Thiên Linh quyển 1: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế

Chương 17: Tuyệt Quang Lâm


Chương trước

{- Đó là lý do con muốn vào Tuyệt Quang Lâm đúng không ?-Vấn Tâm lấy tay dí trán nàng mắt đầy ý cười - Ta nói vì sao, sâu lười như con lại muốn vào Tuyệt Quang Lâm thì ra là nóng lòng muốn ra mắt tiểu cô (em chồng )

- Mẫu thân ~~người...-Băng Ngọc cầm tay Vấn Tâm trên mặt xuất hiện một rậm mây đỏ}

- Được rồi, được rồi...nhưng Vũ Thiên phải đi với con

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì cả nếu con không chịu thì ta sẽ để ám vệ đi với con - Vấn Tâm cười nói mắt đầy ôn nhu nhìn nàng

- Mẫu thân người không bảo, huynh ấy cũng đi theo, vốn không cần tới ám vệ mà- Băng Ngọc phồng má nói, gương mặt yêu nghiệp hiện lên nét trẻ con

- Con đó - Vấn Tâm nhéo mũi nàng đầy cưng chiều cùng vui mừng

Vũ Thiên đứng cạnh thấy cảnh ấy, ánh mắt đầy vui vẻ, y nói ngữ khí mang theo sự trêu đùa

- Mẫu thân con là con ruột của người, lúc ra ngoài cũng chưa thấy người lo lắng nhưng vậy

- Hừ con là đại tướng quân còn cần ta lo lắng sao, Ngọc nhi chân yếu tay mềm ta tất nhiên là lo lắng- Vấn Tâm cũng phối hợp mà hừ lạnh

- Mẫu thân hai người chỉ biết trêu con thôi

Băng Ngọc dậm chân mặt đỏ như cà chua làm hai người Vũ Thiên bật cười

Ba ngày sau, Tuyệt Quang Lâm

Một đoàn ba người cả nam và nữ đang tiến sâu vào trong Tuyệt Quang Lâm bạch y thiếu nữ dẫn đầu xoay người nghi hoặc nhìn tử y thiếu niên bên cạnh nói

- Thiên huynh đem theo ám vệ ?

-Ngọc nhi đây không phải ám vệ của Triệu phủ là của hắn ta- Vũ Thiên bất đắc dĩ nói y chỉ vào Hoàng Khê ánh mắt đầy bất hảo

- Vũ Thiên ngươi bảo ta tự bảo vệ, tất nhiên ta phải tự mang theo ám vệ của mình, nhưng không ngờ Lục cô nương lại nhạy bén như vậy - Hoàng Khê đầy vô tội nói ánh mắt nhìn Băng Ngọc đầy ý cười

-Bọn hắn là đến bảo vệ chúng ta hay để chúng ta bảo vệ hử ?- Băng Ngọc bĩu môi đầy ghét bỏ nói

Lời nàng vừa nói ra tất cả ám vệ ẩn nấp gần đó bao gồm cả Hoàng Khê đều đen mặt, dù gì họ cũng là cao thủ huyền huyễn có được không, một ám vệ xuất hiện bất mãn nói

- Lục tiểu thư, chúng ta là cao thủ huyền huyễn

- Ám La - Hoàng Khê nhíu mày nhìn ám vệ của mình nhắn nhở

- Đây chính là ám vệ của ngươi- nàng nhìn về phía Hoàng Khê nghi hoặc thần sắc khó tin- Một chút nhẫn nại cũng không có

Nói rồi cũng không thèm nhìn phản ứng của hắn, đôi mắt như sao trời tràn đầy hứng thú nhìn về phía trước, vận huyền khí bay đi, Vũ Thiên đưa cho Hoàng Khê một ánh mắt cảnh cáo, chậm rãi đi theo Băng Ngọc. Ám La mắt đầy lửa giận nhìn bóng lưng của Băng Ngọc, hiển nhiên hắn cảm thấy xúc phạm, Hoàng Khê liếc nhìn hắn ánh mắt ôn hòa trở nên nghiêm túc, khí thế uy vũ, giọng nói đầy lãnh đạm

- Lục tiểu thư tuy mới mười bảy nhưng thực lực đã là chí huyền trung kì , còn các ngươi luận tuổi tác có thể lớn hơn nàng gắp hai, gắp ba nhưng... luận thực lực, tâm trí, lực nhẫn nại,... Lục tiểu thư đều hơn xa các ngươi, ám vệ của ta mà một chút nhẫn nại cũng không có. Các ngươi có thể li khai được rồi, ta chỉ nhắc nhở các ngươi lần này, nếu có lần sau...tự phế võ công, rồi cầm mười viên kim tủy* rời đi

- Vâng

Ám La cả kinh vâng dạ lui vào bóng tối, những ám vệ còn lại âm thầm may mắn khi nãy mình không manh động, Hoàng Khê cũng lười nhìn bọn họ nhanh chóng đuổi theo hai người Vũ Thiên. Cùng lúc đó, theo hướng hai người Vũ Thiên rời đi, không xa là chín người bị bao vây bởi hơn năm mươi người mặc đồ hồ gia, trong vòng vây một tiểu cô nương chừng mười hai đang cười ngọt ngào với hồng y tiểu nam hài

- Hoàng Vân không phải đệ nói thiếu vài bao cát sao ?

- Phượng tỷ bọn họ cao nhất chỉ là Huyền Huyễn hậu kì, đệ mới không ra tay. Bạch Vũ các tỷ lên đi, đánh cho họ biết tay - Hoàng Vân bĩu môi bất mãn nói, ánh mắt đầy tinh nghịch nhìn bọn Bạch Vũ

-Được ! Bạch Xương muội lên trước - Bạch Vũ nghiêm túc gật đầu, nhưng ánh mắt của nàng lại đầy ý trêu chọc nhìn Bạch Xương

- Vũ tỷ...muội...được rồi- Bạch Xương đau khổ muốn phản bác đã bị ánh mắt của Bạch Vũ đem lời muốn nói nuốt vào

Đoàn người Hồ gia nghe đoạn đối thoại của họ ánh mắt đầy tức giận, trung niên nam tử dẫn đầu cười lạnh ngạo mạn nói

- Tự cao tự đại, giết hết tất cả, để hai đại mỹ nữ cho lục gia ta đối phó, mỹ nhân nàng không cần sợ Hồ Khánh ta sẽ thương hoa tiết ngọc
Nam nhân dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn Ngọc Phượng cùng Độc Cô Nghê Thường, bọn người còn lại cười rộ lên, vận huyền khí xông tới lúc này một giọng nói thanh lãnh mềm mại vang lên ngăn cản hành động ngu muội của bọn người hồ gia

- Hồ gia thật uy phong, đường đường một đại gia tộc lại ra tay với vài thiếu nam, thiếu nữ vô danh, thật khiến ta bội phục, bội phục

- Ai mau ra đây, đừng giả thần giả quỷ - Hồ Khánh quát lên đầy tức giận cùng hoảng sợ, Hồ Khánh không hề cảm nhận được sự tồn tại của người nọ gã nhẹ giọng - Không biết là vị tiền bối nào đi ngang qua, đây là chuyện Hồ gia chúng ta, tiền bối không nên nhún tay vào

Tất cả mọi người đều nín thở không dám động đậy, không khí lúc này im lặng một cách đáng sợ tất nhiên không bao gồm bọn người Ngọc Phượng, hồi lâu giọng nói thanh lãnh mềm mại lại vang lên lần nữa

- Tiền bối ? Cách xưng hô này của ngươi ta không dám nhận, nhưng việc này ta quản chắc rồi, các ngươi bây giờ rút lui vẫn còn kịp

Bọn Ngọc Phượng quay đầu lại ánh mắt đầy đề phòng nhìn bạch y thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện kia, lụa mỏng che đi gương mặt của thiếu nữ chỉ để lộ đôi mắt ngũ sắc, bạch y thánh khiết, cả người đầy tiên khí, đôi mắt như sao trời nhìn Hồ Khánh, gã kinh diễm nhìn thiếu nữ cười lớn nói

- Hahahaha...hôm quả thật may mắn gặp được ba vị mỹ nhân, nhất là nàng với tư sắc của nàng xứng làm tiểu thiếp của ta hahaha- Hồ Khánh chỉ vào thiếu nữ đôi mắt đầy dục hỏa, gã cười lớn như nhìn thấy bạch y thiếu nữ nằm dưới thân mình van xin

Bạch y thiếu nữ mày ngài khẽ nhíu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồ Khánh, khí thế chí huyền trung kì tỏa ra, Hồ Khánh kinh hoảng nhìn thiếu nữ, gã bị khí thế của nàng chấn lui vài bước trừ bọn người Ngọc Phượng không bị gì ra, toàn bộ người thực lực thấp của Hồ gia đều bị thương

- Phế vật !! một chút khi thế cũng không chịu được

- Đại...đại nhân tha... tha mạng tiểu nhân đã biết lỗi- Hồ Khánh hoảng sợ nói, gã nào biết thiếu nữ nhìn vô hại này lại là một cao thủ Chí huyền cơ chứ nếu biết gã đã không cà rỡn

- Tha mạng ?... không được, ngươi khi nãy khi dễ ta, nếu tha cho ngươi ta không phải họ Lục

Thiếu nữ hừ lạnh nói ánh mắt tràn đầy sát khí, nàng nâng tay huyền khí màu tím hóa thành một con rồng nhỏ lôi điện bao quanh, nhưng khi nàng vừa định điều khiển cho rồng nhỏ bay đi thì một hắc y thiếu niên xuất hiện bên cạnh nàng, động tác của thiếu niên dịu dàng ngăn nàng lại giọng nói đầy cưng chìu

- Ngọc nhi không được sử dụng chiêu này

- Tại sao chứ, muội chỉ ra một phần uy lực thôi mà- thiếu nữ khó hiểu nói

- Không được một phần uy lực cũng không được- hắc y thiến niên lắc đầu kiên quyết nói

- Huynh...huynh...đáng ghét hắn khi dễ muội, huynh lại không cho muội ra tay, TRIỆU VŨ THIÊN huynh là đồ thối hức hức - thiếu nữ uất ức lên tiếng ánh mắt như sao trời đầy nước mắt, chực trào rơi xuống

- Ngọc nhi...được rồi đừng khóc nữa ta sẽ giúp muội đánh hắn nhưng không phải bây giờ- thiếu niên bất đắc dĩ nói nhìn thiếu nữ nhẹ giọng giải thích- Phụ thân có nói gặp người Hồ gia đừng vội giết

- Được...được rồi

Bạch y thiếu nữ cuối cùng thỏa hiệp nàng kéo hắc y thiếu niên đi về phía bọn người Hồ gia chán ghét nói

- Thiên bọn hắn thật yếu, vậy mà đã ngất chán chết muội rồi

- Nàng đó ta...

- Đại...đại ca ?!!

Thiếu niên vừa định nói gì đó thì bị giọng nói của Ngọc Phượng đánh gãy y xoay người đôi mắt lãnh tĩnh nhìn nàng ( Ngọc Phượng ), khóe miệng nâng lên một nụ cười

- Phượng nhi...muội trưởng thành rồi

- Ca muội thật nhớ huynh - Ngọc Phượng nhào vào lòng Vũ Thiên như một đứa trẻ hai huynh muội cứ thế mà ôm nhau

Đúng vậy hai người vừa tới là Băng Ngọc cùng Vũ Thiên, sau khi bỏ lại Hoàng Khê một đường bay tới đây ( s/p: từ chương này trở về sao mình sẽ gọi Băng Ngọc là cô), trở về hiện tại Vũ Thiên và Ngọc Phượng ôm nhau một lúc liền tách ra, Vũ Thiên xoa đầu nàng đôi mắt y đầy ý cười

- Bốn năm, một tin tức cũng không có, mẫu thân rất lo cho muội đó biết không ?

- Ca đâu phải muội muốn đâu là sư phụ không cho muội ra khỏi cốc

- Sư phụ ?

- Chuyện rất dài dòng sau này có cơ hội muội sẽ giải thích cho huynh, đại ca đây là Độc Cô Nghê Thường là nhị sư tỷ của muội, Hoàng Phong tam vương gia, Hoàng Vân lục vương gia, bọn Bạch Vũ tỷ tỷ chắc huynh đã biết, mọi người đây là đại ca của ta Triệu Vũ Thiên

Vũ Thiên gật đầu với bọn họ, y ôm thắc lưng của Băng Ngọc ý cười trong mắt càng đậm

- Đây là tẩu tẩu của muội Lục Băng Ngọc, Ngọc nhi đây chính là Phượng nhi


Đăng bởi: