Phàm Nhân Tiên Giới Thiên

Chương 1011: Người không tưởng tượng nổi




Dịch: Ngoc_anh4797

Biên: Độc Hành & Sherlock

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Bachngocsach

“Trực giác của chủ nhân từ trước đến nay đều chuẩn cả. Xem ra ta cũng phải tranh thủ thời gian bế quan một lúc mới được. Không nói tăng tu vi nhưng tối thiểu phải khôi phục lại nguyên khí trước lúc hao tổn.” Đề Hồn nghe Hàn Lập nói vậy, sắc mặt khẽ biến, lập tức nói.

Hàn Lập không nói gì nữa, lập tức tại xung quanh tiểu viện sắp xếp.

Hắn lấy ra mấy bộ trận kỳ, bố trí xung quanh tiểu viện, sau đó trong phòng của mình và Đề Hồn bên trong viện bày ra mấy tầng cấm chế, xác định không sơ hở tí nào mời dừng tay lại.

Hai người lập tức tách ra bắt đầu bế quan.

Hàn Lập đi vào trong mật thất, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn tĩnh tọa nửa ngày, để tinh thần khôi phục bình tĩnh, sau đó lật tay lấy ra lò đan màu bạc.

Hắn phất tay áo lên, một mảnh ánh sáng màu xanh bay ra từ trong tay áo lướt trên đất, lập tức trên đó hiện ra các loại linh tài.

Những linh tài này đều là tài liệu của Thiên Thanh đan.

Hàn Lập há miệng phun một cái, bay ra một đoàn hỏa diễm màu bạc hạ xuống phía dưới lò đan kia, chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu.

Nhờ sự thiêu đốt của hỏa diểm màu bạc, lò đan trở nên nóng rực.

Hắn lấy ra những tài liệu giống nhau, để vào trong lò đan, bắt đầu luyện đan.

...

Giờ khắc này, trong đại điện nghị sự của Thanh Hồ nhất tộc.

Ba người Diệp Loa, Khâu trưởng lão, Diệp Tố Tố đều tề tụ ở đây.

“Tộc trưởng, thật sự ngươi muốn giữ tu sĩ nhân tộc kia ở lại trong tộc hay sao? Ta cảm thấy hành động như vậy không ổn, lai lịch người này không rõ, hơn nữa lại là nhân tộc. Đại đa số tộc nhân trong tộc ta căm thù tu sĩ Nhân tộc đến tận xương tủy, nếu giữ lại ở nội thành, khó tránh khỏi dẫn phát tâm tình bất mãn của tộc nhân.” Khâu trưởng lão nhíu mày trầm giọng nói ra.

“Khâu trưởng lão yên tâm, Hàn đạo hữu lưu lại trong tộc là có ý định bế quan tu luyện ở chỗ này, sẽ không thường xuyên đi đi lại lại bên ngoài. Hơn nữa, hắn muốn chúng ta che giấu tung tích, sau đây chúng ta sẽ thông báo với bên ngoài rằng hắn đã ly khai Thanh Hồ thành, việc này chỉ có cao tầng chúng ta biết là được.” Diệp Loa lắc đầu, nói ra.

“Thế nhưng dù sao người này cũng là Nhân tộc, tâm tính khó dò, vả lại tu vi cao cường, giữ lại trong tộc giống như một cái tai họa ngầm a!” Khâu trưởng lão có chút không cam lòng nói ra.

“Người ta giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, hôm nay chỉ đưa ra yêu cầu ở lại đây tu luyện, nếu chúng ta không đáp ứng, có phải là quá mức hẹp hòi hay không?” Diệp Loa khoát tay chặn lại, nói ra.

“Khâu trưởng lão, ta cảm thầy Hàn tiền bối và Đề Hồn đạo hữu đều không phải người xấu. Hơn nữa, thực lực Hàn tiền bối mạnh như thế, Thanh Hồ nhất tộc chúng ta những năm gần đây nguy cơ tứ phía, nói không chừng sau này còn muốn mượn sức của người đấy.” Diệp Tố Tố mở miệng nói thêm.

“Nếu như tộc trưởng cùng thiếu chủ đều cho rằng như thế, vậy để hắn lưu lại đi. Chẳng qua thân phận người này không rõ nên an bài ít nhân thủ âm thầm theo dõi bọn hắn cẩn thận.” Khâu trưởng lão trầm mặc một lát, đành phải lui một bước nói.

“Cũng tốt, vậy chuyện này về sau giao cho Khâu trưởng lão đi, chỉ là Hàn đạo hữu tinh thông dò xét chi thuật, khi an bài người theo dõi cần phải cẩn thận, đừng để hắn phát hiện.” Diệp Loa suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý, liền gật đầu nói.

“Tộc trưởng yên tâm.” Khâu trưởng lão đáp ứng, đi nhanh xuống.

...

Ba năm sau.

Hàn Lập ở trong gian phòng mật thất, hắn bấm niệm pháp quyết điểm vào lò đan màu bạc. Nắp lò đan lóe lên hào quang, ngay lập tức bay lên, lơ lửng trên không trung.

Hàn Lập bấm pháp quyết móc một cái, lập tức năm viên đan dược màu lam từ trong bay ra, rơi vào một bình ngọc.

Mỗi viên đan dược đều lớn như trái nhãn, toàn thân xanh lam, giống y màu bầu trời, tỏa ra từng trận mùi thuốc mờ mịt.

Bên cạnh hắn giờ phút này bày hơn mười cái bình ngọc, mỗi bình ngọc dù đã đậy kín vẫn ngửi thấy mùi thuốc.

Hàn Lập nhìn những bình ngọc quanh người, lộ vẻ hài lòng.

Thiên Thanh Đan này chính là đan dược cấp Thái Ất lần đầu hắn luyện ra. Ngay từ đầu tuy rất khó khăn, cũng may hắn có thần thông Chân Ngôn Bảo Luân, còn có kinh nghiệm luyện đan trước kia, mới tăng cao được xác suất luyện đan thành công.

Hàn Lập phất tay thu lò đan và Tinh Viêm Hỏa Điểu vào, sau đó cầm một bình ngọc, đổ ra một viên Thiên Thanh đan, uống xuống rồi vận chuyển công pháp.
Kim quang chói mắt trên người Hàn Lập nổi lên, biến mật thất chung quanh thành màu vàng.

...

Bế quan năm tháng, thời gian trôi qua như thoi đưa, trong nháy mắt lại qua trăm năm.

Kim Nguyên Tiên Cung, trong một tòa cung điện to lớn màu vàng son lộng lẫy, một gã trung niên nam tử đang mặc cẩm bào trắng, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa điện Kim Long, hai tóc mai hoa râm, đôi mắt thâm sâu, thoạt nhìn dường như đã trải qua những năm tháng đầy tang thương. Đúng là Tiên Cung cung chủ, Đông Phương Bạch.

Giờ phút này, ánh mắt y tĩnh mịch, chậm rãi đảo qua một người đang đứng phía dưới, tuy rằng trên mặt không có vẻ gì là phẫn nộ, nhưng trong lòng tên kia vẫn run lên, thở mạnh cũng không dám.

Tên đứng bên dưới đó có dáng người không quá cao lớn, cũng có vẻ anh tuấn ngời ngời, là một thiếu niên mặc hoa phục rực rõ, dung mạo thoạt nhìn chẳng qua hơn mười bốn, mười lăm tuổi, thế nhưng đôi mắt kia lại như giếng xưa khô cạn, lộ ra dáng vẻ già nua.

“Đào trưởng lão, ta tìm cho ngươi thân thể này để đoạt xá không phải là cho ngươi hưởng thụ an nhàn rảnh rỗi. Vì sao đã qua hơn trăm năm, nửa điểm tin tức nơi hạ lạc của Hàn Lập đều tìm không thấy?” Đông Phương Bạch chậm rãi mở miệng, hỏi.

“Cung chủ, tên Hàn Lập kia từ lúc chạy trốn khỏi Thiên Tùng Quan liền tận lực ẩn tàng hành tung, tựa hồ hắn biết chúng ta nhất định sẽ điều tra, một mực không thấy lộ mặt tại bất kỳ tòa thành trì lớn nào của Tiên Vực. Hơn phân nửa hắn đã ẩn núp tại nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, muốn tìm ra quả thực không dễ.” Thiếu niên nghe vậy, thần sắc xiết chặt, cuống quít giải thích.

Thiếu niên này dĩ nhiên là Đào Cơ đã đoạt xá người khác trùng sinh thành công, y dung hợp với thân thể này chưa lâu, cho nên âm thanh hôm nay biến thành lanh lảnh, không hề giống giọng trung niên khi xưa, thật không phù hợp.

Mắt thấy sắc mặt Đông Phương Bạch biến thành hơi trầm, Đào Cơ càng bất an, hiện ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói thêm: “Tên kia tuy không hiện thân tại các thành lớn, tức là sẽ không sử dụng truyền tống trận cự li xa, có thể thấy được hắn chưa ly khai Kim Nguyên Tiên vực chúng ta, chỉ cần cho thuộc hạ chút thời gian, nhất định có thể tìm ra hắn.”

Đông Phương Bạch nghe vậy, ánh mắt hơi nhíu lại, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng thần sắc hơi đổi, nói: “Đã trở về...”.

Tiếng nói vừa dứt không bao lâu, bên ngoài cửa điện liền có người hô to, muốn vào điện cầu kiến.

Chờ Đông Phương Bạch hô to một tiếng “Vào đi”, cửa điện chậm rãi được đẩy ra, một lão giả mũi dài, tóc xám gầy nhọn và một đại hán áo đen thân mang quỷ đầu đao, kề vai sát cánh tiến vào.

“Bái kiến cung chủ” Đi đến bên cạnh Đào Cơ, hai người kia đồng thời dừng bước, khom mình hành lễ.

“Không cần đa lễ, chuyện giao cho các ngươi điều tra thế nào rồi?” Đông Phương Bạch khoát tay áo, nói ra.

Đại hán áo đen và lão giả tóc xám liếc nhau một cái, lão giả nhíu mày, ý bảo đại hán nói trước đi. Đại hán áo đen liền không do dự, mở miệng nói trước: “Bẩm Cung chủ, thuộc hạ phụng mệnh tiến về Thiên Tùng Quan xem xét tình huống lúc trước, phát hiện dấu vết chiến đấu lưu lại chỗ đó đã bị người tận lực phá hủy hầu như không còn, chấn động của lực lượng pháp tắc trong hư không cũng đã bị thanh trừ sạch sẽ.”

“Nói như vậy, Hắc Đao ngươi không thu được gì sao?” Đông Phương Bạch nghe vậy hơi nhíu mày, nói.

“Tuy rằng dấu vết chiến đấu bị thanh trừ sạch sẽ, thế nhưng tàn hồn của tu sĩ Tiên Cung chết trận lại chưa hoàn toàn bị xóa sạch, thuộc hạ dùng bí thuật quỷ đạo thu nhiếp được một bộ phận, theo mảnh vỡ trí nhớ hỗn tạp ở bên trong đã thấy được một bộ phận hình ảnh chiến đấu của ngày hôm đó. Từ trong đó có thể biết được, kẻ nọ có một thân lực lượng huyền tu sâu không lường được, huyền khiếu sáng lên hơn chín trăm chỗ, khí lực gần như có thể so với tu sĩ Đại La.” Đại hán áo đen tên là Hắc Đao lắc đầu, nói ra.

“Hơn chín trăm huyền khiếu... Trách không được chín mươi Kim Tiên hợp lực thúc giục Lưỡng Nghi Âm Dương trận cơ bản không có tác dụng đối với hắn.” Đào Cơ nghe vậy, bả vai buông lỏng, thì thào nói ra.

“Ngày đó Đào trưởng lão tự mình đối địch, thậm chí mấy thứ này còn không biết? Còn cho rằng đối phương có thể dễ uốn dễ nắn, quả thực buồn cười!” Đông Phương Bạch rốt cuộc đã có chút giận dữ, mở miệng nói.

“Cái này... Là thuộc hạ sơ sót...” Đào Cơ nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.

Ngay từ đầu gã ôm lòng khinh thị Hàn Lập, cũng không quá để ý đến thủ đoạn dùng khí lực của hắn, chờ đến lúc Hàn Lập pháp quyết bất thường thì liền gã đã bị đánh cho bỏ chạy trối chết, xác thực không phát hiện được quá nhiều.

“Việc này cũng không thể trách Đào trưởng lão, kẻ này từ dung mạo đến thân pháp đều dùng thủ pháp che giấu đi. Trong tình huống hoảng loạn không xem xét cẩn thận, chính xác không thể điều tra được quá nhiều. Thuộc hạ vì nhờ có một thân Quỷ đạo bí thuật, mới có thể nhìn xuyên thấu qua vong hồn thấy rõ chân tướng.” Thần sắc Hắc Đao không đổi, nói ra.

“Trừ điều đó ra, còn phát hiện gì nữa không?” Đông Phương Bạch hiển nhiên không có ý định truy cứu, hỏi tiếp.

“Trên người kẻ này có ít nhất ba loại Chân Linh huyết mạch, theo thứ tự là Sơn Nhạc Cự Viên, Chân Long và Du Thiên Côn Bằng, cho nên có một thân man lực vô cùng to lớn điều khiển ngược lại Âm Dương đại trận, đập chết cho đám người thúc giục trận. Lực lượng thân thể như thế, so với Đại La huyền tiên, cũng không quá đáng.” Hắc Đao nói tiếp.

“Nếu như thế, ngay thời điểm hắn truy kích ta, ta còn nhận ra một tia lực lượng Lôi Bằng trong cơ thể hắn, nghĩ đến hẳn cũng là một loại Chân linh huyết mạch.” Đào Cơ bỗng nghĩ tới một chuyện, vội vàng bổ sung.

“Thật kỳ lạ, một tên nhân tộc mà thân có bốn loại Chân Linh huyết mạch, đều là Chân Linh cao cấp nhất. Hắn làm thế nào mà không bị huyết mạch cắn trả đây?” Lông mày Đông Phương Bạch không khỏi nhíu lại, nói ra.

Lão giả tóc xám đứng một bên nghe đại hán bẩm báo, đôi mắt xoay tròn không ngừng, trên tay nắm hơn mười miếng ngọc giản đảo qua trái phải liên tục, tựa như lựa chọn cái gì ở bên trong.

“Người này còn tu luyện Thời Gian công pháp, có thể ngưng hóa thành một bảo luân màu vàng, một khi bị nó chạm đến lập tức bị trói buộc, ngưng đọng tại chỗ, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, toàn bộ cơ thể và suy nghĩ đều bị chậm lại.” Đào Cơ còn nói thêm.

“Chân Linh huyết mạch, Đại La huyền tu, Chí tôn pháp tắc, Thái Ất tu vi... Các ngươi có thể tưởng tượng bốn thứ này có thể tập hợp lại trên thân một người sao? Quả thực là không thể tưởng tưởng nổi! Nếu thật sự có người như thế, chỉ sợ sớm đã dương danh lập vạn trong Tiên Vực này rồi, làm sao lại ít xuất hiện như thế, tìm tung tích cũng khó khăn... Có phải các người đã lầm lẫn cái gì hay không?” Thần sắc Đông Phương Bạch do dự, gật đầu hỏi.

Tuy rằng nếu thật sự trên tay người kia nắm giữ tiểu bình thì hoàn toàn có khả năng trong thời gian ngắn ngủi mà tiến cảnh kinh người, nhưng tuyệt đối không có khả năng mạnh mẽ đến tình trạng như thế, có thể hoà nhập bốn loại thuộc tính cường đại vào một thân?

“Cung chủ...” Lúc này, lão giả tóc xám một mực trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.

“Lữ Vân trưởng lão, có gì muốn giải thích gì sao?” Đông Phương Bạch ngẩng đầu nhìn lão một cái, hỏi.

“Bẩm cung chủ, không dám nói tới giải thích, chỉ là thuộc hạ chạy ngược xuôi những năm này, đã tìm được một ít đồ vật có ý tứ. Cung chủ không ngại xem trước một cái, có lẽ sẽ giúp người hiểu rõ kẻ này.” Lão giả tóc xám chắp tay trả lời.

Dứt lời, lão đem bảy tám miếng ngọc giản đã được chọn ra, hai tay cung kính trình lên.