Vô Tiên

Chương 476: Tên ngốc!!



Khẽ nhíu mày, Lâm Nhất xoay người lại. Kim Long kiếm mà hắn đã quên khuấy đi, hiện tại vẫn cắm trên vách đá.

'Ngươi dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta sao?' - giọng nói già nua, hỗn hào, nhưng cũng bá đạo không kém vang lên, rõ ràng là từ Kim Long kiếm.

'Hừ' một tiếng, Lâm Nhất thần sắc không đổi, hắn lạnh lùng, giọng sắc như dao: 'Người ta nói, kiếm có kiếm hồn, thế thì sao, ngươi thế nào cũng chỉ là một đồ vật của ta mà thôi!'

Giọng nói già nua này chẳng hề xa lạ gì, không phải là một lần tại Huyền Thiên tháp, lần đó Lâm Nhất còn tưởng đó là do ảo cảnh phát sinh. Nhưng đêm qua, trước khi hôn mê, hắn đã phảng phất nghe thấy thêm một lần nữa. Hôm sau tỉnh lại, hắn vốn suy đoán ra, chỉ là tinh thần lúc đó hoảng loạn, không hề để ý tới nó.

'Hay ho gì, ngươi cũng chỉ là một kiếm hồn!!' - Lâm Nhất nói chưa xong, lão giả đã giận tím mặt, hắn không ngừng gầm gừ, Kim Long kiếm giãy dụa thoát khỏi vách đá, rơi xuống.

Lâm Nhất không tiến đến, lão giả lại mắng lớn: 'Lòng dạ ngươi quả hẹp hòi, giận ta không cứu cô bé kia? Lão Long ta cớ gì phải cứu nàng? Đời người vốn có vận mệnh, mệnh nàng đã dứt, vậy có thể trách ta sao? Một nữ tử phàm nhân dám cùng Kim đan tu sĩ tranh đấu, nếu còn có thể bị nàng chiếm tiện nghi, vậy thì quá hoang đường rồi. Hơn nữa, cứu nàng thì làm sao, không lẽ ngươi định giữ nàng lại bên mình được chăng?'

Kim Long kiếm rơi trên mặt đất, lão giả giận dữ mắng tiếp: 'Tiểu tử thúi, ngươi lại để ta rơi trên mặt đất thế này..'

Bị người thóa mạ, Lâm Nhất bực dọc, hướng Kim Long kiếm không chịu thua: 'Ngươi chỉ có tài nói dóc! Người phàm trong mắt tiên nhân chỉ là cây cỏ không hơn? Một tên Kim đan tu sĩ vô nhân tính vậy đáng là gì? Ngươi có thể cứu ta vì sao không thể cứu nàng. Ta dù bất lực không cứu nổi nàng, nhưng ta dám hy sinh để nàng sống, ngươi có biết chăng?'

'Ngươi... ngươi vì một chuyện nhỏ mà dám mắng chửi lão Long? Thiên hạ này, đây chính là con mẹ nó lần đầu thấy, ta thật muốn đánh ngươi, muốn đánh ngươi...' - Trong cơn giận, lão giả cao giọng không ngừng thét lên.

'Hừ, ngươi có bản lĩnh hiện thân ra xem, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?' - Lâm Nhất mỉa mai. Trong lòng hắn khẽ động, lão Long?

'Thực là con mẹ nó an cháo đá bát mà. Ta vì cứu ngươi một hồi, lại còn bị đem giễu cợt..'- Lão giả đã giận dữ lắm rồi, thế mà bên kia Lâm Nhất chưa tha: 'Ngươi tự vả vào mồm cho ta, những lời thô tục như vậy ngươi cũng có thể đem ra nói'

Không gì khiến lão giả tức giận hơn nữa, giọng lão gào lên: 'Ta chửi con mẹ nó thì làm sao? Từ lúc nào đến lượt ngươi dạy bảo lão Long?'

Lâm Nhất nghiêm mặt không nói, lão giả lại không muốn bỏ qua: 'Ngươi tức giận ta trong bí động kia hút lấy linh khí? Ngươi tức giận ta gây phiền toái cho ngươi? Ngươi giận ta không cứu Kỳ nhi, giận ta không cứu Vũ nhi? Ngươi con mẹ nó đều không phải là tôn tử của ta, lão Long ta không thèm quan tâm đã sao'

'Nếu không có linh lực bồi dưỡng, lão Long ta lấy gì mà cứu giúp người khác'- dịu giọng lại một chút, lão giả tiếp lời.

'Không có ta giúp, Trúc Cơ người có thể dễ dàng vượt qua? Tứ cực sơn nếu không phải có ta giúp, 'Long thủ' ngươi nghĩ có năng lực lớn như thế không? Lại nói nếu ta không đem Kim Đan đưa vào khí hải, ngươi và nữ tử phàm tục kia hắn đã bị tên súc sinh tu sĩ kia đem thành thức ăn côn trùng. Còn nữa, nếu không có ta giúp thôi động Long giáp, ngươi cho là tự có thể tránh thoát 'Phong Tế thuật'? Ta cứu ngươi cũng bị đem trách cứ? Con mẹ nó, ta giúp ngươi giết chết tên khốn kiếp Tiển Phong, để ngươi đấm đá hả dạ hắn thành đống thịt, khiến lão Long ta gần như kiệt quệ mấy vạn năm tích lũy.. Ngươi đúng là tên thối tha, khờ khạo, lại dám kêu gào, trách cứ ta?? '

'Ngươi lúc này có thể sống vì sao biết không? Dám trừng mắt mắng chửi ta, ngươi có khí phách thật đấy!! Oán hận lão Long ta, ngươi dựa vào đâu chứ? Hừ hừ..'

Phát tiết oán thán một hồi, lão giả cơn nộ cũng đã tiêu bớt nhiều.

Lâm Nhất cũng hòa hoãn hơn, hắn nhớ lại tất cả sự việc, cũng nhận ra lão giả không hề nói bậy.

Từ khi có được Kim Long kiếm, những việc kỳ dị liên tục xảy đến, khiến hắn không khỏi nghi hoặc. Sau khi đến Đại Hạ, theo miệng người, hắn biết, ngoài pháp bảo, linh khí thông thường, cũng có linh bảo trong truyền thuyết có khí hồn hay còn gọi là khí linh. Hắn cũng suy đoán trong Kim Long kiếm cũng có một khí linh như thế , nếu không phải, vậy tại sao nhiều lần luôn tự có chủ trương chứ! Thấy lão giả chính là không sai một khí linh, nếu không vì sao lại còn có những chuyện như vừa rồi?

Lâm Nhất mang một bụng thấp thỏm, khó xử, không biết giải quyết thế nào. Vừa rồi hắn trầm trọng tâm tư, đem lão giả trút bực mình, hắn cũng cảm thấy không phải. Nghĩ thế, hắn khôi phục vẻ mặt, khẽ hít vài hơi cho bớt nặng nề, hướng lão giả ngập ngừng: 'Tiền bối, không hiểu danh xưng ngài thế nào?'

Căn bản là mang theo thiện ý, thế nhưng lại làm cho lão giả thêm bực mình: 'Con mẹ nó, ngươi mới là tiền bối, ngươi xem lão Long ta là ai?'

Lâm Nhất có chút không minh bạch: 'Ta nên xưng hô bằng danh hiệu..??'

'Lão Long, ngươi gọi ta là Lão Long!!! Nếu không ta không để ngươi yên. Còn muốn coi ta là một dạng đồ vật. Hừ hừ' - lão giả trong giọng nói còn chưa hết ấm ức.

Lâm Nhất bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ nếu là như lão Long vừa rồi nói là thật, bản thân mình chính là thiếu nợ lão không ít. Hắn tiến lên, cầm lấy Kim Long kiếm hiện tại đã biến thành bộ dáng cao chừng hơn mười thước.

'Thứ lỗi, tại hạ vô lễ vừa rồi. Lão .. Long, ngươi cùng Huyền Thiên cảnh có gì liên quan, ngươi tự nơi nào đến?'

'Quên rồi!!' - ngắn gọn đáp lời, lão Long tiếp: 'Tiểu tử, nếu ngươi có thể sống dài, không có gì bất trắc, có thể tìm một linh mạch để ta ngủ chừng vạn năm, nói không chừng có thể nhớ ra điều gì đó, ha ha. ' - lão Long trong thần sắc có chút hồ nghi, nhưng cũng có phần vui vẻ.

Lâm Nhất lắc đầu, lại hỏi: 'Tu vi của ta bỗng chốc hồi phục, cùng ngươi có liên quan?'

'Lão Long ta đâu đến nỗi dày mặt tự nhận công lao về mình. Nếu Kim Đan ngươi không vỡ vụn do buộc phải thu công, cũng không gặp trường hợp tự mất tu vi để đến nông nỗi này. Như thế mà nói cũng tốt, nếu không chắc gì mạng ngươi còn đến đây. Lúc ngươi bi thương vì nữ tử phàm nhân kia ngã xuống, tác động đến khí cơ, đã đa thông kinh mạch ứ đọng, linh lực có thể vận chuyển, cũng là giải quyết được vấn đề khó khăn này. Bởi thế, ta có thể từ trong thức hải mới mở ra của ngươi mà kịp thời xuất ra cứu ngươi đúng lúc.'

Im lặng giây lát, lão Long tiếp lời: 'Kim Đan của ngươi đã vỡ một nửa. Không nói tới tu vi đầy đủ, tốt hơn hết là bỏ lại hết sự vụ phàm tục, dốc lòng tu luyện lấy lại tu vi, đừng có lại để cho người ta đuổi giết, con mẹ nó ta đi theo ngươi cũng mất mặt.'

'Vậy long đan kia là vật gì?' - Lâm Nhất băn khoăn.

Ai ngờ lão Long trí nhớ dường như khó khắn, lão không thoải mái: 'Kim Long đan, có nói ngươi cũng không hiểu, vận dụng trí óc nhiều khiến ta mệt chết.'

Vô cớ bị trách, Lâm Nhất chỉ biết chịu trận. Kim Long kiếm trên tay rung động, lại hóa thành một đạo kim quang chui vào trong thức hải.

Mọi thứ liên quan đến Kim Long kiếm, Lâm Nhất đều không biết. Lúc này xuất hiện một lão Long càng không rõ ràng.

Mặt trời đã lên cao. Lâm Nhất đến trước mộ Vũ nhi ngồi xuống. Bên kia vài con chim nước bay qua, hắn ngẩng đầu nhìn, rồi đứng dậy đi đến thạch động, dọn dẹp sạch sẽ, hắn ngồi xuống, kiểm tra lại thương thế.

Linh lực vận chuyển trong cơ thể, vết thương trên đùi đã chuyển biến tốt hơn. Nơi thắt lưng, vết thương còn ra máu, Lâm Nhất lúc này mới cảm giác được đau đớn. Trên người đan dược không còn, Lâm Nhất đành tìm kiếm trong túi Càn Khôn của Tiển Phong.. Mấy trăm khối linh thạch, vài thanh phi kiếm, trận phù, còn có vài miếng ngọc giản, mấy cái bình.. tất cả xếp thành đống nhỏ.

Tìm trong bình đan dược thích hợp để trị thương, Lâm Nhất cầm tới ngọc giản xem xét từng cái, cũng không ngoài công pháp, điển tịch. Trong đó có một ngọc giản tu luyện ở Kết Đan kỳ của 'Huyền Thiên tâm pháp'. Còn lại là các công pháp liên quan đến Huyền Thiên môn cùng vài trận pháp thuật, cấm chế thuật.

Không có tâm tình tìm hiểu, Lâm Nhất đem phân loại đồ vật để vào hai túi Càn Khôn. Trong thức hải lại vang lên lời của lão Long: 'Cầm đám túi Càn Khôn rẻ mạt cũng coi như bảo bối, thật chẳng khác tên hành khất..'

'Túi Càn Khôn mà rẻ mạt ??' - Lâm Nhất giật mình.

'Lớn tiếng như vậy làm gì, ta tại sao lại trú trong thức hải một tên ngu dốt đến vậy..?' - lão Long bực mình, lão tiếp: 'rõ ràng có nhẫn Càn Khôn mà không biết dùng, đúng là tên ngốc!'

Lâm Nhất không biết nói gì, suy nghĩ một hồi, hắn nói: 'Ta từ lúc nào có nhẫn Càn Khôn? Vật đó như thế nào?'

'Hừ, rõ thiển cận! Trên người ngươi, trong cái túi nhỏ, ngươi tìm thử coi.' - lão Long ngữ khí dạy bảo nói thêm: 'Loại tu sĩ cấp ba mới dùng túi càn khôn thấp kém. Nhẫn Càn Khôn là vật thế nào, không phải là cứ nhìn là có thể biết, đúng là tên ngốc!!'
ngantruyen.com