Hợp Thể Song Tu

Chương 205: Sắc bổ hai nữ


Tiêu Vạn La tỉnh lại rồi.

Sau khi ông ta tỉnh lại, nghe nói Hạng gia tới đánh tông, ông ta kinh hoàng thất thố.

Đến lúc ông ta nghe được Chu Minh bình phục xong kiếp nạn do Hạng gia mang tới, còn chưa kịp thở phào, nhưng biết được hiện giờ Chu Minh đang nghỉ ngơi trong tổ sư thạch quan của mình, nghỉ ngơi ư?!

- Tên sát tinh này, sao lại không đi? Lăng quỷ khóc, xảy ra chuyện gì?

- Khụ khụ khụ... Lão phu cũng không biết, bất quá tựa hồ Chu Minh này dường như biết lão phu...

- Ách, đợi đợi đã, ngươi nói gì...

Tiêu Vạn La ngây ngẩn.

- Ngươi cùng Chu Minh này rất quen sao?

- Không quen... Phải nói, lão phu căn bản không biết hắn...

- Không quen sao hắn lại nhìn mặt mũi của ngươi, diệt Hạng gia chứ? Ngươi cũng đừng khách sáo với ta, nói một chút đi, ngươi có nắm chắc giữ người này ở lại Đan Đỉnh môn ta trên danh nghĩa khách khanh hay không...?

Tiêu Vạn La ánh mắt chợt lóe.

- Lăng lão đệ, nhìn trên phương diện ca ca cứu ngươi một trận, chuyện này, ngươi nhất định phải giúp ta... Nếu Chu Minh này thành khách khanh của Đan Đỉnh môn ta, Đan Đỉnh môn ta cũng không dùng đến cách tìm đường chạy trốn...

...

Trong thạch quan, sơn thủy hữu tình, thật giống như một cái không cốc trong sa mạc.

Đang lúc chim hót hoa thơm, Băng Linh Nguyệt Linh tỷ muội, ở đỉnh núi điều giáo hơn 1100 tên đỉnh lô. Có hơn mười tên Cực Âm môn Dung linh năm đó, cũng có Kim đan hậu kỳ, đỉnh phong mấy chục người.

Tất cả mọi người, đều bị gieo niệm cấm, đồng thời xóa đi cấm chế của Đan Đỉnh môn.

Đây đều là đỉnh lô của Ninh Phàm, lời đồn đãi thái cổ có hoàng đế, ngự ba ngàn nữ nhân, ban ngày phi thăng, hôm nay, ngược lại xuất hiện một hoa ma Ninh Phàm, ngự qua ngàn nữ nhân rồi...

- Kể từ hôm nay, bọn ta là ‘Ninh gia nữ vệ’, lấy họ Ninh. Ta là nữ vệ Đại thống lĩnh. Ninh Băng Linh, nàng ấy là nhị thống lĩnh, Ninh Nguyệt Linh... Nghe rõ không?

- Dạ! Nhưng mà tại sao họ Ninh? Chủ nhân không phải họ Chu sao?

- Điều này ngày sau các ngươi khắc biết. Nhân tiện nhắc tới, bọn ta ngày sau sẽ tu luyện trong Đỉnh Lô hoàn của chủ nhân…

- Băng Linh tỷ tỷ, cho muội muội hỏi một câu... Đỉnh Lô hoàn là...

- Là động thiên pháp bảo chủ nhân chuyên chuẩn bị cho đỉnh lô! Không gian này có đầy đủ sơn thủy hữu tình để cho bọn ta tu luyện!

- Cái gì?! Chủ nhân lại có động thiên pháp bảo ư...?

Một đám đỉnh lô nữ nhân, lập tức ríu ra ríu rít, tia sáng kỳ dị liên tục.

- Được rồi, chút chi tiết ngày sau khắc biết. Đầu tiên, bọn ta với thân phận làm đỉnh lô của chủ nhân, đương nhiên phải rõ ràng thân phận. Trước hết, ta nói một chút cho các ngươi biết về quy củ của nữ vệ chúng ta... Thứ nhất... Thứ hai...

Nhìn Băng Linh tỷ muội đặt tên, chế quy tắc, giáo huấn có bài có bản, Ninh Phàm kinh ngạc bật cười. Hậu cung của mình lớn như vậy, kể từ hôm nay sợ là sắp khai trương rồi.

Ninh Phàm thu hồi thần niệm, ngồi trong cung thất, trên giường nhỏ, ánh mắt của hắn vừa nhếch, nhìn hai nữ nhân áo lụa mỏng trước mắt, khẽ mỉm cười.

Hai nữ tử này một người mặc áo lụa vàng, một là áo xanh, đều là quốc sắc thiên hương, a na đa tư, cũng là hai vị Nguyên anh đỉnh lô mà hắn đã mua được.

Chẳng qua là đối mặt Ninh Phàm với lệ khí không tiêu tan, ánh mắt của hai nữ nhân vừa có kính mến, lại có khẩn trương.

Cho dù các nàng là đỉnh lô, không cách nào quyết định số mạng của mình, vô luận bị ai mua đi, đều phải hầu hạ gối đầu ngủ.

Các nàng bị sắc bổ tu vi cũng phải chấp nhận.

Các nàng bị ngược đại như súc vật cũng phải chịu.

Các nàng bị một ít lão quái đặc thù thích thú, hô bằng kêu hữu, một đám cùng lên, các nàng vẫn phải chấp nhận.

Cho dù các nàng bị giết chết sau khi đã bị đùa bỡn vẫn phải nhận.

Đây là số mạng của các nàng...

Có thể được Ninh Phàm mua đi, các nàng từ trình độ nào đó mà nói, xem như hạnh phúc rồi.

Chưa kể Ninh Phàm dáng vẻ đường đường, thực lực kinh khủng. Lại nói thái độ của hắn đối với đỉnh lô, cũng khiến cho hai nữ tử khâm phục, tâm phục khẩu phục rồi.

Hai tỷ muội Băng Nguyệt là đỉnh lô, sẽ không sai. Hai nữ tử này có thể nhìn ra, thân là đỉnh lô, có thể tự do hành động, có thể có Kim đan tu vi, có thể tự nhiên sống, có thể được chủ nhân ân sủng, có thể khóc có thể cười... Cuộc sống như vậy làm các nàng hâm mộ...

Chẳng qua là trước Ninh Phàm đang đứng cười, hai nữ không khỏi lại có chút khẩn trương.

Các nàng vừa khẩn trương với lệ khí của Ninh Phàm ngưng mà không tiêu tan, vừa khẩn trương chuyện phát sinh tiếp theo.

Hai nữ tử bị kêu tới trong phòng, dĩ nhiên là muốn hành phòng... Làm một nữ nhân, cho dù từ nhỏ học tập kỷ xảo, nhưng chân chính đến lần đầu tiên trọng yếu trước mắt, các nàng vẫn sẽ có chút khẩn trương.

- Chủ nhân, chúng tôi bây giờ... có phải hay không...?

Hai nữ tử mắc cở đỏ bừng gò má, chân ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, có chút sợ.

- Ừ, tiếp theo, ta sẽ lấy công pháp sắc bổ hai người các ngươi. Hai người các ngươi vì vậy rơi Nguyên anh tu vi. Nhưng mà không cần khẩn trương, sau chuyện này, ta sẽ không giết các ngươi, sẽ vì các ngươi cất giữ lực của Kim đan sơ kỳ, cũng truyền thụ tâm đắc tu luyện cho các ngươi, đan dược, tư chất hai người các ngươi, lần nữa tu luyện kết anh, sẽ không nhiều khó khăn.

- Dạ! Đa tạ ân không giết của chủ nhân!

Hai nữ tử lo lắng nhất, chính là Ninh Phàm sẽ sắc bổ người của các nàng đến trình độ nào.

Khi họ nghe còn có thể cất giữ Kim đan tu vi, hai nữ tử lập tức quỳ sụp xuống đất, khấu tạ.

- Đứng lên đi, ngồi bên người ta...

Ninh Phàm mỉm cười tỏ ý. Hai nữ tử lập tức mặt đẹp ửng đỏ, ngồi hai bên trái phải của Ninh Phàm. Họ cũng tự giác, đem người dán trên người Ninh Phàm.

Trong quá trình sắc bổ, nếu nữ nhân tự nguyện, cũng như đạt tới đỉnh phong, thì sắc bổ sẽ có hiệu quả tốt hơn. Về phần Bá Vương ngạnh thượng cung, thật sự là thủ đoạn từ từ mượn gió bẻ măng, mê hoặc làm choáng váng nữ nhân, rồi để mặc cho ta nắn bóp, chứ cũng không phải là cử chỉ cao minh gì.

Theo như phương pháp của “Âm Dương biến”, trước khi sắc bổ, cần khiến cho hai nữ tử cả người vui thích, ung dung, thư thích, nhu hòa.

Thạch quan này hoàn cảnh không tệ, từ bên ngoài nhìn là sơn mạch trăm dặm, bên trong lại tự thành đào nguyên, hoàn cảnh thanh u, dùng cách nói của nữ tử

chính là lãng mạn.

Bàn tay mơn trớn gò má của nữ tử mặc áo lụa vàng, mơn mởn, sáng bóng, hơi có lạnh như băng, lập tức gương mặt xinh đẹp của nàng nóng bỏng, lại hơi cắn môi, không phản kháng.

Một cánh tay khác ngăn lại nữ nhân áo xanh. Cô gái này xương hơi gầy chút, lộ ra thon nhỏ, bị Ninh Phàm tùy tiện kéo tới trong ngực. Cảm giác nhiệt độ nơi lòng ngực của Ninh Phàm, nữ tử áo xanh lập tức cúi đầu, thân thể mềm mại nhẹ nhàng rung rung.

Hai nữ tử vẫn rất khẩn trương đây...

- Các ngươi có tên họ không?

Ninh Phàm kéo hai nữ tử vào trong ngực, âm thầm vận chuyển mị thuật, hỏi.

- Không, thưa chủ nhân... Nô tỳ là số 947, nàng ấy là số 385... Nếu chủ nhân nguyện ý, xin chủ nhân ban tên cho...

Trong lòng của hai cô gái biết, trong lời nói của Ninh Phàm có ẩn giấu mị thuật, nhưng họ cũng không phản kháng, mà là chịu đựng. Dần dần, hơi thở dồn dập, hai ngực nhẹ nhàng phập phồng, sự khẩn trương, sơ hãi đối với đêm đầu dần dần phai nhạt.

- Không có tên thì ta đặt tên cho các ngươi được không...? Ngươi đây, áo vàng như quất, nên gọi là Ninh Điềm nhi. Còn ngươi, áo xanh như cánh bèo, gọi là Ninh Bình nhi... Thế có được không?

Ninh Phàm tiếp tục tăng sâu mị thuật, bàn tay tuột xuống vai của hai nữ tử, trợt tới bên hông, bụng, âm thầm vận chuyển Thái Âm chỉ lực, cũng ngay sau đó, dọc theo bụng bằng phẳng, vuốt ve lên trên.

- Tạ chủ nhân... ban cho... ban tên cho...

Lời của hai nữ tử bắt đầu run rẩy, khí tức gấp gáp, ánh mắt mờ mịt dâng hơi nước, mê ly.

Ninh Điềm nhi áo vàng dưới ma trảo của Ninh Phàm dần dần mềm mại. Theo đó ngã vào trong ngực của Ninh Phàm, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, lấy dũng khí, đưa ra cái lưỡi thơm tho, liếm liếm bên tai hắn.

Còn Ninh Bình nhi áo xanh vốn đã mềm yếu mất sức, nhưng lúc ma trảo của Ninh Phàm bỗng nhiên chụp vào trước ngực nàng mơn mởn, lập tức thân thể mềm mại của nàng căng thẳng, nhẹ nhàng “ưm” lên một tiếng.

Thanh âm kia mang một tia thư thích... Mà trong nháy mắt, thiêu đốt lên khiến cho trong khuê phòng cờ bay phất phới, sóng cuộn dạt dào.

Sự vuốt ve, đụng chạm cách áo quần dần dần không cách nào thỏa mãn lửa nóng của Bình nhi.

Nàng cởi ra một cái, nửa lộ yếm, cũng nửa đẩy nửa không khiến cho tay Ninh Phàm đưa vào dưới yếm.

Sau khi ngón tay của Ninh Phàm chạm được kiều đĩnh, nàng hoàn toàn thất thủ, ánh mắt quyến rũ như tơ.

- Chủ nhân... Xin chủ nhân... thương tiếc...

- Yên tâm, ta sẽ tự thương tiếc... Bởi vì các ngươi là đỉnh lô của Ninh Phàm ta! Ta không giống như những thứ người thiếu tình cảm kia, các ngươi không làm chuyện khác người, cuộc đời này không có gì trở ngại!

Bức rèm rơi xuống, cách mông lung, loáng thoáng có thể thấy bên trong giường nhỏ, hai cổ thân thể mềm mại ngọc điêu sáng bóng, áo quần rớt xuống.

Một đôi tay vận chuyển mị thuật, phủ lộng, trêu đùa trên hai thân thể mềm mại.

Từng chút cờ bay phất phới, mập mờ, kiều ngâm thẳng thừng, thở dốc.

Một phòng xuân sắc...

Hai đóa xử nữ huyết mai, nhẹ nhàng chứa đựng dưới chăn mỏng.

- ... Đau... Nơi này, không thể... Ưm... Ưm...

- A! Nhẹ... Nhẹ một chút... Không, không được. Chỗ đó là... A!

- Chủ nhân, ngài thật tốt... Thật tốt...

- Bình nhi còn muốn...