao y lại ở đây?

Cố Đông Hoa cố gắng nhớ lại toàn bộ mọi việc, hắn chỉ nhớ là khi tỉ thí kết thúc thì Mạc Vân đột nhiên xuất hiện. Mạc Vân một mình đối phó với mọi người. Hắn đứng một lát thì cảm thấy đau đầu dữ dội, sau đó thì ngất đi.

Vậy là Mạc Vân đã đưa hắn đến đây.

Trông thấy y vẫn chưa tỉnh lại, Cố Đông Hoa không tiện đánh thức y nên vẫn ngồi đó nhìn y. Hắn càng nhìn lại càng cảm thán: trên đời này lại có nam nhân đẹp như thế sao? Dù là biến thành nam nhân hay nữ nhân vẫn vô cùng diễm lệ. Nhìn hàng mi cong vút của y, Cố Đông Hoa có một loại cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Hắn định vươn tay chạm vào thì mi mắt Mạc Vân hơi giật giật, sau đó y mở mắt ra.
Trông thấy cánh tay đang rụt trở về của Cố Đông Hoa, y hỏi:

- Ngươi định làm gì?

- Không. Ta chỉ xem ngươi đã tỉnh giấc chưa.
Mạc Vân đứng lên, phủi sạch lá cây rơi trên áo.

- Nếu đã tỉnh rồi thì mau theo ta.

Cố Đông Hoa cũng đứng lên, hỏi:

- Trong lúc ta hôn mê đã có chuyện gì xảy ra?

- Ngươi bị trúng độc. Ta đem ngươi ra khỏi Thanh Phong phái, có vài kẻ không biết sống chết ngăn cản ta.

Cố Đông Hoa nhíu mày, hỏi:

- Ngươi giết họ?

Mạc Vân cười khẩy:

- Ta không dư hơi chơi đùa với họ. Nếu bị bọn chúng ngăn cản lâu hơn nữa, e rằng ngươi đã chết rồi.

Trong lòng Cố Đông Hoa bỗng cảm thấy ấm áp, hắn dè dặt hỏi:

- Ngươi quan tâm ta?

Mạc Vân làm mặt lạnh.

- Ta chỉ sợ ngươi chết ta sẽ bị liên lụy.

- Thì ra là vậy.

Cố Đông Hoa vừa mới vui không bao lâu thì lại bị dập tắt, trong lòng dường như có một chút thất vọng. Hắn sao lại quên việc hai người có mối liên kết chứ. Y chỉ vì nghĩ cho bản thân, làm sao có thể quan tâm một kẻ mới quen biết như hắn, cho dù trong mộng đã từng biết nhau.

Mạc Vân khoát tay ý bảo Cố Đông Hoa đi theo. Hắn nhanh chân bước đi, mắt nhìn về bóng áo đỏ phía trước. Đành vậy, chỉ cần nhìn như thế thôi cũng đủ rồi.
Đăng bởi: