Truyền Thuyết Lạc Long Quân

Chương 2: Tên phế vật vẫn không chịu từ bỏ sao?


Sau khi đưa quà cho đứa thứ 8, còn duy nhất là đứa út chưa có, Lạc mỉm cười, đưa một tui gấm cho Thiên Phong thì bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày, khẽ điểm ngón tay vào trán hắn.

-Oa oa.. (Có quà, ahihi). Thiên Phong, mắt mở tròn xeo, đưa tay vớt tới quà trên tay Lạc.

-Hả, linh hồn đứa nhỏ này bị khiếm khuyết. Lạc quay sang Kinh Dương Vương nói.

Kinh Dương Vương, Long Nữ kinh hoàng, nàng khuôn mặt tái nhợt vì mới sinh xong, nay lại càng tái hơn, giọng run run, lo lắng hỏi Lạc.

-Hả, có chuyện gì vậy Lạc huynh, đứa nhỏ này bị gì.

Lạc im lặng không nói, lẳng lặng xoay người ra cửa nhìn ra bầu trời xa xăm, tay nhẹ bấm quẻ, nhẹ lắc đầu nói.

-Con người đều có 3 hồn 7 vía, nhưng đứa nhỏ này chỉ có 1 hồn, không vía, ta không biết vì sao có chuyện này, đứa nhỏ này đoản mệnh, nếu có sống thì cũng không thể có thành tựu gì chỉ có thể làm người thường.

Long Nữ mặt tái nhợt không còn chút máu, cố gắng đứng dậy, tay run run nắm lấy áo bào Lạc, mắt ngấn lệ, cầu xin.

-Có cách nào giúp đứa nhỏ không huynh, muội không cần con có thành tựu cao, chỉ cần con sống khỏe mạnh là muội vui rồi.

Kinh Dương Vương 2 tay siết chặc, cố gắng giữ bình tỉnh, gằn từng chữ nói với Lạc.

-Lạc huynh, chỉ cần cứu sống con trai ta, ta nguyện đánh đổi tất cả.

Thiên Phong mở hai mắt chăm chú nhìn Lạc, hắn không nói gì, cũng không cố gắng vùng vẫy nữa, vì hắn biết hắn đã xuyên việt thật rồi, theo những gì Lạc nói, thì linh hồn hắn không trọn vẹn, không thể sống lâu được. Hắn ngẫm lại, có thể lúc đó hắn lấy thân thể làm mắt trận, linh hồn làm vật dẫn khởi động Chung kết Thần ma Thiên vương trận, nên bây giờ chỉ còn xót 1 hồn xuyên việt.

-Hajz, xem như đứa nhỏ này có duyên với ta, đây Lông mào của ta, giống với rồng có Ngịch lân, thì ta lại có Lông mào, nó sẽ giữ mạng sống đứa nhỏ này, bình bình an an tới 50 tuổi, đến khi đó ta sẽ tới thu lại.

Lạc, thu lại túi gấm, trên tay xuất hiện một chiếc lông vàng óng tóa ra ánh sáng dịu nhẹ, Lạc điểm chiếc lông lên trán Thiên Phong, bảo hộ thức hải, linh hồn của hắn.

Kinh Dương Vương, Long Nữ vội vàng quỳ xuống đất, tạ ơn Lạc.

-Lạc huynh, ơn nghĩa của huynh phu phụ ta, ngàn lần, vạn lần cảm ơn huynh, suốt đợi chúng ta không bao giờ quên. Kinh Dương Vương biết, không có bất cứ món gì, bất cứ vật gì quý giá có thể đem ra tạ ơn việc Lạc lấy Lông mào (như Nghịch lân) cho Sùng Lãm mượn dùng.

Lạc, đưa tay dìu 2 vợ chồng Kinh Dương Vương đứng dậy, mĩm cười, rồi xoay qua nhìn bọn nhỏ, ông kinh hoàng nhìn thấy điều không ngờ tới, đó chính là mệnh, mệnh bọn nhỏ bị thay đổi.
Bây giờ lại đến tay của Lạc run run, hô hấp dồn dập, ông cố gắng giữ lấy bình tỉnh, rồi nhìn Kinh Dương Vương và nói.

-Lão huynh có yêu cầu này mong 2 phu phụ đệ đồng ý, huynh muốn con trai cả lấy họ Âu, gọi là Âu Long Quân, đứa út lấy họ Lạc, gọi là Lạc Long Quân được không. Ta vừa nhìn thấy tương lai 2 đứa nhỏ này, không tầm thường, có ảnh hưởng đến số mệnh của ta, khà khà.

Kinh Dương Vương, Long Nữ, ngơ ngác không biết gì,nhưng cũng không hỏi, họ vui mừng gật đầu đồng ý, vì họ rất muốn đền bù một phần nào đó tổn thất cho Lạc.

Thiên Phong nhìn thật lâu Lạc, trong lòng đầy cảm kích, hắn nhìn thấy cha mẹ kiếp này của mình, hắn cảm thấy khá xót xa, mới ra đời đã làm họ lo lắng, nhất là mẹ, mới hạ sinh 9 đứa con, cơ thể đã yếu ớt đến mức đứng dậy, ngồi xuống rất khó khăn, mà giờ tâm trạng không ổn định, lại cứ đứng dậy, quỳ, ngồi liên tục, sao mẹ chịu nỗi đây. Kiếp trước ta đã hối hận rất nhiều, kiếp này, ta sẽ sống hết mình cố gắng vì họ, xác định chuyện này xong, hắn không còn cảm giác đau khổ hay tiếc nuối gì mà ngược lại hắn thấy được giải thoát.

-Ta từ nay sẽ không là Thiên Phong mà ta sẽ là Lạc Long Quân, con của Kinh Dương Vương và Long Nữ, ta sẽ cố gắng sống tốt vì họ.

Bỗng, Long Quân giật mình, tay chân múa loạn xạ, miệng nói ú ớ (thật ra là khóc oa oa :) ). Long Nữ hoảng hốt vội bước tới, dỗ dành Lạc Long Quân, còn Kinh Dương Vương và Lạc miệng cười thoải mái.

-Chuyện quái gì thế này, Lạc Long Quân, Kinh Dương Vương, Long Nữ, ta phải sớm nghĩ ra ta xuyên việt vào thủy tổ nước Việt, Ôi cha mạ ơi, không những xuyên việt còn trở về quá khứ, vậy nếu ta chết sớm, vậy nước việt có còn, lịch sử sẽ thế nào.

Long Quân, tâm trạng rối bời, suy nghĩ mong lúc, đến lúc ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

…..

Ở trên 1 tảng đá lớn của ngự hoa viên, một thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, dáng người thon dài, thập phần tuyệt mỹ, đang khoan chân ngồi, dưới ánh mặt trời chói chang, mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng hắn vẫn bình thản, mặt cho mồ hôi nhễ nhãi hai bên thái dương.

Đã 13 năm, kể từ sau khi Thiên Phong xuyên việt về thời cổ đại và nhập vào thân xác Lạc Long Quân, hắn không biết linh hồn của Lạc Long Quân đã đi đâu, về đâu mà lại cho một linh hồn không trọn vẹn như hắn nhập vào, rồi tương lai nước Việt sẽ ra sao, khi hắn lại là phế vật. Tuy hắn là con của tiên và rồng, nhưng linh hồn không trọn vẹn, không đủ tinh thần lực để tụ khí, đột phá vào cảnh giới mới, Luyện khí cảnh.

Tại thế giới cổ đại, khi linh khí còn đầy đủ, không như kiếp trước, linh khí không được đầy đủ, không thể tu tiên. Theo như hắn được biết, thì tại thời đại này, con người cần trải qua 5 cảnh giới mới gọi là tu tiên thành công. Các cảnh giới bao gồm: Luyện thể cảnh, Luyện khí cảnh, Chân khí cảnh, Linh khí cảnh, Trúc cơ cảnh (hay còn gọi là Thoát phàm cảnh), Tiên cảnh.

Hiện giờ hắn bị vướn tại cảnh thứ nhất, Luyện thể cảnh, người tu luyện cần trải qua 3 bước, luyện bì, luyện tạng, luyện tủy, sau đó sẽ là tụ khí (còn gọi là sinh khí) đột phá vào cảnh giới thứ 2, vì thân thể khỏe mạnh, rắn chắc mới chứa và điều khiển được linh khí.

Hắn là con cháu Thần Nông và Vụ tiên, cùng với mẹ là Long tộc, từ khi sinh ra, cấp bậc đã từ từ tăng lên mà không cần luyện tập, đến năm 10 tuổi hắn đã đạt được bước thứ 3, luyện tủy, nhưng đã 3 năm rồi, hắn vẫn dậm chân tại chổ, vì tinh thần lực không đủ để tụ khí, bước vào cảnh giới mới, Luyện khí cảnh. Trong khi đó, những người anh của hắn, đã bắt đầu nếm thử đột phá cảnh giới mới, Chân khí cảnh.

Đáng tiếc linh hồn của hắn không trọn vẹn, đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn cố gắng từng ngày, từ sáng sớm, tới đêm khuya vẫn là Luyện thể cảnh đỉnh phong. Không ít lời ra tiếng vào của mọi người, đặc biệt là các anh của hắn, là thân nhân của hắn, vì thời cổ này, người ta luôn coi trọng là sức mạnh, là lực lượng.

-Tên phế vật vẫn không chịu từ bỏ sao?
Đăng bởi: