Thứ Nữ Là Phải Độc Ác - Sưu tầm

Chương 110: Ta có thể cho ngươi thì ta cũng có thể lấy lại


Vừa nghe nói Đổng di nương xảy ra chuyện, Ngọc tướng quân ngược lại không có chút khẩn trương nào.

Đổng di nương bất quá chỉ là tiểu thiếp ngay cả cửa chính cũng không ra khỏi cửa, lại không được cưng chiều, có thể xảy ra loại đại sự gì? Cho dù chết cũng không coi là gì.

Thấy Mai di nương ấp a ấp úng không dám nói, Ngọc tướng quân không khỏi thúc giục: “Đến tột cùng là có chuyện gì a, nàng mau nói đi.”

Mai di nương lấy lại bình tĩnh, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Ngọc tướng quân, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Đổng di nương nàng…Nàng trốn.”

Ngọc tướng quân sững sờ, cơ hồ không tin vào lỗ tai của mình: “Cái gì? Trốn? Lời này có ý là gì?”

Hắn cứ tưởng rằng Đổng di nương cùng lắm là bị bệnh, thậm chí chết cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng Mai di nương lại nói Đổng di nương trốn? Trốn cái gì?

Mai di nương đôi môi run rẩy, thấp giọng nói: “Lão gia, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận. Đúng…Đúng là có chuyện như vậy, hôm nay chúng ta vì chuyện của Tam tiểu thư, sáng sớm liền đi ra cửa, lúc ta trở lại thì có nha hoàn đến bẩm báo, nói không thấy Đổng di nương đâu, đồ trang sức, tranh chữ đồ cổ trong phòng nàng đều bị mất, chỉ lưu lại một phong thư cho lão gia…”

Ngọc tướng quân đoạt lấy phong thư trong tay Mai di nương, đọc qua loa, càng đọc xuống dưới, sắc mặt của hắn càng trở nên đen, không đợi xem hết, Ngọc tướng quân liền cầm lá thư trong tay xé nát, phẫn nộ quát: “Tiện nữ nhân này!”

Trong ngày thường thấy Đổng di nương âm thầm, Ngọc tướng quân căn bản sẽ không để mắt đến nàng, ai biết hũ nút này mà lại dám có chủ ý, chẳng những muốn cao chạy, hơn nữa còn là cùng một người quan sự cùng nhau bỏ trốn!

Ngọc tướng quân tính tình thô bạo, làm sao có thể tùy ý để người khác cho mình đeo cái nón xanh trên đầu!?

Mai di nương tự nhiên là đã sớm xem qua phong thư này, bất quá giờ phút này nàng cũng không dám lộ ra bộ dáng đã biết rõ tình hình, nàng thấp thỏm bất an đứng bên cạnh Ngọc tướng quân, thực tại không dám nói lời nào, lại càng không dám đem tin tức xấu khác nói cho Ngọc tướng quân: “…Cái kia, còn có Nguyên Nhi, Đổng di nương cũng mang đi theo.”

Lời này phảng phất thêm dầu vào lửa, Ngọc tướng quân lập tức nổi trận lôi đình: “Tiện nhân, thậm chí ngay cả con trai ta cũng đều mang đi? Thật đúng là dâm phụ–“

Thấy bộ dáng này của Ngọc tướng quân, Mai di nương không hoài nghi chút nào, nếu như Đổng di nương hiện tại xuất hiện trước mặt, nhất định sẽ bị Ngọc tướng quân đánh chết ngay lập tức.

Kỳ thất biết chuyện Đổng di nương theo người bỏ trốn, Mai di nương trong lòng vẫn rất vui vẻ, mặc dù Đổng di nương đối với nàng cũng không có gì uy hiếp, nhưng vì Ngọc Duy Nguyên, Mai di nương vẫn muốn đem Đổng di nương đạp xuống, giờ thì tốt rồi, không cần nàng tự mình động thủ, Đổng di nương đã bỏ trốn.

Hiện tại trong Ngọc phủ Mộ thị đã chết, Đổng di nương lại cùng người khác bỏ trốn, Mai di nương liền trở thành nữ chủ nhân duy nhất, không còn ai có thể rung chuyển địa vị của nàng.

Chỉ là loại hưng phấn này chỉ có thể chôn dấu dưới đáy lòng, nàng tuyệt đối không dám lộ ra trên mặt, giờ phút này, nàng còn phải khuyên giải Ngọc tướng quân, giúp đỡ cùng nhau tìm Đổng di nương.

“Lão gia, ngài đừng vội, ta đây liền phái người đi tìm, nhất định đem Đổng di nương về.”

Lời này tuy nói vậy, nhưng nàng vạn lần không muốn đem Đổng di nương trở về, ước gì Đổng di nương chết ở bên ngoài mới tốt.

Ngọc tướng quân cả giận nói: “Mau phái người đi tìm! Tìm được liền trực tiếp đánh chết nàng, không cần mang về!”

Hắn mặc dù không quan tâm tiểu thiếp sớm đã không được cưng chiều này, có thể vì chuyện này liên quan đến mặt mũi, nữ nhân của mình theo hạ nhân chạy trốn, lời này truyền ra ngoài, hắn là một tên đại nam nhân không bị thiên hạ chê cười mới là lạ!

Lại nói, Đổng di nương chạy thì chạy, nhưng Ngọc Duy Nguyên là con trai ruột của hắn, con trai của mình lưu lạc bên ngoài, bị người khác nuôi, trông nom gọi người khác là cha, đây đối với một người nam nhân mà nói quả thực chính là sỉ nhục.

Cho nên hắn nhất định phải đem Đổng di nương lôi trở về, đem cái tiện nhân này giết chết, mới có thể giải hết tức giận trong lòng hắn.

Mai di nương nghe Ngọc tướng quân nói như thế, trong lòng lập tức vui mừng, có những lời này của Ngọc tướng quân, nàng có thể danh chính ngôn thuận khiến Đổng di nương chết ở bên ngoài.

Xem ra thái độ này của Ngọc tướng quân, đối với Đổng di nương không hề có một chút tình cảm nào, Mai di nương trong lòng đắc ý, lại không nghĩ rằng, Đổng di nương hiện tại, kỳ thật chính là tương lai của chính mình.

Dưới mắt Mai di nương căn bản sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, hôm nay nàng trở thành nữ chủ nhân Ngọc phủ, lại là nữ nhân duy nhất của Ngọc tướng quân, trong bụng còn mang hài tử của Ngọc tướng quân, đối với nàng mà nói, cuộc sống của nàng đã có thể thoải mái.

Mai di nương che giấu sắc mặt vui mừng, trấn an Ngọc tướng quân nửa ngày, lúc này mới mượn cớ rời đi.

Lúc đầu nhận được tin tức, sau khi mừng rỡ một hồi, Mai di nương đem việc này suy nghĩ lại từ đầu một lần, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, tính tình Đổng di nương yếu đuối nhu nhược, làm sao lại đột nhiên theo người khác bỏ trốn? Có thể đem đồ trong phòng mình đi hết sạch, nhất định là đã chuẩn bị từ lâu, nàng ở đâu ra lại có lá gan này, lại ở đâu ra cái chủ ý này?

Mai di nương càng nghĩ càng cảm thấy chuyện khắp nơi lộ ra kỳ quặc, đứng ở cửa suy tư một lát, nàng liền đi ra ngoài.



Ngoài phòng băng thiên tuyết địa, trong phòng lại nóng bức, một cái thùng tắm rộng thùng thình nước ấm áp bày đặt trong phòng, đem cả căn phòng tràn ngập hơi nước mờ mịt.

Trong hơi nước mờ mịt, thiếu nữ mặt mày tinh xảo, màu da trắng nõn như thủy tinh sáng long lanh pha chút màu hồng nhạt nhu trạch.

Ngọc Linh Lung nhắm hai mắt chìm vào trong nước nóng, chỉ cảm thấy từng dòng nước ấm chảy qua từng lỗ chân lông khiến tinh thần thư thái vô cùng, thần kinh khẩn trương cũng hoàn toàn được buông lỏng, hưởng thụ khoảng thời gian khó có được này.

Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé xẹt qua cổ chạm vào sợi dây nhỏ không khỏi dừng lại.

Kể từ khi cùng Phượng Hiên Viên từ biệt đã trôi qua mấy tháng, từ ngày đó nàng nghĩ hết biện pháp cũng không có cách nào đem sợi dây này cởi bỏ hoặc cắt đứt, đao cắt, rìu đục, lửa thiêu, cách gì cũng đều dùng qua, nhưng sợi dây bền bỉ này lại giống như lời nói của Phượng Hiên Viên, căn bản không cách nào lấy xuống được.

Thời gian lâu dài, nàng cũng bỏ qua loại nỗ lực phí công này, dù sao cũng không đau không ngứa, trước cứ đeo như vậy đi.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bình phong đột nhiên vang lên thanh âm Huyên Thảo: “Tiểu thư, Mai di nương đến.”

Ngọc Linh Lung dừng một chút nói: “Biết rồi, bảo nàng ở bên ngoài chờ đi.”

Không cần nghĩ nàng cũng biết,Mai di nương đến chỗ này là vì chuyện gì.

Ngọc Linh Lung chậm rãi từ trong thùng tắm đứng dậy, mũi chân vừa mới rời mặt nước, liền nghe thấy trên đỉnh đầu phòng phát ra một tiếng kẽo kẹt nhẹ vang lên, tại ban đêm yên tĩnh càng phá lệ rõ ràng.

Mặt lộ vẻ cười lạnh, Ngọc Linh Lung tiện tay từ trên bình phong rút ra một món áo ngoài, mặt vào thân thể đang không có mảnh vải che thân.

Áo ngoài rộng thùng thình lại không che hết được đường cong mê người uyển chuyển trên thân thể nàng, tóc dài uốn lượn, đuôi tóc nhỏ từng giọt nước, dưới ánh nến vàng kim tản ra trong suốt hào quang, phảng phất cả người nàng khoác lên một tầng mông lung chói mắt, giống như tiên tử uyển chuyển mê hồn người, khiến người ta không dứt ánh mắt ra được.

Tựa hồ không phát giác đỉnh đầu khác thường, Ngọc Linh Lung chậm rãi vòng qua bình phong, gọi Huyên Thảo tới hầu hạ nàng thay xiêm y.

Tóc dài ướt đẫm tùy tiện vấn lên, Ngọc Linh Lung liền ra khỏi phòng.

Mai di nương ở bên ngoài chờ nửa ngày, thấy Ngọc Linh Lung đi ra, nàng vội vàng đứng lên, cười gọi: “Tứ tiểu thư!”

Ngọc Linh Lung gật gật đầu, tự đi lên ghế đầu ngồi, lúc này mới hướng Mai di nương ra hiệu: “Ngồi đi!”

Mai di nương nghiêng người ngồi xuống, không chờ đợi được nữa liền vội nói: “Tứ tiểu thư, Đổng di nương theo người bỏ trốn!”

Ngọc Linh Lung cũng không ngạc nhiên, giống như không nghe thấy nhận lấy trà Linh Nhi đem đến, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Mai di nương không khỏi bối rối: “Tiền cùng đồ vật trong phòng nàng cũng đều bị mang đi, đồ vật trị giá cũng không ít bạc a!”

Đổng di nương tại Ngọc phủ nhiều năm như vậy, mặc dù cũng không được sủng ái, nhưng Ngọc lão phu nhân , Mộ thị cùng Ngọc tướng quân ban thưởng đồ đeo tay, tranh chữ cùng tích góp đồ riêng, hơn nữa còn có cả của Ngọc Duy Nguyên, đây chính là một khoản không nhỏ a.

Mai di nương không quá quan tâm Đổng di nương như thế nào chạy, theo ai bỏ trốn, có thể bị Ngọc tướng quân bắt được rồi giết hay không, nàng chỉ quan tâm những thứ đồ trang sức, đồ cổ kia thôi.

Nàng hao tổn tâm cơ cho tới ngày hôm nay là vì cái gì? Còn không phải vì địa vị của mình cùng tiền tài sao, nhưng nàng mới tiếp nhận Ngọc phủ được mấy tháng, Đổng di nương liền cuốn một đống đồ lớn chạy trốn, nàng có thể không đau lòng sao?

Ngọc Linh Lung nhìn Mai di nương lòng nóng như lửa đốt, khuôn mặt xinh đẹp dần lộ ra một nụ cười thâm ý.

Mai di nương vẫn còn nói về mấy đồ vật Đổng di nương đem đi, Ngọc Linh Lung đột nhiên cắt đứt lời của nàng: “Ta hỏi ngươi, Đổng di nương là như thế nào trốn?”

Mai di nương lập tức nói: “Nàng đương nhiên là theo quản sự chạy–“

Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng: “Phải không? Thực không nhìn ra Đổng di nương là người như vậy, đường đường phủ tướng quân lại không ở, lại muốn cùng tên hạ tiện tôi tới bỏ trốn, từ đó trải qua cuộc sống bị người đuổi bắt, ngay cả tiền đồ của con trai mình cũng không để ý, nàng chớ không phải là bị hư đầu rồi chứ?”

Nghe được trong lời nói của Ngọc Linh Lung có ý châm chọc, Mai di nương ngẩn ra: “Tứ tiểu thư, lời này người nói là có ý gì?”

Ngọc Linh Lung dứt khoát nói thẳng:”Đổng di nương sớm không chạy, muộn không chạy, hết lần này tới lần khác lại chạy lúc này, chẳng lẽ là trùng hợp sao? Ta xem, chỉ sợ là bởi vì đi!”

Ngọc tướng quân vừa đi ba năm, Đổng di nương một mình trông phòng cũng không nói muốn theo người bỏ trốn, lại vào lúc này theo người chạy, ngay cả con trai đều mang đi theo, chuyện như vậy làm dứt khoát như vậy, ngay cả một chút đường lui cũng đều không có, Đổng di nương rốt cuộc là vì chuyện gì, mới có thể có dũng khí lớn như vậy, dùng cách mạo hiểm như vậy thoát khỏi Ngọc phủ?

Mai di nương không khỏi nắm chặt khăn tay trong tay, ánh mắt cũng cảnh giác lên : “Tứ tiểu thư, ý của người là ta bức Đổng di nương đi?”

Ngọc Linh Lung nhấp một ngụm trà, ngụ ý nói: “Người này a, ngay cả một đường lui cũng đều không lưu lại cho mình, kia hoặc là bị ép vào đường cùng, hoặc chính là tự tìm đường chết.”

Một câu nói ra, Mai di nương mí mắt lập tức nhảy dựng lên.

Người đây là trách ta đem Đổng di nương đuổi đi?” Mai di nương thanh âm không khỏi trở nên bén nhọn: “Tứ tiểu thư, người còn chưa lấy chồng, tương lai nếu người gả ra ngoài, cũng sẽ minh bạch vì sao phải làm như vậy!”

Ngọc Linh Lung cười lạnh, mặt mày dần trở nên thanh lãnh, nhìn về phía Mai di nương: “Ngươi, là đang nói chuyện với ta?”

Mai di nương rùng mình, đôi mắt không tự chủ được rũ xuống.

Thiếu nữ trẻ tuổi này, luôn có một loại uy nghiêm khiến người khác khiếp sợ, làm cho người khác không có trong lòng sinh ra sợ hãi.

Mai di nương thanh âm chậm lại chút ít nói: “Tứ tiểu thư, tài vật mất cũng đã mất, chỉ là lão gia lên tiếng, phải bắt được Đổng di nương bọn họ, nhất định đánh chết mới bằng lòng bỏ qua. Người xem việc này, phải làm thế nào cho phải?”

Ngọc Linh Lung cười nhạt một tiếng: “Đến lúc này, chỉ sợ các nàng đã sớm rời khỏi kinh thành a.”

Nghe Ngọc Linh Lung khí định thần nhàn nói, trong lòng Mai di nương nhảy dựng lên, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Linh Lung, lời nói không che hết bất mãn: “Ngươi biết bọn họ chạy? Ngươi đã sớm biết!?”

Ngọc Linh Lung nghênh hướng ánh mặt lửa giận của Mai di nương, lạnh lùng nở nụ cười.

Nàng tự nhiên đã sớm biết chuyện Đổng di nương, từ lần Đổng di nương từ nơi này rời đi, vẫn tự kiếm đường lui cho mình, cuối cùng lựa chọn chủ ý của quản sự Ngọc phủ, hai người bọn họ từ ban đầu liếc mắt đưa tình, về sau lại càng ngấm ngầm vụng trộm khanh khanh ta ta (chàng chàng thiếp thiếp), rồi đến cuối cùng thương nghị cùng nhau bỏ trốn, những chuyện này Ngọc Linh Lung đều nhìn rõ ở trong mắt.

Nàng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cũng không đưa tay ngăn trở, Ngọc phủ này có cái gì đáng để lưu luyến ở lại, Đổng di nương muốn chạy trốn, nàng sẽ không ngăn cản.

Bàn tay nhỏ bé cầm nắp trà nhẹ gạt lá trà, Ngọc Linh Lung bình tĩnh nói: “Đúng, ta đã sớm biết.”

Bị chuyện ngoài ý muốn rung động tâm thần, Mai di nương thoáng cái bật dậy: “Vậy sao ngươi không nói với ta!?”

Nếu như Ngọc Linh Lung nói trước cho nàng biết thì nàng đã có thể sớm chuẩn bị, cho dù mắt nhắm mắt mở để Đổng di nương trốn, ít nhất những thứ tiền tài kia nàng có thể bảo trụ, đấy là mấy ngàn lượng bạc a!

Chứng kiến bộ dáng nghiêm nghị quát mắng của Mai di nương, Ngọc Linh Lung chân mày cau lại, có chút bực mình nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói: “Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?”

Mai di nương cứng họng, nàng biết rõ Tứ tiểu thư trước mặt này bực nào lãnh khốc bá đạo, nàng cũng là người rất tâm cơ thâm trầm, nàng cũng biết hiện tại Ngọc Linh Lung mới là chính là chưởng khống giả Ngọc phủ, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, cô gái tuổi trẻ này thế nhưng lại có bản lãnh lớn như vậy, đem mọi người kể cả nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nàng cho là mình chiếm được quyền lực chưởng nhà rồi từ từ thoát khỏi khống chế của Ngọc Linh Lung, nhưng chuyện tình Đổng di nương nói cho nàng biết, nàng hoàn toàn không có biện pháp chiến thắng Ngọc Linh Lung, tại trong mắt Ngọc Linh Lung, nàng ngay cả địch nhân cũng chưa xứng, chỉ có thể coi là tượng gỗ bị thao túng mà thôi.

Bị khinh thị sinh ra phẫn nộ, Mai di nương mới nhớ tới mình bây giờ tại Ngọc phủ đã vững gót chân, có địa vị cao nhất, không khỏi dũng khí đầy mình.

Nàng đã được hết thảy mong muốn, vì cái gì còn phải nghe theo Ngọc Linh Lung bài bố!?

Nụ cười nịnh bợ trên mặt quét sạch sẽ, Mai di nương trầm mặt nói: “Tứ tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta hợp tác nữa sao?”

Nàng biết rõ, Ngọc Linh Lung chịu giúp nàng là vì ba thành thu vào của Ngọc gia, hiện tại tiền bạc Ngọc phủ đều nắm giữ ở trong tay nàng, nếu Ngọc Linh Lung không muốn giúp nàng, nàng càng mừng rỡ tiết kiệm được khoản ngân lượng này.

Dù sao mục đích của nàng đã đạt được, Ngọc Linh Lung có tiếp tục giúp nàng hay không cũng chẳng còn quan trọng với nàng nữa.

Lòng người đều lương bạc như vậy, mặc kệ tại thời điểm gian nan người ra tay giúp nàng như thế nào, đợi sau khi đạt được đắc ý, nàng cũng sẽ không nhớ những ân tình kia của người ta.

Mai di nương vốn tưởng rằng Ngọc Linh Lung sẽ bận tâm ba thành bạc kia mà thỏa hiệp với nàng, nhưng nàng sai rồi.

Nghe được lời nói cuồng vọng của Mai di nương, Ngọc Linh Lung khinh miệt nở nụ cười.

“Hợp tác với ngươi?” Cánh môi ôn nhuận như hoa thổi khí, lại mang theo lãnh ý: “Ngươi đã dễ dàng đạt được vị trí của mình, giữa chúng ta không còn là hợp tác, mà là ngươi phải nghe ta.”

Mai di nương tức giận đến toàn thân run rẩy, phút chốc đứng dậy: “Tứ tiểu thư, ngươi không cần phải khinh người quá đáng!”

Chịu mệt nhọc là nàng, làm trâu làm ngựa là nàng, tại sao phải nhường Ngọc Linh Lung được tiện nghi có sẵn? Không chịu giúp nàng, còn muốn nàng tiếp tục nghe Ngọc Linh Lung sai sử? Dựa vào cái gì!?

Nhìn mai di nương bộ dáng ngỗ nghịch, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Ngươi nhớ kỹ, ta có thể cho ngươi thì ta cũng có thể lấy lại.”

Trên thế giới này không có bằng hữu vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu, huống chi Mai di nương cho tới bây giờ cũng chưa từng là bằng hữu của nàng.

Mai di nương thẳng tắp nhìn Ngọc Linh Lung, thân thể không kìm được run rẩy, không biết là do sợ hãi hay là do phẫn nộ.

Hồi lâu, Mai di nương đột nhiên xoay người, không nói một lời rời đi.

Phía sau nàng, Ngọc Linh Lung chậm rãi lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Xem ra, nữ nhân một mực ngụy trang nhỏ yếu này, rốt cuộc đã xé da mặt, lộ ra bộ mặt thật của mình.

Ngọc Linh Lung để chén trong tay xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Linh Nhi phân phó: “Đi lấy quả hộp tới cho ta.”

Linh Nhi lập tức bưng quả hộp qua, đặt trên bàn bên cạnh Ngọc Linh Lung nói: “Tiểu thư, đây là lô cam hôm nay vừa mới đem về, người nếm thử xem có ngọt không?”

Đối với lời nói của Linh Nhi làm như không nghe thấy, Ngọc Linh Lung nhặt quả trong hộp lên, đột nhiên hướng cửa sổ ném tới!

“Người nào, cút ra đây cho ta!”