Thiên Ma Thần Đàm

Chương 29: Phong nguyên chi hành Dịch giả nhóm Tinh Tú Lầu Biên dịch anhhungsida


Á Văn gật đầu, từ đó phát hiện ra rằng, thd giống như đội ngũ hùng hậu mạnh mẽ, là một đội trưởng như Khải Đặc không vì chức to mà bắt nạt vệ binh, vệ binh cũng không vì Khải Đặc chức to hơn hắn mà không dám hỏi, tất cả đều làm việc theo đúng qui định

Làm việc theo qui định như vậy cho thấy một cách đầy đủ sự nghiêm khắc trong kỉ luật của thd, đây cũng là điều kiện cần thiết và điều kiện quan trọng nhất, bất kể là quân đội hay quân lính.

Bước vào doanh trại, Á Văn càng nhìn càng thấy kinh ngạc, bên dưới chiếc cầu nhỏ là dòng nước chảy, cây lá xanh mướt bên hòn non bộ, nhà cửa chạm trổ màu sắc đẹp, vô cùng mĩ miều, cộng thêm những người đi đi lại lại khuôn mặt tươi cười, đây…đây chính là cảnh tượng của bộ thd hay sao? tại sao bên trong và bên ngoài lại khác xa nhau như vậy chứ?

Khuôn mặt Á Văn vốn lạnh lùng, thì bây giờ cũng không tránh được há hốc mồm, thật sự khác xa nhau quá, khác xa so với ấn tượng trong lòng và những gì chàng nhìn thấy

Dạ Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của Á Văn, trong lòng ngầm cười tủm, giải thích rằng:

- Đây là thói quen từ xưa tới nay củ thd chúng tôi, vì đại đoàn trưởng đầu tiên cho rằng, bình thường binh lính luôn ở trong ranh giới giữa cái sống và cái chết, tinh thần đã đủ căng thẳng rồi, nếu như ngay cả bình thường cũng phải nghiêm chỉnh chấp hành chặt chẽ các luật lệ thì thật là đáng thương,

hơn nữa về lâu về dài thì sẽ tạo thành quá gay gắt, như vậy nếu không tinh thần suy nhược thì trong lúc cần thiết thực sự lại chỉ vì sự gay gắt bó hẹp quá mà không thể phát huy được sức mạnh thực chất vốn có, với suy nghĩ như vậy, tất cả đoàn viên chúng tôi vào nhữn lúc an toàn thật sự thì sẽ thư giãn, giải toả những căng thẳng lo lắng

Á Văn nghe những lời Dạ Nguyệt nói xong, sau khi nhìn Khải Đặc và Lực Áo đi vào trong sảnh thì quả nhiên thần thái nhẹ nhõm đi không ít

Sau khi suy nghĩ một lát, chàng lập tức đồng ý hoàn toàn luận điểm đó, thầm khen ngợi đại đoàn trưởng thứ nhất này quả là một thế hệ nhân kiệt, có thể suy xét cho cả những nhu cầu cơ bản nhất của con người, chẳng trách mà hắn có thể sáng tạo ra cục diên như thế này.

Khải Đặc dẫn Á Văn tới một căn phòng được bố trí vô cùng đẹp đẽ, quay ra nói với Á Văn rằng:

- Long tiên sinh, xin ngài hãy đợi ở đây một chút, ta đi thông báo cho đoàn trưởng của chúng ta một lát

Á Văn gật đầu, sau khi nhìn Khải Đặc bước ra khỏi phòng chàng mới ngồi xuống một chiếc ghế được khắc tinh xảo, đợi Khải Đặc mang tin tức tới
Không biết bao lâu, Á Văn nghe thấy tiếng bước chân lại gần, và những tiếng vài người nói ồn ào vang lên, Á Văn cau mày, chàng không hề nghe thấy giọng của Khải Đặc hay Lực Áo hay Dạ Nguyệt ở trong đó

Quả nhiên, có sáu người bước vào, tất cả sáu người ấy đều là thanh niên trai tráng trẻ khoẻ, ai nấy đều chưa vượt qua ba mươi tuổi, nhưng trong đó không có bọn Khải Đặc, chàng hoàn toàn không quen ai trong số bọn họ cả.

Nhìn thấy Á Văn bên trong căn phòng, bọn họ dường như vô cùng ngạc nhiên, trong đó có một người chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, có bộ tóc màu vàng nổi bật trong đám đông, hỏi:

- Ngươi là ai? tại sao lại ở trong căn phòng khách quí này?

Á Văn- nhìn bọn họ một lúc, phát hiện ra khí chất bọn họ đều không tầm thường chút nào, đặc biệt là một người trong số đó, có một người càng làm Á Văn có cảm giác kì lạ, đó là giác quan thứ sáu có mỗi khi chàng gặp kẻ địch mạnh

Người đó dường như phát hiện ra sự khác thường trong Á Văn, cũng nhìn chằm chằm Á Văn, còn Á Văn thì trả lời câu hỏi của chàng thanh niên tóc vàng rằng:

- Ta bị người khác đưa tới đây

Á Văn trả lời hắn nhưng ánh mắt lại nhìn vào chàng thanh niên tóc đen làm cho chàng có cảm giác uy hiếp kia .

Người đó ngoài có mái tóc đen ra, thì Á Văn vô cùng ngưỡng mộ diện mạo của hắn, dáng người cao, tuấn tú, ngạo khí toát ra khiến hắn giống như sinh ra đã là một quí công tử hơn người vậy.

Nhưng ngạo khí ấy lại không hề làm cho người khác ghen ghét, mà ngược lại lại khiến ta cảm thấy đó như là một điều tất nhiên vậy.

Cùng với lúc Á Văn đang nhìn bọn họ thì người đó không có lí do gì lại không quan sát Á Văn, còn Á Văn thì không biết rằng hắn ta cũng có những cảm giác tương tự như của chàng với hắn.

Người thật sự có tài, khi gặp một người có tài khác, thì trong lòng cũng có sự khác biệt như vậy, bất kể là kẻ thù hay bằng hữu đều giống nhau, còn bây giờ thì chàng thanh niên kia có ý thù địch, cho dù ý thù địch ấy là vô căn cứ, cho dù ý thù địch ấy cũng chỉ là thoáng qua không tự chủ, nhưng Á Văn lại cảm thấy được.

Không hề có chút đạo lí, khi mà ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Á Văn, thì Á Văn thực sự không thể phân biệt được là ý đồ thù địch gì.

Á Văn thật sự lặng người đi, những gì mà thanh niên tóc vàng hỏi dồn chàng đều không nghe thấy gì hết, cho tới khi chàng cảm thấy trên mặt có một làn gió thổi vù qua, Á Văn mới tỉnh lại được.

Vừa định thần lại được thì nhìn thấy một nắm đấm đang lao tới, đó là nắm đấm tên tóc vàng đang nhằm vào chàng, khoảng cách nắm đấm tới mặt của chàng đã chỉ còn là năm phân, Á Văn vội vàng nghiêng đầu, vừa hay né được cú đấm ấy, Á Văn dường như cảm thấy cú đấm sượt qua má mình.

Nhìn thấy Á Văn né cú đấm như vậy, thanh niên tóc đen hầu như cười khẩy trong bụng, biết rằng mình thần kinh nhạy bén rồi, lại cho rằng tên tiểu tử tóc trắng này là kẻ thù của hắn?

Vừa nghĩ tới đây thì tên tóc đen bỗng cười mỉa, ngay cả kiểu đấm này mà cũng né một cách hồ đồ như vậy sao?

Á Văn thầm trách bản thân, lúc nãy thực sự mất tập trung quá, suýt nữa thì nhục nhã.

Cùng lúc đó, Á Văn cũng nhìn thấy tên tóc đen đang cười khẩy, trong lòng bỗng rực lên ngọn lửa, sắp cháy bùng lên, nhưng chưa hề phát hiện ra giữa .

Á Văn và tên tóc đen có ngầm hận thù gì thì tên tóc vàng lúc này lại ra một cú đấm khác, đồng thời chửi:

- Tên này được lắm, ta hỏi ngươi mà ngươi dám không trả lời à, còn dám tránh quyền của ra nữa, muốn chết à!

Á Văn đang vô cùng tức giận, lại nghe thấy tên tóc vàng nói thế càng tức hơn, đúng lúc muốn dạy cho tên này một trận, năm ngón tay đưa ra, thành một chưởng lao về phía ngực của tên tóc vàng, đúng vào lúc này, một tiếng thét lớn vang lại:

- Dừng tay!

Á Văn vừa nghe thấy đã biết là giọng của Lực Áo, nhanh chóng rụt tay lại, đồng thời nhẹ nhàng bước sang bên phải một bước, nghiêng người một cái, né được cú đấm của tên tóc vàng.


Giọng của Lực Áo vang lên:

- Bách liệt, ngươi đang làm gì vậy?

Cùng với âm thanh đó, thân hình vạm vỡ của Lực Áo chen ngang hai người Á Văn và tên tóc vàng Bách liệt, mắt trợn trừng trừng nhìn Bách liệt .

Nhìn thấy bộ dạng tức giận hùng hổ của Lực Áo, Bách Liệt không khỏi sợ hãi, phân bua rằng:

- Lực Áo, ta chỉ đang dạy cho tên không biết từ đâu tới tự ý lẻn vào phòng khách quí này một bài học, sao lại ngăn ta chứ?

Lực Áo quay đầu lại nhìn vẻ lạnh lùng của Á Văn, rồi quay sang mắng Bách Liệt:

- Dạy dỗ ư? Ngươi có biết đây là ai không? Còn chưa biết là ai dạy ai đây?

Bách Liệt nhìn bộ dạng căng thẳng của Lực Áo, ngạc nhiên hỏi:

- Vậy người này rốt cuộc là ai vậy?

Lực Áo nói giọng chẳng vui vẻ gì đáp:

- Đây chính là khách liêu mà đoàn trưởng chỉ định, ngươi thử nói xem đây là ai chứ?

Trong phút chốc ngắn mặt Bách Liệt tái mét, giọng run run hỏi:

- Gì cơ? hắn chính là ngân nguyệt ác ma ư? chẳng giống chút nào cả!
Bách Liệt không nói với vẻ nghi ngờ.

Lực Áo ngăn lại nói:

- Chẳng nhẽ ngươi cho rằng Ngân nguyệt ác ma thì phải có ba đầu sáu tay, mặt đen xì răng nanh nhe , người không phải người, ma không phải ma ư?

Khi Á Văn nghe thấy Lực Áo nói về Ngân nguyệt ác ma thì tất cả mọi người trong phòng lúc ấy đều mặt biến sắc, ngay cả tên tóc đen cũng nhìn hắn với con mắt khác, cười vẻ đau khổ, hắn thật sự ác danh lưu truyền xa!

Sau khi Lực Áo dạy cho Bách Liệt một bài học thì quay người lại, nói với Á Văn với giọng cung kính:

- Long tiên sinh, mời đi theo ta, đoàn trưởng mời ngài tới lầu Thiết huyết, có chuyện cần thương lượng

Á Văn gật đầu, còn những người khác thì mắt trợn lên không hiểu gì cả, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một người tính khí nóng nảy như Lực Áo lại có thể cung kính với người khác như vậy.

Ngân nguyệt ác ma quả nhiên là danh bất hư truyền, quả nhiên là hung tợn dữ dằn, ngay cả người như Lực Áo cũng phải nhường một bước.

Song bọn họ không hề biết rằng, Á Văn có thể trấn áp Lực Áo không chỉ là Huyết tinh ác danh mà thôi.

Theo đó, với sự dẫn dắt của Lực Áo, bước ra khỏi căn phòng, lúc đi Á Văn còn ghờm Bách Liệt một cái, bộ mặt Bách Liệt lập tức trắng bạch, đồng thời cũng để lại cho tên thanh niên tóc đen một ánh mắt chỉ có bọn họ mới hiểu, một ánh mắt khiêu khích, sau đó mới theo Lực Áo đi ra ngoài.

Xuyên qua mấy cái sân, Á Văn và Lực Áo cuối cùng đã tới một tiểu lầu thiết huyết nằm độc lập nằm ngoài đình viện, đứng bên ngoài tiểu lầu, Á Văn nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng thì chàng cũng đã gặp được gặp đoàn trưởng người một mực muốn mời chàng làm khách liêu.




Chú Thích : mình có viết tắt mấy tên Danh Từ, ai đoán ra được sẽ có 10 xu làm phần thưởng , nhanh tay trả lời ở chỗ bàn luận về Thiên Ma Thần Đàm nha!!!
ngantruyen.com