Phàm Nhân Tiên Giới Thiên

Chương 993: Trận chiến năm đó




Dịch: Ciel Phạm

Biên: Độc Hành & Sherlock

Ách Quái cười lạnh một tiếng, Man Long kiếm trong tay hóa thành một luồng gió đen bay lượn, ngăn cản toàn bộ công kích của khôi lỗi.

Cùng lúc đó kiếm khí phun ra nuốt vào, cuốn lấy năm bộ khôi lỗi và Sa Tâm, ngăn cản không cho rời đi.

Toàn bộ Yểm Long Vệ tạo thành một thế trận hợp kích, ngăn cản những người bên phía Tích Lân Không Cảnh muốn tiến vào đại môn.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong lòng bắt đầu tính toán, sau một khắc cả người bay đi, hóa thành một đạo bóng đen phóng về phía cổng vào đại điện.

Ba tên Yểm Long Vệ phía trước lập tức phát hiện ra Hàn Lập, liền đồng thời ra tay. Một đạo kiếm quang màu vàng, một đạo đao mang sáng bóng, còn có một đạo thương ảnh màu xanh đồng thời đánh úp về phía Hàn Lập.

Thân thể Hàn Lập không hề dừng lại, chân đạp mạnh một cái lên mặt đất khiến tốc độ đột nhiên tăng lên ba phần, vượt lên trước một bước, tiến vào phạm vi công kích của ba người phía trước.

Chẳng qua cùng lúc đó, cánh tay hắn vung lên, một đạo thanh ảnh bắn ra từ trong tay áo hắn, linh hoạt như rắn, quấn lấy vũ khí của ba người kia. Đó là một cây trường tiên màu xanh.

Vật này hắn lấy được từ trên thi thể của một tên Yểm Long Vệ ở trên đường.

Bị trường tiên màu xanh cuốn lấy nên vũ khí của ba người ngay lập tức bị đình trệ.

Chân Hàn Lập lại đạp mạnh lên mặt đất, trên làn da ẩn hiện màu máu, cơ thể nhoáng cái hóa thành mấy đạo tàn ảnh mơ hồ, tốc độ nhanh hơn vài phần so với lúc nãy. Cơ thể lóe lên lách qua ba người và tiếp tục lao tới hướng Thiên Cơ điện.

Hắn sớm hạ quyết tâm, không lãng phí thời gian quần chiến với bất kì kẻ nào, không tiếc cưỡng ép toàn bộ tiềm năng của cơ thể, tranh thủ tiến vào Thiên Cơ điện.

Nhưng vào lúc này, phía trước bỗng hoa lên một cái, một bóng người màu tím đen trống rỗng xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thân hình người này vô cùng to lớn, so với Yểm Long Vệ bình thường thì cao hơn hai cái đầu. Gã mặc một chiếc áo giáp màu tím đen, giữa ngực có khắc hoa văn một đầu rồng màu vàng, nhìn giống như là thủ lĩnh.

Một cánh tay to lớn của gã lăng không vung lên thành hình vòng tròn, ánh sáng màu đen như thực chất từ trong tay gã tản ra, bao phủ mấy đạo nhân ảnh do Hàn Lập biến thành.

Mấy đạo nhân ảnh bị hắc quang bao lại, lập tức chậm chạp hơn rất nhiều, dường như đã dừng lại.

“Hừ! Có chút tài mọn thân pháp cũng dám khoe khoang!” Thủ lĩnh Yểm Long Vệ cười lạnh một tiếng, tay phải nắm lại thành quyền, hung hăng đập xuống.

Một quyền phong màu đen dữ dội bộc phát trên nắm tay, mấy đạo nhân ảnh giống như bọt nước, đụng vào quyền phong màu đen lập tức trở nên tán loạn.

Nhưng thân ảnh Hàn Lập cũng không xuất hiện, giống như đã biến mất hoàn toàn.

“Cái này...” Thủ lĩnh Yểm Long Vệ đột nhiên sững sờ.

“Phía trên!” Tiếng của Ách Quái truyền đến, thủ lĩnh Yểm Long Vệ nghe vậy vội vàng ngẩng đầu.

Chỉ thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện ở cách mấy trượng trên đỉnh đầu của Yểm Long Vệ, đúng là Hàn Lập.

Lúc này, cơ thể hắn trở thành một mảnh huyết hồng, như muốn nhỏ ra máu tươi nhưng tốc độ lại nhanh hơn, mang theo đạo tàn ảnh, “vèo” một tiếng bay vút qua đầu thủ lĩnh Yểm Long Vệ.

Thủ lĩnh Yểm Long Vệ muốn chặn lại nhưng đã không kịp.

“Ô Tuyên từ khi nào lại có thực lực bậc này!” Sa Tâm cũng chú ý đến nơi đây, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cánh tay nàng lại lập tức vung lên.

“Đều là phế vật!” Ở giữa không trung, Ách Quái nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt giận dữ, vung tay lên.

Trên cánh tay gã sáng lên gần một trăm huyền khiếu, hiện ra huyết quang mơ hồ nhè nhẹ.

Sau một khắc, Man Long kiếm trong tay gã hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen bắn ra, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau lưng Hàn Lập khoảng nửa trượng, đâm về phía hậu tâm của hắn.

Khuôn mặt Hàn Lập khẽ thay đổi, cơ thể lướt ngang sang bên cạnh né tránh nhưng tốc độ của Man Long kiếm thực sự quá nhanh, không thể né tránh hoàn toàn được, cánh tay trái của hắn sẽ bị đâm trúng.

Ánh mắt hắn lóe lên nhưng không làm gì hết, mặc kệ Man Long kiếm chém xuống, cơ thể lại bay vọt tới phía trước.

Nhưng tại thời điểm này, một đạo kim ảnh ở bên cạnh phóng tới, trong nháy mắt đã ở ngay sau lưng Hàn Lập. Đó là một con khôi lỗi hùng ưng màu vàng, hai móng vuốt màu vàng sắc bén chụp lấy Man Long kiếm.

Man Long kiếm dễ dàng phá hủy hai móng vuốt màu vàng sắc bén kia, “xoẹt” một tiếng, đâm xuyên qua ngực con khôi lỗi hùng ưng nhưng sức mạnh của Man Long kiếm cũng đã cạn kiệt và dừng tại chỗ.

Ánh mắt Hàn Lập lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng cơ thể vẫn tiếp tục di chuyển, phía trước đã không còn thứ gì ngăn cản, thân ảnh của hắn lóe lên bay vào cửa chính Thiên Cơ điện.

Khuôn mặt Ách Quái giận dữ, bỗng nhiên nhìn về phía Sa Tâm.

Khóe miệng Sa Tâm lộ ra một nụ cười, đắc ý nhìn Ách Quái.

“Phái mấy người vào điện giết tên tặc tử kia, tuyệt đối không thể để cho hắn gây trở ngại cho Thánh hoàng đại nhân!” Ách Quái không quan tâm đến Sa Tâm, nổi giận gầm lên một tiếng.

Ách Quái tựa hồ có uy quyền rất cao, bốn tên Yểm Long Vệ nghe vậy lập tức rời khỏi chiến trường, đuổi theo Hàn Lập. Khuôn mặt thủ lĩnh Yểm Long Vệ tái nhợt, cũng chạy vào bên trong điện.

Đôi mắt Sa Tâm xoay chuyển, hai ngón tay bắt đầu chuyển động, con khôi lỗi hùng ưng bị Man Long kiếm xuyên thủng lúc nãy đột nhiên trợn mắt.

Hai đạo kim quang từ bên trong mắt nó bắn ra, lóe lên chui vào vách thạch bích bên cạnh cửa điện.

“Ầm” một tiếng, hai cánh cửa điện đang mở đột nhiên đóng lại.

Một vài tên và thủ lĩnh Yểm Long Vệ không kịp dừng lại, đâm sầm ngay vào cửa chính, trên cửa điện lóe lên bạch quang nhưng vẫn đứng sừng sững bất động.

“Ngươi...” Ánh mắt Ách Quái lạnh lùng, tràn đầy sát khí nhìn về phía Sa Tâm.

“Cửa chính Thiên Cơ điện đã đóng, cấm chế trên cánh cửa là do chủ nhân tự tay thiết lập, dựa vào các ngươi đừng mơ có thể mở ra. Ách Quái, ngươi lần này tính sai rồi!” Sa Tâm kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, cười lạnh nói.
...

Hàn Lập nhìn cửa điện phía sau lưng đột nhiên đóng lại, hơi ngẩn ra, ngay sau đó không để ý tới nữa, đi vào bên trong điện dò xét.

Tình huống bên trong Thiên Cơ điện, giống nhiều năm sau này hắn thấy như đúc, khắp nơi đều là mảnh vỡ của bàn ghế, còn có cốt giáp của khôi lỗi đã bị tàn phá, dường như vừa trải qua một cuộc chiến kịch liệt.

Lúc này, bên trong điện không có một bóng người, khắp nơi bao phủ bởi một màn sương máu, tản mát ra mùi vị ngòn ngọt.

Huyết vụ này cũng không gây tổn hại gì, ngược lại cơ thể Hàn Lập lúc trước vì kích phát tiềm năng mà giờ động tác bị chậm lại rất nhiều, vậy mà sau khi chạm vào lớp huyết vụ này, lập tức hoà hoãn không ít.

Hắn kinh ngạc nhưng cũng không chú ý đến, cơ thể nhoáng một cái lướt nhanh ra sau điện.

Đúng như dự đoán, ghế đá màu đen vẫn nằm ở đó.

Trong lòng hắn vui vẻ, tay nắm lấy chiếc ghế đá xoay một vòng.

“Rặc” một tiếng, mặt đất phía sau ghế đá lập tức lộ ra một thông đạo màu đen, thông xuống lòng đất.

Trong lòng Hàn Lập vui vẻ, quả nhiên cơ quan ở đây không có thay đổi.

Hắn vận khởi Vạn Khiếu Không Tịch Thuật, cơ thể bay xuống, do quen thuộc nên dọc theo thang đá, nhanh chóng đi đến trước cánh cổng ở phía cuối.

Đằng sau cánh cổng là hang động ngầm khổng lồ, trong động truyền ra tiếng nổ mạnh ầm ầm như sấm sét, khiến cho toàn bộ hang động dưới lòng đất rung chuyển.

Hàn Lập im lặng đi tới trước cửa vòm và cẩn thận quan sát.

Hang động dưới lòng đất không khác so với sau này, bên trong là một Huyết Hồ khổng lồ, đang nhộn nhạo dữ dội.

Chỉ là ở giữa hồ không có đặt quan tài thủy tinh, mà lơ lửng một bệ đá huyết hồng hình vuông.

Xung quanh bệ đá có chín cột ngọc cao lớn màu máu, trên thân khắc vô số đường hoa văn, tản mát ra huyết quang chói mắt, ngưng tụ thành một tầng hào quang huyết hồng dày đặc, bao bọc lấy bệ đá vào bên trong.

Trên bệ đá lúc này có một bóng người đang khoanh chân ngồi, chính là Giải Đạo Nhân, toàn thân được bao trùm trong kim quang chói mắt.

Lúc này hai mắt gã nhắm nghiền, lông mày rung động, dường như đang chịu một nỗi đau khủng khiếp.

Cơ thể Giải Đạo Nhân hơi run rẩy, từng sợi sương mù màu xám trắng chớp động lân quang từ khắp nơi trên cơ thể gã bay ra rồi bay lên phía đỉnh đầu gã.

Vào thời điểm này, chúng ngưng tụ thành một khối không khí lớn hơn một trượng, cuồn cuộn chuyển động không ngớt, ngưng tụ lại thành một hình người mơ hồ.

Trên không gian bên cạnh Huyết Hồ có ba đạo nhân ảnh đan xen, đang giao thủ kịch liệt.

Tiếng nổ ầm ầm là do ba người này gây ra.

Ba bóng người một đen một trắng một tím giao thủ với nhau, hai màu đen và trắng là hai cỗ khôi lỗi trảm thi của Giải Đạo Nhân, còn bóng người màu tím là một nam tử trung niên mặc áo giáp màu tím.

Người này Hàn Lập đã từng gặp, chính là Ma Chủ Thạch Không Ngư.

“Không, đây không phải là người thật, mà là một cỗ khôi lỗi!” Hai mắt Hàn Lập nhìn, trong lòng khẽ động, ngay lập tức đoán ra chân thân Thạch Không Ngư.

Ngẫm lại bên trong Tích Lân Không Cảnh không cho phép người có cảnh giới Đại La trở lên bước vào, chân thân Thạch Không Ngư dĩ nhiên không thể vào được, chỉ có cách phụ thể vào khôi lỗi để tiến vào mà thôi.

Động tác của ba người nhanh như chớp, phần lớn chỉ có thể nhìn thấy ba cái bóng mơ hồ, với tốc độ cảm nhận của Hàn Lập cũng không thể theo kịp chuyển động của ba người.

Ba đạo nhân ảnh mỗi lúc hợp lại giao thủ đều phát ra tiếng nổ mạnh như sấm rền, khiến không gian chấn động mãnh liệt.

Dường như có một tầng cấm chế trong hang động ở đây, không gian bị chấn động trùng kích như vậy nhưng chỉ bị rung chuyển, lại không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn.

Nước trong Huyết Hồ như một cơn sóng cuồn cuộn dữ dội, càng dâng lên sương mù màu máu nồng đậm, tràn ngập toàn bộ không gian dưới lòng đất.

Khôi lỗi màu tím Thạch Không Ngư này có thực lực rất mạnh, toàn thân quấn quanh từng đạo hồ quang màu tím, thân hình di chuyển tựa như Điện Long màu tím xẹt qua hư không, dẫn tới tiếng nổ vang trầm thấp, những nơi đi qua đều kéo lê thành từng vết rách không gian.

Thực lực hai cỗ khôi lỗi trảm thi của Giải Đạo Nhân cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa cơ thể của chúng được bao bọc bởi một tầng kim quang, lại không bị áp chế bởi Tích Lân Không Cảnh, có thể thi triển Ma khí và pháp tắc công kích.

Nhưng đáng tiếc khôi lỗi của Thạch Không Ngư thực sự quá lợi hại, hai cỗ khôi lỗi của Giải Đạo Nhân không thể đánh bại nó.

Tuy nhiên, Thạch Không Ngư cũng không làm gì được hai cỗ khôi lỗi kia, thực lực của cả hai bên ngang ngửa với nhau.

Sau một trận va chạm dữ dội, cả hai bên đều thối lui về phía sau.

“Thạch Không Ngư đạo hữu, đừng cố gắng nữa, mặc dù khôi lỗi của ngươi bất phàm, nhưng vẫn không thắng được bọn ta. Ta nghĩ ngươi nên từ bỏ đi, Thạch đạo hữu hôm nay đã không còn tu Không Gian Pháp Tắc, sẽ không tạo thành uy hiếp với ngươi, chi bằng hãy nghĩ biện pháp hóa giải ân oán trước kia, chung sống hòa bình. Nói cho cùng, tất cả mọi người đều là người trong Thánh Vực, Thiên Đình mới là địch nhân của chúng ta.” Giải Đạo Nhân màu trắng nói.

Thạch Không Ngư hừ một tiếng, không mảy may để ý đến lời nói của Giải Đạo Nhân màu trắng, cơ thể nhoáng một cái đã biến mất không thấy gì nữa.

Sắc mặt Giải Đạo Nhân màu trắng khẽ biến, cơ thể vội vàng tránh sang bên cạnh, vừa di chuyển sang chỗ khác cách hai ba trượng thì một nắm đấm lôi quang đã xuất hiện, oanh kích ngay tại vị trí lúc nãy gã đứng.

“Bùng” một tiếng!

Chỗ bị nắm đấm đánh trúng, không gian giống như mặt hồ rung động lắc lư nứt toác ra, trực tiếp sụp đổ tạo thành một lỗ thủng màu đen lớn bằng vạc nước.

Lúc này, một bóng đen lóe lên trên đỉnh đầu của Thạch Không Ngư, chính là Giải Đạo Nhân màu đen kia trống rỗng xuất hiện.

Tay gã cầm một thanh kiếm màu đen, sau một hồi vang lên tiếng “xùy xùy” sắc nhọn lẫn trong tiếng gió, từng đạo đao mang màu đen nở rộ ra, ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu đen, chụp xuống Thạch Không Ngư.

Đao mang lướt qua, hư không giống như giấy dễ dàng bị chém toạc ra!