Thiên Ma Thần Đàm

Chương 24: Tham ngận hoá khải trung



ThanhY Bang Tam Đương Gia đứng một bên cũng biết Á Văn hoàn toàn không còn sức lực tiếp tục giao đấu, ý định của hắn là muốn Ô Nguỵ giết chết Á Văn, nhưng nỗi thù hận sâu sắc đã khiến hắn thay đổi chủ kiến.

Hắn quát: “Phó đoàn trưởng Ô Ngụy, hiện tại không không cần giết hắn vội, cứ bắt hắn dẫn về, ta sẽ trừng trị hắn thích đáng!”


Ô Ngụy nghe xong tiếc nuối mà rằng: “Thật sự có lỗi với Long huynh, ta vốn định giúp huyh có một cái chết anh hùng, nhưng Kim chủ của ta đã nói rồi, không còn cách nào khác, ta chỉ còn biết bắt huynh về, có chỗ nào mạo phạm mong được bỏ qua!”


Á Văn bất động, không nói một lời nào, chàng hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của Tam Bang Chủ và Ô Ngụy, chỉ đến lúc này, khi đứng dậy chàng mới có cái cảm giác rằng, sau lưng mình giờ đây dường như đang bắt đầu một nỗi đau đớn mạnh mẽ, mặc dù không dễ chịu gì, nhưng suy cho cùng, so với khi chất độc phát tác có lẽ cũng tốt hơn rất nhiều rồi.


Trong đầu chàng lờ mờ cảm thấy, đại loại là sự đau đớn phát ra từ hai vết thương nứt toác trên da thịt. Mặc dù bị trọng thương nhưng chính nhờ vào những vết nứt và máu ứa ra mà chất độc từ đó cũng thoát ra ngoài cơ thể chàng, như thế mới phục hồi được cảm giác ở phần lưng.


Cùng lúc ấy, chàng cũng cảm thấy trong cơ thể mình, Thiên Tâm Chân Khí đang dần dần hồi phục, tuy chậm chạp và yết ớt nhưng so với lúc trước cũng coi như chàng đã có thêm một chút sức lực.

“Ít nhất cũng phải tìm một kẻ chịu thay!” Á Văn ngầm quyết định như vậy.

Từ nãy đến giờ, những đối thủ bị chàng đánh ngã chỉ bị trọng thương chứ không nguy hại gì đến tính mạng, tuy nói rằng điều này có liên quan đến công lực cao siêu và sự trợ giúp của bọn đồng minh, song……

Ngầm định liệu, Á Văn cố gắng dồn hết sức chờ đợi cho đến lúc bọn chúng đến bắt lấy chàng sẽ đột nhiên phản kháng lại và tóm lấy một kẻ chịu thay.

Ô Ngụy thấy Á Văn nghe xong, chàng cúi đầu không nói, một lúc sau, vẫn dáng điệu ấy, dường như hắn đã nghĩ rằng chàng đã chấp nhận số phận hoặc là không còn đủ sức để phản kháng.

Ba người cùng lúc đó chạy về phía Á Văn, trên thực tế, trong mắt bọn họ, Á Văn chẳng khác nào một kẻ đã chết.

Bất luận là do đã chấp nhận số phận hay không còn cách nào phản kháng, đối với bọn chúng chẳng có nghĩa lí gì, chỉ cần bắt được Á Văn thì cái nhiệm vụ trị giá ba vạn đồng của ngày hôm nay coi như đã hoàn tất.

Đúng lúc tay của Ô Ngụy chạm đến vai của Á Văn, Á Văn bỗng nhiên phản kháng, tay phải vùng vẫy cật lực, làm cho Ô Ngụy và Ai Liêm cùng bị đẩy lùi ra xa, tay trái cũng không kém phần với năm ngón tay chọc thẳng vào ngực Phì Nhiếp.


Với một đường kim quang vô cùng mạnh phát ra từ tay trái của Á Văn, dù Phì Nhiếp đã khoác trên người tấm Thú Hoan Khải cấp sáu, nhưng nếu hắn không chú ý, thì cũng khó thoát, kim quang có thể làm rách ngực vỡ bụng hắn.


Nhưng, dường như Phì Nhiếp đã sớm biết được ý đồ của Á Văn. Đúng lúc mà Á Văn đẩy Ô Ngụy và Ai Liêm đưa tay trái đâm thẳng vào ngực Phỉ Nhiếp thì bọn Ô Ngụy, Ái Liêm chỉ kịp phản ứng bằng một tiếng kêu cứu, chẳng biết từ lúc nào cây thương dài của Phỉ Xã đã xuất hiện ngay trước tay Á Văn, thân cây thương này cứ thế thẳng về phía tay Á Văn mà đập không ngớt.

Lực đánh rất lớn, cả Ô Ngụy và Ai Liêm đều nghe thấy vô số những tiếng ho rõ ràng, chẳng cần nói cũng biết kẻ bị đánh kia chính là Á Văn.

Cương nghị như Á Văn, bị trận đánh này của Phì Nhiếp cũng không kìm được những tiếng kêu rên khe khẽ. Chàng biết, bị đánh thế này, toàn bộ tay trái của chàng đã bị đánh đến gãy xương.

Cái đau thấu xương thấu thịt khiến chàng phải bị lùi về sau vài bước, lúc này, Tham Lang Tinh nhảy bổ tới Phỉ Nhiếp, xô hắn ngã nhào xuông đất, miệng há to, nhe nanh toan cắn vào yết hầu của Phỉ Nhiếp.

Đúng lúc này, một giọng ngâm nga vang lên, chính là Ô Ngụy - kẻ đã bị Á Văn đẩy ngã đang làm phép:

“Nhân danh ta, ta ra lệnh cho các ngươi, những tinh linh ngọn đuốc trong không khí, hãy tập hợp thành Viêm long trong bàn tay của ta.”

Mệnh lệnh đã được đưa ra, những tiếng lầm bầm của Ô Ngụy vừa dứt, ma lực tinh trước ngực hắn lập tức phát ra những tia sáng hồng, liền theo đó là ma lực tinh nhỏ trên cánh tay phải đang giơ ra cũng phát quang.


Á Văn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng xung quanh Ô Ngụy xuất hiện những đốm lửa, tập trung ngay giữa bàn tay hắn, tạo thành ngọn đuốc có hình một con rồng lửa.

Khi Ô Ngụy hành phép xong, con rồng lửa nhanh chóng bay khỏi tay, nó bay rất nhanh, tấn công từ sau Tham Lang Tinh.


Á Văn kêu lên một tiếng kinh hãi, trong nháy mắt khi mà hàm răng của Tham Lang Tinh chạm tới yết hầu của Phỉ Nhiếp tức thì Viêm long lao trúng lưng Tham Lang Tinh, làm Tham Lang Tinh bị đâm trúng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó bay đi.

Rơi bịch xuống dưới nền đất, rồi phát ra những tiếng rên rỉ.

Dùng Viêm long đánh thắng Tham Lang Tinh xong, Ô Ngụy vội vã hỏi: “Phỉ Nhiếp, ngươi không sao chứ?”

Tay phải của Á Văn nắm lấy cánh tay trái, cánh tay mà xương đã bị gãy thành nhiều đoạn, nhìn Phì Nhiếp, chàng không tin rằng mình có khả năng đoán trước sự việc, có thể chuẩn bị phòng thủ.

Phì Nhiếp đứng dậy, sờ nắn cái cổ của mình, trong lòng được phen bàng hoàng, nói : “Thật là may ta đã phòng bị trước con Hoan Thú kia, nếu không mạng ta đã thảm. ”

Ô Nguỵ hỏi dồn rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phì Nhiếp mới nói: “Ta vốn không chú ý đến mấy chuyện này, nhưng khi đến gần hắn, ta đột nhiên chú ý đến con Hoan Thú vốn hung dữ nhưng bấy giờ lại ngoan ngoãn, tuy không lộ ra tinh thần cảnh giác, nhưng hai mắt nó lại nhìn chằm chằm vào ta, theo dõi từng cử chỉ của ta, bất giác ta cũng bắt đầu cảnh giác, ngầm chuẩn bị, quả nhiên, khi ta vừa tiếp cận, Á Văn liền tấn công trộm ta, đã có sự chuẩn bị, đương nhiên là ta sẽ không để hắn thành công. ”


Mọi người bây giờ mới hiểu ra, Á Văn càng thầm nuối tiếc, chàng không ngờ vấn đề lại nảy sinh ở Tham Lang Tinh, đại khái là Tham Lang Tinh và chàng có cảm ứng tâm linh, cho nên mới có thể để lộ ra sắc thái kì dị, khiến mọi chuyện thuận lợi xảy ra.

Thấy Á Văn vẫn còn sức lực phản kháng, Ô Nguỵ lanh lùng cười, rồi hắn nói: “Ai Liêm , hãy chặt đứt hai cánh tay của hắn cho ta, nhân tiện ngươi hãy giết luôn con Hoan Thú kia đi!”

Lúc này, Tham Lang Tinh đã trở lại bên cạnh Á Văn, nhe nanh gầm gừ ba kẻ đang đứng cáhc Á Văn năm mét.

Nhìn thấy Ai Liêm xoay từ từ thanh đao lớn trong tay hắn, và từng bước tiến gần Á Văn, chàng đã tuyệt vọng, những chàng tuyệt đối không cam tâm chịu thua như vậy.

Ngồi trên đất, hai chân khoanh lại, cố gắng chống tay trái, cánh tay đã bị gãy sưng tấy lên, hai tay hợp thu, hai mắt khẽ nhắm lại.

Ô Nguỵ trông thấy vậy, lập tức nghĩ ngay đến việc Á Văn đang sử dụng một loại mật pháp nào đó, lập tức hét lớn: “Hãy ngăn hắn lại !”

Nhưng Á Văn đã nhanh chóng niệm: “Dưới sự chứng giám của trời đất, sinh vật mạnh mẽ hội tụ cả ba yếu tố Dũng khí, Trí tuệ và Vẻ đẹp, Hoan Thú! Bằng linh tính sâu nhất, xin người hãy lắng nghe những lời cầu xin của con, con là Á Văn Tư Đạt Khắc, con sẽ lấy máu thề sẽ trung thành với người suốt đời, trong suốt cuộc đời chỉ có người mới là đồng minh của con, Khiết!”

Hồi Sinh Quyết, Nhà Tư Đạt Khắc hãnh diện vì điều này, chỉ khi thật sự nguy cấp mới được thi triển Hồi Sinh Quyết, suốt cuộc đời chỉ có thể dùng nó năm lần, đây là lần thứ hai Á Văn dùng Hồi Sinh Quyết.

Sau khi niệm chú xong, toàn than Á Văn toả ra Kim quang sang chói, bọn Ô Nguỵ vừa thấy toàn thân Á Văn phát ra Kim quang, cứ cho rằng chàng đang thi triển Tự Bạo Pháp, để tự huỷ diệt mình, do đó mà bọn Ô Nguỵ không xông vào, liền đó chạy ra phía xa.

Sự phán đoán nhầm này có thể làm cho tình hình lạc quan hơn, càng tạo cơ hội cho Á Văn có nhiều thời gian hơn để truyền toàn bộ năng lượng của chàng cho Tham Lang Tinh.

Khi bọn Ô Nguỵ lùi về sau mười năm mét, quay người lại nhìn về hướng Á Văn, chỉ thấy hai lòng bàn tay chàng đang hướng về Tham Lang Tinh, một cột ánh sáng kim sắc bắn ra từ hai lòng bàn tay, chiếu lên người Tham Lang Tinh, một chuyện kì lạ đã xảy ra, khi kim quang ấy chiếu đến, những vết thương lại dần dần mất đi, không, phải là hoàn toàn lành lại.

Bất kể là những vết thương bị cháy đen, hay những vết thương máu vẫn đang chảy, Kim quang đều có thể làm cho chúng biến mất dần dần, mà ngay cả lông màu bạc đã bị Liêu Nguyên thiêu cháy lỗ chỗ, bây giờ lại mọc lại như cũ.

Kim quang tiếp tục chiếu sáng khoảng ba mươi giây, lòng bàn tay của Á Văn mới không phát ra Kim quang nữa, những với ba mươi giây vừa rồi Tham Lang Tinh đã hoàn toàn hồi phục, đã hiện lại nguyên hình, thậm chí, còn có tinh thần hơn.

Kim quang ngừng chiếu sáng, Á Văn chỉ thấy có cảm giác mình đã đuối sức, thật ra vết thương của chàng quá nặng, lại thêm hao tổn chân khí quá nhiều, cho nên năng lượng chỉ đủ truyền cho Tham Lang Tinh trong ba mươi giây vừa rồi.

Nuối tiếc, chàng nói: “Tiểu Tinh, ngươi hãy mau về Tham Lam, báo cho ông ta, nói rằng ta đã gặp nạn, ta thật sự rất hận, nếu như ta có đủ sức mạnh, ta đã…….”

Đột nhiện, Á Văn không thể nói tiếp được nữa, bởi vì, một cơn đau đầu ghê gớm xuất hiện, càng đau hơn trước đây, càng mạnh hơn trước đây.
Nhất thời, cơn đau đã làm chàng không chịu nổi, ngã ra đất lăn lộn mấy vòng, chàng dùng sức nhảy phốc lên, gào thét đau đớn.

Tim chàng đập nhanh vô cùng, hàn lưu chạy toàn thân lạnh toát đột nhiên có cảm giác nó như làm vỡ tim thoát ra ngoài.

Bọn Ô Nguỵ đứng nhìn, chỉ thấy đột nhiên Á Văn lăn lộn trên đất, rồi lại nhảy lên kêu gào, tiếp đó toàn thân phát ra ánh sáng màu bạc, ánh sáng này vô cùng chói mắt, không kém gì Kim quang ban nãy, thậm chí còn chói mắt hơn, sau đó, từ trước ngực bật ra một đường ánh sáng màu bạc cực sáng chiếu lên người Tham Lang Tinh như lúc nãy.

Vừa nhận được đường Ngân quang này, Tham Lang Tinh lập tức ngẩng đầu gầm lên một tiếng kéo dài bất tận. Rồi từ từ, vừa tiếp nhận Ngân quang, vừa đi về phía Á Văn.

Còn Á Văn chỉ thấy khi Hàn lưu phá rách tim mình thì cảm giác đau đầu dường như cũng theo đó mà mất đi, khiến chàng thấy rất thoải mái, chàng cũng chú ý đến tim mình đang phát ra Ngân quang, liên tiếp chiếu lên người Tham Lang Tinh.

Ngân quang mà chàng phát ra càng nhiều, thì ánh sáng màu bạc trên người Tham Lang Tinh càng sáng, ngân quang chói loà đang lan toả toàn thân Tham Lang Tinh, cuối cùng, Ngân quang càng sáng bao nhiêu thì Lam quang cũng sáng bấy nhiêu, cho đến khi ngay cả Ngân quang do Tinh thần của Á Văn hoá thành cũng phát hết, thì ánh sáng ấy cũng không chiếu sáng nữa.

Vào lúc này, Á Văn thật sự trong lòng trống rỗng, cơ thể nhẹ như lông hồng, toàn thân không còn chút sức lực nào, ngay cả cái đầu cũng theo đó mà tê liệt, đã không còn khả năng suy nghĩ, còn những dị biến của Tham Lang Tinh lại đang bắt đầu.

Không còn được Á Văn tiếp sức mạnh nhờ Ngân quang, ánh hào quang màu bạc trên người Tham Lang Tinh cũng không còn sáng như trước, nhưng ánh hào quang màu xanh Thần Chi Toản lại vẫn tiếp tục sáng lên, ngày càng sáng hơn, ngày càng sáng hơn, sáng đến mức không thể mở được mắt.






ngantruyen.com