Ba lần ngoảnh lại

Chương 2: Ba lần ngoảnh lại Chương 2


Dưới tàn cây liễu cạnh hồ, hai bóng người đang đứng cạnh nhau.

- Thanh Ngôn, tại sao ngươi cứ thích mặc hắc y như thế?

Triệu Thanh Ngôn nhìn Giang Thi Hàn, trong lòng thầm cảm khái: năm nay y lại lớn thêm một chút rồi mà vẫn không ngừng đeo bám lấy hắn. Có còn là tiểu hài tử nữa đâu mà cứ thích hỏi lung tung.

- Mặc hắc y khiến ta cảm thấy thoải mái hơn.

- Nhưng ta thích nhìn ngươi mặc bạch y. Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy ngươi mặc chúng bao giờ. Với lại sư phụ nói những kẻ nào tâm địa xấu xa mới thường mặc hắc y.

- Vậy ngươi nói ta cũng là kẻ tâm địa xấu xa?

Giang Thi Hàn vội xua tay.

- Không, trừ ngươi ra.

Y ngập ngừng vài giây mới nói:

- Tại ta nghe các sư huynh nói về ngươi. Ta không thích chuyện đó.

Triệu Thanh Ngôn cười cười, kì thật hắn cũng đã nghe những chuyện này nhưng không để vào đầu. Không ngờ Giang Thi Hàn lại càng để tâm hơn hắn.

Giang Thi Hàn còn định nói gì đó, nhưng bụng của y lại kêu lên vài tiếng. Triệu Thanh Ngôn nghe được, hỏi:

- Ngươi vẫn chưa ăn cơm trưa?

- Ta không thấy ngươi nên tìm ngươi ăn chung. Nhưng mải lo trò chuyện nên ta quên mất.

Triệu Thanh Ngôn xoa xoa đầu Giang Thi Hàn, nở nụ cười.

- Ngươi phải biết tự chăm sóc bản thân đi. Lo cho ta làm gì?

- Ngươi chỉ cần bảo vệ ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi. Ngươi đã nói là chúng ta sẽ bên cạnh nhau cả đời.

Triệu Thanh Ngôn không nói gì, hắn nhìn về phía trước. Giang Thi Hàn vẫn nhớ lời hứa sáu năm về trước của hắn. Lúc đó hắn chỉ hứa như thế cho y yên lòng, chứ đâu nghĩ y vẫn không quên việc đó. Y vẫn còn nhỏ, không hề biết rằng chẳng có gì là mãi mãi cả, hai người họ sau này cũng phải xa nhau, rồi cả hai sẽ có cuộc đời riêng của mình.

Thấy Triệu Thanh Ngôn yên lặng không nói, Giang Thi Hàn lại tiếp tục nói:

- Từ đây cách sinh thần lần thứ mười lăm của ngươi còn bao lâu nữa?
Không ngờ tới việc Giang Thi Hàn đột nhiên hỏi chuyện này, Triệu Thanh Ngôn hơi suy nghĩ.

- Khoảng nửa tháng.

- Nửa tháng nữa à...

- Sao vậy?

Giang Thi Hàn cười híp mắt.

- Không có gì.

Triệu Thanh Ngôn cũng không bận tâm lắm, nhanh chóng quên mất việc này. Hắn chỉ đơn thuần cho rằng Giang Thi Hàn lại nghĩ ra trò nào đó, dù gì y vẫn là trẻ con.

Vài ngày lại trôi qua.

Triệu Thanh Ngôn đứng trước cửa phòng của Giang Thi Hàn, gõ cửa.

- Thi Hàn, ngươi có ở trong đó không?

- Ngươi đợi ta một lát.

Giọng của Giang Thi Hàn có phần hốt hoảng, Triệu Thanh Ngôn đứng đợi một lát mới thấy y mở cửa ra. Hắn liếc nhìn bên trong.

- Ngươi đang làm gì thê?

- Ta đâu có làm gì. Ngươi đến đây có việc gì?

- Dạo này ít thấy ngươi ra bên ngoài.

Hắn định nói là "ít thấy ngươi đến tìm ta" nhưng cảm thấy có chút không ổn nên vội sửa lại.

- Dạo này ta hơi bận rộn chút thôi. Nếu không còn gì nữa thì ta vào trong đây. Ngươi cũng đi về đi, trời sắp tối rồi.

Giang Thi Hàn cười với hắn một cái rồi vội vàng đóng cửa lại, dáng vẻ dường như rất bận.

Triệu Thanh Ngôn thấy vậy đành quay về. Có lẽ cũng đến lúc y không còn suốt ngày bên cạnh hắn rồi. Y cũng sẽ có những thứ mà y quan tâm hơn hắn. Tuy rằng hắn biết như thế mới là tốt cho y nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn dâng lên một tia mất mát.

Nửa tháng trôi qua nhanh chóng, sinh thần lần thứ mười lăm của Triệu Thanh Ngôn rơi vào ngày trăng tròn. Ngày hôm đó, hắn một mình ngồi bên bờ hồ, ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu lên thân hắc y càng làm tăng thêm vẻ cô độc. Mọi người trong phái không ai biết đến sinh thần hắn, ngay cả sư phụ cũng thế. Hắn cũng không muốn nói cho ai biết, từ trước đến giờ chỉ có hắn, và còn có Giang Thi Hàn nữa. Nhưng hôm nay chỉ có hắn ở đây. Một mình hắn.
Đăng bởi: