Toàn Chức Pháp Sư

Chương 2963: Chụp ảnh chung




Gian nhà ở cuối cùng, đèn tắt đi, trong lúc nhất thời này hành lang cư túc dài dòng hoàn toàn dung nhập vào trong đêm tối, một vòng trăng lưỡi liềm nhợt nhạt vương xuống hào quang chỉ có thể rọi sáng ra một ít đường nét đen kịt Song Thủ các, cũng lại không thấy rõ bên trong phát sinh cái gì.

Trong rừng cây nhỏ ở ngoài Hành lang, một thân ảnh thon dài đứng ở đó, hắn một đầu tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, một đôi mắt màu nâu đen trong đêm đen vẫn như cũ sáng sủa có thần.

Ở một khắc trước, ánh mắt của hắn còn nhìn kỹ gian phòng sáng lên ánh đèn kia, đợi đến sau khi hoàn toàn tối đi, hắn vẫn cứ không có ý tứ rời đi.

Trên người hắn, bao phủ một tầng tà khí màu đỏ sậm, bên hông mang theo hạt châu cũng đang toả ra ánh sáng lộng lẫy đặc thù, như là dạ minh châu.

“Người trong rừng là ai?” Một người tuần đêm đi tới một bên cánh rừng, hỏi.

Mạc Phàm đi ra, nhìn người tuần đêm này nói: “Ăn no, trong rừng đi tản bộ một chút, không cần sốt sắng như vậy.”

“Hiện tại là nửa đêm.”

“Ta ăn bữa khuya, không được sao?” Mạc Phàm hồi đáp.

Người tuần đêm bật lên đèn pin cầm tay, chiếu qua mặt Mạc Phàm, như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó nói: “Ngài chính là Mạc Phàm một chiêu đánh bại Thiệu Hòa Cốc giáo viên nha!”

“Đâu có đâu có, là Thiệu Hòa Cốc cũng không mong muốn cùng ta tranh đấu, có ý nhường.” Mạc Phàm cười đáp.

“Mạnh chính là mạnh, không cần khiêm tốn như vậy, tuy rằng ngài là đến từ Trung Quốc, nhưng chúng ta vẫn luôn là tôn sùng cường giả, không có phân chia quốc giới, ta có thể cùng ngài chụp ảnh chung sao?” Người tuần đêm người hỏi.

Mạc Phàm suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

Người tuần đêm hài lòng lấy ra điện thoại di động, cùng Mạc Phàm chụp chung một tấm hình, đèn flash xẹt qua, Mạc Phàm có chút không khỏe, nhưng vẫn không có nhắm mắt lại, bức ảnh nhìn qua phi thường tự nhiên.

“Cảm ơn, cảm ơn, thật không nghĩ tới có thể cùng người ghê gớm như ngài chụp ảnh chung!” Người tuần đêm hài lòng rời đi.

...

Người tuần đêm đi rồi, Mạc Phàm một thân một mình ở trong rừng chờ đợi một hồi, mãi đến tận chẳng có cái gì chờ đợi đến cả sau đó, hắn mới lựa chọn rời đi.

Mạc Phàm rời đi không bao lâu, trong phòng Linh Linh nhưng có một ít động tĩnh.

Linh Linh đặt máy vi tính xách tay trên giường, sau đó dùng chăn che máy vi tính xách tay phát ra ánh sáng.

Trốn trong ổ chăn, Linh Linh mở ra trước đó cột hoài nghi kia, ở trên chỗ người hoài nghi thứ ba trống không điền lên hai chữ —— Mạc Phàm.

...

Trời đã sáng, Linh Linh rồi mới từ trong chăn lộ ra một cái đầu nhỏ.

Nàng soi rọi tấm gương...

Một đêm không chợp mắt, vành mắt đen lập tức nổi lên, đổi làm trước đây Linh Linh cũng không phải rất lưu ý, nàng thường thường chừng mấy ngày không ngủ liền vì tìm kiếm một tin tức dị thường.

Hiện tại không giống, mỗi ngày đều muốn xinh đẹp.

Dùng phấn mắt che lấp một phen, khí sắc ngày hôm nay so với mấy ngày trước gay go hơn nhiều, bất quá cơ bản nhìn qua không có vấn đề gì.
Đổi một bộ quần áo thể thao đơn giản, Linh Linh bắt đầu chạy bộ sáng sớm, sau khi rèn luyện thân thể xong mới đi rửa ráy, tắm xong lại trang điểm một cái hoàn chỉnh, tinh tinh thần thần đi phòng ăn ăn điểm tâm.

Duy trì quy luật sinh hoạt khoẻ mạnh như vậy đã có hơn một năm, sau khi cáo biệt cú đêm (người thích ngủ muộn), trà sữa khống, nếp sống không ăn cơm gay go, Linh Linh rốt cục như một hoa quý thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, khắp toàn thân tràn ngập thanh xuân sức sống, cái phần mị lực đặc biệt của cái tuổi này như một đóa kiều lan đang từ từ nở ra vậy...

Bữa sáng sau khi kết thúc, Linh Linh trở lại trong phòng bắt đầu công tác thợ săn hôm nay, mới vừa vào cửa, lại phát hiện một tấm hình cài trên khe cửa.

Tấm hình này hẳn là mới vừa in ra, bên trên còn có một ít mùi mực in.

Đó là một tấm ảnh chụp chung, một nam tử mặc trang phục người tuần đêm, nụ cười xán lạn, đang chụp ảnh chung cùng Mạc Phàm trong rừng cây, Mạc Phàm biểu tình vẫn tính tự nhiên, mắt màu nâu đen lại bởi vì đèn flash trở nên hơi tiểu kỳ quái, nhưng trên cơ bản không có vấn đề gì.

Linh Linh nhìn tấm ảnh chụp chung này, trên gương mặt dần dần có nụ cười.

“Không công nhịn cả một đêm.” Linh Linh chu mỏ một cái.

Phải biết Mạc Phàm ở bên người, Linh Linh đều có thể an an ổn ổn ngủ cả một đêm.

...

Đêm không trăng, đang lặng yên đến,

Tây Thủ các đang không ngừng phát sinh tử vong ly kỳ, một mực những tử vong này lại có “Động cơ” thuần khiết, cũng có thể dùng lý do hợp lý để giải thích, không có bất kỳ bất ngờ, những người tử vong ly kỳ này đại đa số là trong danh sách nhân viên đến thăm Tế sơn mà Linh Linh có.

Tà năng là tại tế sơn, điểm ấy có thể trăm phần trăm xác định, từng tới người ở đó đều chịu đến Hồng Ma từ trường ảnh hưởng nghiêm trọng, tâm tình của bọn họ bị phóng đại đến dùng cái chết để kết thúc chính mình.

Linh Linh không cách nào ngăn cản bọn họ, dù cho biết trên tay mình nắm một cái danh sách sẽ từ từ chết đi, nàng cũng khó có thể hạn chế một đám người một lòng muốn chết.

Vị trí Tà năng biết rồi, nhưng bản tôn Hồng Ma Nhất Thu là ai, còn không cách nào hoàn toàn khẳng định.

Hiện tại Linh Linh có thể xác định chính là, Hồng Ma có phân thân, phân thân của hắn cũng đang đóng vai người nào đó, bản tôn Hồng Ma Nhất Thu vẫn cứ không có lộ ra một điểm kẽ hở.

Bản tôn Hồng Ma Nhất Thu đang lẳng lặng chờ đợi đêm không trăng, phân thân của hắn đang quấy phá trong Tây Thủ các, đóng vai người nào, Linh Linh trong lòng hiểu rõ, chỉ là vẫn chưa thể dễ dàng xuống tay với chúng, như vậy sẽ chỉ làm bản tôn Hồng Ma Nhất Thu giấu đi càng sâu.

“Đông Thủ Các, chỉ cần có thể đi một chuyến Đông Thủ Các, trên căn bản liền có thể xác định ai là quân đội bạn, ai là kẻ địch rồi.” Linh Linh một cái tay cầm cuốn sổ nhỏ, một tay cầm bút chì.

Toàn bộ Song Thủ các đều làm cho người ta có một loại khí tức quái lạ, đổi lại là thợ săn phổ thông, rất dễ dàng liền rơi vào trong những sự kiện ly kỳ này.

Nhưng Linh Linh không giống, nàng am hiểu nhất chính là liên kết lại những sự tình nhìn như không quá quan trọng, đồng thời sẽ sự tình thật sự không quan quá quan trong cho loại bỏ đi ra ngoài.

“Linh Linh đại sư, hiện tại Tây Thủ các rơi vào trong một trận khủng hoảng, nếu như ngài biết chút ít cái gì, tốt nhất báo cho chúng ta, các học viên vô tâm huấn luyện, những quân nhân khó có thể ở chung hòa thuận, liền ngay cả cao tầng cũng bắt đầu ngờ vực lẫn nhau, mọi người đều nói đội tà tính năm đó tro tàn lại cháy, nhóm người này đang thôn phệ mỗi người chúng ta nơi này, người sớm chiều ở chung có thể trở thành một thành viên trong bọn họ, bất cứ lúc nào cũng sẽ cướp đi đồ vật ngươi quý nhất.” Tiểu Trạch quân quan nghiêm túc cẩn thận nói.

Ngay ở trước đây không lâu, Các chủ bởi vì Hắc Xuyên Cảnh chạy ra Đông Thủ Các, triệt để đóng lại Song Thủ các, không cho phép du khách đến đây tham quan, cũng không cho phép bất luận người nào rời đi, bởi vì ma đầu giết người Hắc Xuyên Cảnh liền ẩn náu ở nơi nào đó trong Song Thủ các.

Nguyên bản Tiểu Trạch quân quan muốn mời mọc thợ săn khác, thậm chí là báo cáo lên quan chức cao cấp Osaka thành, nhưng sau khi Các chủ truyền đạt mệnh lệnh này, Song Thủ các liền đã biến thành một cái địa phương hoàn toàn phong cấm, trước khi không tìm được Hắc Xuyên Cảnh, không có ai có thể rời đi.

Linh Linh trở thành thợ săn duy nhất trong Song Thủ các, vẫn là dưới tình huống Tiểu Trạch quân quan trước đó nhờ Linh Linh xử lý một ít việc nhỏ, chỉ là tiểu trạch quân quan không nghĩ tới tình thế sẽ nghiêm trọng đến mức độ như thế này.

Người đăng: Nguyeminhtu