Đô Thị Quỷ Vương

Chương 209: Cân bằng nội bộ


Một tuần sau.

Tuần trước phải nói giới hắc đạo của thành phố Quảng Phúc này trở nên cực kì loạn. Kẻ gây ra chuyện đó chẳng ai khác chính Thu Phong nhà ta.

Vài ngày trước năm cái tên bị xóa vĩnh viễn khỏi hắc đạo Quảng Phúc. Năm cái tên ấy không còn, nhưng có một cái tên xuất hiện khiến giới hắc đạp Quảng Phúc phải run sợ. Cái tên ấy là Hắc Long Bang.

Tập hợp của năm băng đảng lớn dưới trướng một kẻ chỉ những tay cộm cán của giới hắc đạo mới biết hắn là ai, và chỉ những người cầm quyền lớn trong Hắc Long Bang mới biết thực sự hắn là ai.

Tuy nhiên việc thống nhất năm bang lại với nhau mang đến khá nhiều rắc rối cho Thu Phong. Thủ lĩnh của năm bang ấy có thể không sao, có thể hòa hợp được với nhau nhưng không đồng nghĩa với việc người của họ có thể hòa nhập với nhau.

Chỉ một chữ để hình dung Hắc Long Bang trong một tuần qua bao gồm một chữ “Loạn”

Vì sao lại loạn. Vì lợi ích.

Khi mà cả năm bang hợp thành một với nhau, có một vấn đề phát sinh ở đây chính là tiền. Dùng cái gì để nuôi người của mình. Nếu nói hẳn ra trong năm bang có mỗi Phụng Tử là giàu có nhất. Sau đó đến Mafia T. Rex -> Trúc Thanh Bang -> Liên Hoa Bang -> Quỷ Lang.

Trong số đó Quỷ Lang hắn ra mà nói là ăn bám, bởi băng đảng vốn đã rã, nguồn thu nhập chính là mấy rẫy cần sa của Nga Hoàng, do đó họ bây giờ chẳng khác thất nghiệp là bao. Lúc trước ở địa bàn Quỷ Lang còn các cơ sở kinh doanh dịch vụ do chính tay Lục Nương mở, nên các anh em Quỷ Lang có chỗ lui tới sinh sống qua ngày. Nhưng từ cái lúc Lục Nương muốn chiến với Nga Hoàng thì cô ta đã cho rút hết về.

Hiển nhiên nếu Thu Phong đã chấp nhận Quỷ Lang cũng đồng nghĩa với việc phải lo cái bụng cho họ. Nhưng cái khó nhất ở đây vẫn là làm sao để cân bằng lợi ích của mỗi cá nhân, Thu Phong đang chỉ đau đầu về việc đó.

Hắn sợ Lục Nương sẽ không chấp nhận người của các băng khác về làm ăn với mình, cũng như những băng khác sẽ bắt đầu dị nghị là chung một băng kẻ kiếm ít kẻ kiếm nhiều, thế cũng không xong. Chung quy Thu Phong rất đau đầu về vấn đề này, bản thân hắn cũng chỉ là một thằng cục súc có một tí mưu mẹo là cùng.

Đang mải suy nghĩ Thu Phong chợt nhớ đến một ai đó. Thành Chân là Thành Chân, hắn ta có cái đầu hơn người, thử hỏi hắn xem. Ấy vậy Thu Phong lại do dự, hắn ngại mình sẽ mất mặt trước Thành Chân vì hắn là thủ lĩnh lại nhờ người khác nghĩ dùm.

Tầm nửa phút sau Thu Phong lại nhớ những câu nói mà Thành Chân nói với hắn khi làm việc cho hắn, rằng gã sẽ là quân sư của hắn.

Quân sư... Đúng rồi. Quân sư theo nghĩa mà Thu Phong nhớ trong đầu tức là một người hiến kế và lo các chuyện đại sự cho chủ nhân của mình. Do đó có mặt quân sư cũng đồng nghĩa với một tay trợ thủ đắc lực để điều hành bang phái.

Dù nghĩ được như vậy nhưng Thu Phong không thể nào cứ thế mà giao việc cho Thành Chân. Hắn bắt đầu suy nghĩ đến những thứ mà trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩa.

Dưới trướng hắn giống như có năm vị tướng vậy. Bằng cách nào đó hắn phải cân bằng nhiệm vụ lẫn trách nhiệm của cả năm người này thì mới yên bình được, còn hắn là quân chủ. Như một bàn cờ vậy, mỗi con tướng trên bàn đều nó đường đi nước bước riêng, nhưng cái chủ chốt vẫn phải bảo vệ con vua cũng tức là hắn. Và những con tướng ấy phải được điều hành bởi vua để dẫn đến chiến thắng.

Thu Phong hiểu rõ bản thân hắn không phải là kẻ đa mưu túc trí, nếu nói hắn chỉ có cái mạnh thì cũng không đúng. Hắn dù khỏe tới đâu cũng không bằng mấy kẻ dị năng được, sức mạnh con người như hắn không có tác dụng trên cái thế giới này. Họa may chỉ có tác dụng ở thế giới ngầm, nhưng ở đây thì không sao, bởi không tồn tại dị năng. Nhưng chắc gì các thành phố khác, các thế lực ngầm khác không tồn tại dị năng tọa trấn. Giống như bố già hắn và Duy Bạch Hổ vậy. Rõ ràng hai người có vô số dị năng giả làm việc cho mình.

Một kẻ không có tài, không có trí như hắn sẽ làm gì để lãnh đạo một băng đảng lớn như thế này đây. Nhưng hắn lại có đức, người ta thường nói lấy đức phục người. Thu Phong không có tài năng gì hơn người ngoài đánh nhau. Nhưng hắn có đức, nhờ có cái đó hắn mới được nhiều người theo chân khi mới bước vào đây.

Do đó Thu Phong bắt đầu suy nghĩ làm sao để cân bằng lực lượng của cả năm người, để năm người đó tự trị quân của mình. Mình quản tướng, tướng quản tốt.

Nghĩ một hồi Thu Phong bắt đầu rối não, cuối cùng hắn quyết định lấy điện thoại ra ghi tất cả những thông tin mà hắn biết về năm người vào đó. Như là sở thích, tính cách, thái độ, lẫn làm việc nào có ích hơn việc nào vào trong đấy.

Lục Nương. Cô nàng này tuy có trí, nhưng không bằng Thành Chân. Dẫu vậy cô ta vẫn có điểm hơn Thành Chân. Có sắc là cái thứ nhất mà Lục Nương sở hữu, và đó cũng là điều dễ thấy nhất. Cái thứ hai ở con người Lục Nương hơn Thành Chân chính là tài kinh doanh, hay đúng hơn là Lục Nương rất biết cách kiếm tiền. Hắn ra Lục Nương vẫn giàu, nhưng chưa đủ thành đại gia, bởi thứ cô nàng kinh doanh rất cần đến quan hệ, mà Lục Nương rất rất không thích tiếp xúc với đàn ông. Bởi vì họ chỉ quan tâm đến sặc đẹp của cô mà không quan tâm đến tài năng của cô. Thu Phong lại khác, hắn quan tâm đến cái tài của Lục Nương nên mới khiến cô theo chân hắn như ngày hôm nay.

Giỏi kinh tế như Lục Nương nên giao cho việc kiếm tiền và tạo mối quan hệ. Giờ Lục Nương không như trước, không có chỗ dựa, bây giờ cô đã có hắn – một bức tường vững chắc để có thể làm mọi điều mình muốn.

Thành Chân. Một gã đa mưu túc trí nhưng lại không gặp thời thế để thể hiện. Hắn là con người điềm tĩnh, nhưng có bản lĩnh, dám làm dám nhận, dám chịu thử thách, dám đánh cược. Có vè như Thu Phong cũng không biết quá nhiều về con người Thành Chân. Hắn chỉ có thể nhìn vẻ bề ngoài, lẫn mấy ngày tiếp xúc vừa qua Thu Phong có xác nhận được một điều. Thành Chân có tâm kế, có dã tâm nhưng không hề độc tâm. Tức có tâm làm việc theo hướng tốt giúp người phát triển chứ không có tâm hại người. Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không có cách hại người.

Ngoài ra Thành Chân cũng rất có tài trong việc lấy lòng người, bởi hắn biết người ta cần gì, nghĩ gì và muốn gì. Bởi đó Thu Phong có ý định cho hắn lo việc bên trong bang hội, tức là quản lý đàn em và thuộc hạ của cả Hắc Long Bang. Từ trên dưới, chuyện lớn nhỏ đều giao cho Thành Chân xử lý. Tất nhiên hắn có thể điều việc cho người khác nếu kẻ đó làm được việc. Và Thu Phong tin vào cái tài quản người của Thành Chân hơn là Lục Nương.

Bạch Vân... “Bạch Vân?” “Lọc cọc... Lọc cọc”
Nghĩ đến Bạch Vân, Thu Phong thở dài một tiếng. Hắn quên mất cái lý do tại sao hắn muốn bà này vào dưới trướng mình rồi. Một con người có tính tình cục súc, háo thắng... Đó cũng chỉ là những điểm không tốt của Bạch Vân mà thôi. Sau đó Thu Phong lại nghĩ đến những điểm tốt mà chính những lý do đó khiến hắn muốn có Bạch Vân trong tay.

Thứ nhất Bạch Vân là một con người trọng nghĩa khí. Ả ta tuy xuất xí nhưng rất trọng những ai đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, đó cũng là một đức tính tốt. Cái thứ hai là rất được lòng anh em trong băng, dù có hơn dữ một chút, nhưng bất kể trong băng anh em gặp chuyện dù đúng hay sai Bạch Vân cũng bênh người mình một cách tuyệt đối không màng đến đạo lý. Thứ ba và đây cũng là điểm Thu Phong muốn nhận Bạch Vân về nhất.

Ả ta không biết bằng cách nào tạo ra cả một đội quân máu chó không sợ chết, bất chấp làm mọi thứ dù biết có thua đi nữa vẫn làm. Điển hình như trận đánh ở tang lễ Joseph. Quân đem theo rõ ràng là ít, vậy mà chẳng lo sợ cả trăm người bên Mafia T. Rex, lao vô đánh nhau không sợ một ai. Tuy là có vài chục người như Thu Phong cũng phải nể cái độ máu liều của Liên Hoa Bang. Thậm chí đến cả Bạch Vân cũng làm Thu Phong kinh ngạc về độ trâu bò của ả, trong khi ả là đàn bà.

Tiger được Thu Phong huấn luyện cực khổ trong hai tháng trời, dưới cả thiết bị tân tiến của bố già trong Nam. Theo hắn nhận định Tiger có thể đánh ngang cơ hai ba đặc công chuyên nghiệp thuộc hạng cao của quân đội. Vậy mà hắn chật vật trước Bạch Vân, một con người chẳng có tí phong cách chiến đấu nào ngoài sự hoang dã. Thu Phong bắt đầu suy nghĩ... Nếu như mà hắn huấn luyện Bạch Vân thì sẽ như thế nào? Ả ta sẽ trở thành một con người à không một con quái vật thứ hai như hắn không?

Như nảy ra một ý tưởng gì đó, Thu Phong vội bấm điện thoại tạch tạch tạch một hồi sau hắn mới dừng lại và mỉm cười.

Quên nói Bạch Vân chỉ có 26 tuổi mà thôi, thậm chí kém Thu Phong một tuổi, nhưng ả ta có gương mặt như U40 vậy. Trông khá là cộm cán. Đừng nói đến Thu Phong, thậm chí Liên Hoa Bang cũng rất rất rất ít người biết tuổi thật của Bạch Vân. Nên ai trong băng cũng gọi ả là đại tỷ chỉ vì khuôn mặt chứ không phải vì tuổi.

Còn Gia Hưng. Hắn là anh em vào sinh ra tử với Quốc Thiên em trai mình. Theo những gì mà Thu Phong nghe được về em trai Gia Hưng tuy sống nghĩa khí, quản đàn em rất tốt, biết trên biết dưới. Nhưng cũng chỉ có vậy, không có gì đặc biệt cả.

Hắn đang mong chờ gì từ người của thằng Nga Hoàng đây, nếu dưới trướng hắn có nhân tài thì bây giờ hắn đã không phải bỏ xứ đi như vậy, ngoại trừ em trai hắn Quốc Thiên là một nhân tài ẩn giấu. Như vậy cũng không đồng nghĩa với việc Gia Hưng giống em trai mình.

Vấn đề của Gia Hưng còn khó hơn cả Bạch Vân. Làm sao để cho Gia Hưng tạo ra được lợi ích của hắn trong bang, suy cho cùng Gia Hưng cũng không thể ngang hàng với Thành Chân, Lục Nương hay Bạch Vân được. Dẫu vậy có một điểm Gia Hưng khiến Thu Phong chú ý đó là sự chịu khó.

“Đúng rồi, nếu như thằng Hưng không tự ái. Mình cho nó phụ tá Thành Chân làm việc...”

Thu Phong bỗng vỗ lên cái đầu mình rồi tự lẩm bẩm. Tuy Gia Hưng không nổi bật bất cứ việc gì nhưng việc gì Gia Hưng cũng biết, từ đánh nhau, quản lý đàn em, huấn luyện đàn em, hay kinh doanh như Lục Nương, mưu trí như Thành Chân. Gia Hưng có hết nhưng chỉ ở mức độ nào đó.

Nếu như tính Lục Nương và Thành Chân là hai con mười. Thì Gia Hưng chỉ nằm ở con số 3 hoặc 4. Tức chưa bằng một nửa họ, mà để Gia Hưng ngồi chơi không được, nếu giao cho hắn riêng một việc cũng không được, bởi hắn không giỏi bằng người khác. Chi bằng cho hắn theo phụ kẻ tài hơn, để hắn vừa học hỏi kinh nghiệm vừa làm được việc khi chủ chốt vắng mặt. Điều đó khiến Thu Phong cũng có thêm một con bài dự bị.

“Được được... Tiếp theo là Abid nhỉ... Hmmm”

Nhắc đến Abid khiến hắn trầm ngâm một hồi.

Bởi dù gì Abid cũng là người của hắn, điều này tới nay họa may chỉ có Lục Nương và Phương Ly là biết rõ. Nhưng Abid lại là kẻ đại diện cho Mafia T. Rex, bởi Mafia T. Rex lúc Joseph chết không có cử lên người làm boss mới mà trực tiếp đầu quân cho Lục Nương và Thu Phong luôn.

Ngoài đại diện cho Mafia T. Rex nói riêng, Abid cũng đại diện cho những người ngoại tộc, tức ngoại quốc trong Hắc Long Bang.

Thời nào cũng vậy, ít nhiều vẫn có kí thị dân tộc. Ở Xích Quỷ chỉ có người da vàng là thượng đẳng, còn da trắng hay da đen chỉ là màu da của bọn hạ đẳng mà thôi. Do đấy không nhiều thì ít tiếng nói của Mafia T. Rex nhất là với những kẻ không thuộc người Xích Quỷ đều không có tiếng nói cho mấy.

Bởi vậy, hắn phải củng cố cái chức vị của Abid trong lòng Hắc Long Bang. Điều đó mới là điều khiến hắn đau đầu.

“Haizzz...”

Thở dài một tiếng Thu Phong nhìn vào đồng hồ. Bây giờ đã là giữa trưa cũng đến lúc đi ăn rồi. Chỉ có nghĩ đến chuyện của bang hội thôi mà lấy đi hết của hắn cả mấy tiếng buổi sáng.

Mải mê suy nghĩ trong căn phòng Thu Phong mở cửa bước ra ngoài định đi mua gì ăn thì hắn bỗng ngửi thấy mùi thức ăn từ trong bếp. Một cái mùi thơm từ món nào đó được xào bởi tỏi, khiến bụng Thu Phong đói cồn cào.

Hắn lại vỗ vào đầu mình lần nữa. Hắn quên mất, giờ hai đứa em của hắn đã dọn qua đây ở, mùi thức ăn ấy chính là do Thảo vợ của em trai hắn nấu.

Lòng Thu Phong trở nên yên bình. Hắn có gia đình mà hắn không một mình. Rồi Thu Phong lại nghĩ, hắn có Thành Chân kẻ suy tính tốt hơn hắn gấp bội sao lại không nhờ hắn, dù gì hắn cũng là người của mình. Tại sao mình lại cố chấp như vậy.

Thế rồi Thu Phong xoa xoa cái bụng đói đi vào bếp, vừa đi vừa nghĩ chiều nay gọi Thành Chân đi với hắn một chuyến.