Tiên Quân Giáng Trần

Chương 1: Ta Là Tiên Quân!


Phần điệm!

Ta là một người tu Tiên, cũng không xuất chúng cho lắm, ta trên Thiên Giới sống hết năm này qua tháng nọ cũng chưa từng đi chinh chiến nhiều, vì…cuộc sống trên đây khác hoàn toàn với trần gian.

Sung sướng không thiếu, không như người trần gian phải làm lụm cực khổ, thậm chí có khi còn gặp hạn hán kéo dài, đời đúng là đen như…mực. mà trên này chỉ cần hít một ít không khí thì liền có thể no nửa ngày.

May mắn thay, sư phụ ta là một trong thập đại Hỗn Nguyên Thánh Nhân, cấp bậc cao hơn Thiên Tôn không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng không đến nổi phải chết đói.

Nhắc mới nhớ, lúc nhỏ ta cũng bình thường lắm, ngoài cái đẹp trai ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhờ vậy mà ta cưới được một vị tiên tử làm vợ, nàng là Thiên Lung Tiên Tử, bình thường ta chỉ gọi là Nguyệt Nhi.

Lúc đầu ta còn vui mừng lắm, vì mình cưới được một tiên tử vô cùng xin đẹp! Nhưng không, về sau ta đã hối hận…nhưng đã muộn!

Đúng là Tiên tính không bằng Trời tính!

Tiện thể nhắc nàng một chút, thê tử ta bình thường rất hiền lành thục nữ, nhưng khi điên lên thì có trời mới biết được chuyện gì xảy ra. Mà ta cũng không có vé đánh tay đôi với nàng, vì…thực lực ta quá yếu.

Khi xưa, lúc ta mười tám tuổi chỉ mới là Luyện Khí tầng một, do ham chơi nên mãi đến lúc bốn mươi mới mò lên được Trúc Cơ, nghe thì có vẻ vô lý nhưng lại hết sức thuyết phục.

Nhưng đúng là vậy, mà người được đầu thai hoặc phi thăng lên trên đây thì khỏi phải bàn cải, năm đó ta tu không biết bao nhiêu kiếp cuối cùng cũng đặt chân lên trên này.

Trên đây phép tắc khác biệt phàm giới một trời một vực, nếu như ngươi không muốn tu luyện thì bình thường có thể sống tới mười ngàn năm, nghe rất kinh dị nhưng lại vô cùng chuẩn xác.

Cũng vì nguyên nhân đó mà ta cũng không cần cù tu luyện cho lắm, dù sao thì lên đây ăn chơi cho đã, từ từ tu luyện sau cũng không muộn, nước chưa tới chân vẫn chưa sợ!

Trên đây ngươi có thể ngao du khắp nơi, cảnh sắc thì không cần phải bàn, lúc thì ta chạy qua phủ của Tiên Quân chơi đùa, lúc thì chạy đến La Thiên Tông…cua gái.

Cuộc sống cứ như vậy, ngày lại trôi qua ngày, đúng là không còn gì sướng hơn tự do tự tại.

Nhưng…trên đây không phải một mình ta là sống như vậy, vì cuộc sống trên này đúng là sướng như Tiên cho nên có vô số người như ta, ngày đêm ăn chơi, nhưng tính ra ta còn may mắn thay.
Vì năm đó, do ham chơi nên thọ mệnh sắp hết, thê tử ta cho ta một trận tơi bời hoa lá vì tối ngày chỉ biết ăn chơi không lo tu luyện, cho nên những năm về sau ta bị nàng giam trong phủ, nhờ vậy ta mới lết đến cảnh giới Tiên Quân như hôm nay, nên thọ mệnh cũng dài ra đáng kể.

À mà quên nói…ta chính là đại đệ tử của sư phụ, mà thật ra cũng không hẳn là vậy, vì sư phụ chỉ có nhận một mình ta là đệ tử, trong khi thê tử ta là đồ đệ thứ ba ngàn không trăm năm mươi mốt của Cuồng Nguyên Thiên Tôn.

Đúng là hai số cách xa nhau một trời một vực, ai...

Mà sư phụ ta cũng không phải dạng vừa, năm đó ta đem pháp bảo của sư phụ đi cầm, bị người biết được đánh một trận thừa sống thiếu chết, hơn nữa còn kêu Nguyệt Nhi canh chừng ta.

Làm ta không cách nào đi lang thang ngao du khắp nơi được, ta thậm chí còn nhớ sư phụ từng nói một câu “Ai thì ta không rõ, chứ ngươi thì ngao du không thấy, toàn thấy tụ tập với mấy tên kia ăn chơi”.

Đúng là không người nào rõ ta hơn sư phụ nhỉ?

. . .

- Tiểu Vũ, ngươi đang ở đâu, nhanh ra đây gặp ta!

Bên ngoài phủ vang lên một giọng nói âm trầm, tuy cách xa hơn trăm thước nhưng lại rõ như đang kề tai nói.

- Là ai…mà dám gọi thẳng danh tự của ta!

Ta nhướng mày, linh lực thôi động đến đỉnh phong.

- Sư phụ của ngươi đây!

Thế là linh lực cùng bá khí của ta mất tiêu, đành ngậm ngùi ra ngoài xem sư phụ có gì phân phó.

. . .

Hạ hồi phân giải, chương sau sẽ rõ!

Đăng bởi: