Thương Thiên

Chương 49: Xiềng xích trấn hồn




Trên Phong Ma Điện, hắc đạo lục đại tông sư ra tay đấu đá, quần hung lui bước... Quan Mạc Vân lấy một địch năm nhưng hoàn toàn không e sợ. Hố đen to bằng lòng bàn tay trên đỉnh đầu tràn ra một luồng khí lưu đen kịt, bao trùm toàn thân, tọa thành một luồng cương khí hắc sắc, phảng phất như đang lưu động.

“Bùng~~”

Trên không trung, năm luồng kính khí như chìm vào trong hố đen... Hào quang bùng phát, trong lúc nhất thời cả năm vị tông sư bên Hướng Nhược Hải cùng biến sắc.

“Tà Thần” Quan Mạc Vân, không hổ với danh Tà. Tới tận bây giờ bọn Hướng Nhược Hải mới biết, hóa ra hắn vẫn luôn thâm tàng bất lộ. Ngay cả trên đại hội Vũ Tàng cũng không lộ qua ra bao nhiêu.

Chỉ thấy Quan Mạc Vân vừa ung dung nói: “Nghịch Thiên Quyết là dùng cái gì nghịch thiên? Trời đất xoay chuyển, điên đảo càn khôn, nghịch hành kinh mạch. Người khác phóng ra, ta bèn thu lại, chuyển hóa tự dùng...”

Năm vị tông sư nghe vậy vội vàngt hu lại chân khí, song bọn họ tuyệt vọng phát hiện chân khí của mình đã không chịu khống chế liên tục tiết ra ngoài, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh... Biển nhận trăm sông, sức chứa vô vàn. Nghịch Thiên Quyết thật sự dung nạp được vạn vật sao?

... Trên đỉnh bia đá, hai bên giằng co, sáu vị tông sư đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Năm người Hướng Nhược Hải đều thân kinh bách chiến, biết cứ như vậy công lực toàn thân khó lòng trụ nổi, chắc chắn sẽ bị hút khô, cho dù cố kiên trì cũng chống đỡ được bao lâu?

Nghĩ vậy, Hướng Nhược Hải quát lớn: “Các vị đồng đạo, cứ như vậy hậu quả khó mà lường được, chúng ta dùng toàn lực liều một phen thôi!”

Lời vừa nói xong, ánh lạ trong mắt Quan Mạc Vân không qua khỏi quan sát của năm vị tông sư.

“Lên!”

Năm người không ai thu lực, cùng vận chuyển chân khí truyền vào trong hố đen... Ánh sáng trong hố càng đậm, hố đen trên đỉnh đầu Quan Mạc Vân vốn to bằng bàn tay trong chớp mắt đã to gấp hơn ba lần.

Biển nhận trăm sông, quả thực sức chứa vô vàn! Song Quan Mạc Vân thực sự là biển sao?

Đương nhiên là không, cho nên gương mặt hắn hiện vẻ đau khổ, thân thể run lên lẩy bẩy, ngay cả hố đen trên đỉnh đầu cũng như sắp nổ tung.

“Không được! Cứ tiếp tục như vậy chết chắc!” Quan Mạc Vân cả đời kiêu hùng, khi gặp chuyện đương nhiên không do dự. Nghĩ cái làm liền, tiên thiên chi khí tụ lại ở song chưởng, đột nhiên bùng phát... “Bùng~~”

“Phốc!”, “Phốc!”

... Sáu người tách ra, sau khi trọng thương rơi xuống bia đá lại phân biệt lui về phía thế lực bản thân! Kết quả cuối cùng là hai bên lưỡng bại câu thương.

Những thế lực còn lại hai mặt nhìn nhau, không ai nhúc nhích, trong lòng cũng âm thầm tính toán, thạch điện rộng lớn là vậy lại đột nhiên lặng ngắt như tờ. Chỉ có Bất Giới nhìn bốn vách tường liên tục tính toán, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng, một dự cảm không tốt bỗng nảy sinh.

“...”

Đang lúc mọi người chưa quyết định được, Đông Vũ lại mở miệng nói: “Chư vị, nói vậy chắc các vị cũng đã nghe tới chuyện thần binh chọn chủ?”

“Hả!” Quần hùng không hiểu ý của Đông Vũ, ánh mắt tập trung lại, im lặng đợi đoạn sau.

“Khụ!” Ho vội một tiếng, Đông Vũ tiếp tục nói: “Cứ thế này cũng chẳng phải cách, mọi người không thể thật sự chem giết nhau ngươi chết ta sống được đúng không? Cho nên...”

Nhìn khắp bốn phía, Đông Vũ lại cười nói: “Chẳng bằng chúng ta dựa theo trình tự chiến thắng luận võ lần trước lần lượt thử rút thần binh ra. Nếu ai có thể khiến binh khí thần ký này thuần phục người đó sẽ là chủ nhân của thần binh, chư vị nghĩ sao?”

“Hừ!” Quan Mạc Vân lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ hay ho nhỉ, bọn bản tọa giờ thân thể đang trọng thương, làm sao khiến kiếm quy phục được?”

Quan Mạc Vân vốn là người có võ công cao nhất trong đám người nhưng với tình hình hiện giờ của hắn mà đi lấy kiếm cơ hội thành công cũng chẳng hề cao, vậy sao khiến hắn cam tâm cho được?

“Muốn có được vậy phải trả giá thôi!” Đông Vũ nói xong không buồn nhiều lời nữa, đợi mọi người quyết định.

“Ong~” Quần hùng thương nghị, vài ngàn người huyên náo như ấm nước đang sôi, đại điện lập tức náo nhiệt trở lại.

... Thần binh chọn chủ vốn là chuyện mờ ảo, song tình hình cấp bách, đâu còn cách nào tốt hơn?

Sau thời gian chừng nửa nén hương, mọi người đều ôm ý nghĩ cầu may gật đầu đồng ý. So với chém giết lưỡng bại câu thương chẳng bằng dựa theo cách của Đông Vũ thử xem. Không khéo chủ nhân của thần binh lại là mình.

“Được! Chính đạo cửu phái chúng ta đồng ý với kiến nghị của Huyết Thiết hội chủ.”

“Thiên Hạ Hội chúng ta cũng đồng ý.”

“Võ Lâm Minh cũng vậy.”

“Tứ đại thế gia chúng ta cũng đồng ý.”

“Chúng ta cũng đồng ý.”

... Người trong hắc đạo xưa nay luôn ỷ thế tự đại, không để người khác vào trong mắt, giờ bị các thế lực khác xa lánh cũng là đương nhiên. Đại thế đã qua, giờ cũng chẳng phụ thuộc vào bọn họ phản đối hay không nữa rồi.

Trong quần hùng ngoại trừ hắc dạo lục tông chủ chỉ có ba người Thượng Quan Phi Hồng, Mạnh Trường Thiên, Đông Phương Minh Không võ công cao nhất, mà Thượng Quan Phi Hồng đứng đầu trong ba người, tất nhiên chiếm hết tiên cơ.

Không biết là cố ý hay vô tình song khi những người này bàn luận hoàn toàn không để đám Đông Vũ vào trong đó, coi họ chẳng kahcs nào kẻ thừa. Có điều Đông Vũ cũng chẳng hề nói gì, đôi mắt thâm thúy như nhìn thấu tất cả. Đám người Thanh Thiên vốn chẳng có ý tranh đoạt cũng lười phát biểu, chỉ hơi nghi hoặc nhìn Đông Vũ. Sao hắn không tới tranh phần?

... Trong Phong Ma Điện, không khí nghiêm nghị!

Sắc mặt quần hùng căng thẳng xen lẫn vẻ chờ mong, xem ra bọn họ đều mong lấy được món đồ này.

Sắp xếp xong xuôi, Thượng Quan Phi Hồng là kẻ đầu tiên nhảy lên bia đá.

Thượng Quan Phi Hồng đã hơn bốn mươi tuổi. Lúc này khi đã thấy “tuyệt thế thần binh” trước mặt, hơn nữa dễ như trở bàn tay... Đẫu có lão luyện trầm ổn hơn vẫn không nhịn nổi cảm thấy huyết mạch toàn thân như phình to ra, vô cùng kích động.

“Tuyệt thế thần binh, ngươi là của ta!” Mỉm cười tự tin, Thượng Quan Phi Hồng giơ tay phải ra, chụp về phía thần binh đã phủ đầy rỉ sắt.

“Đùng!”

Hắn dễ dàng nắm lấy phần chuôi, trái tim mọi người cũng theo đó rung động, nhìn chăm chăm không chớp mắt về hướng đó.

“Lên!”

Thượng Quan Phi Hồng không buồn nhìn tới xiềng xích xung quanh, muốn rút thẳng thanh thàn binh lên... Có nhúc nhích không? Đương nhiên là không, một chút cũng không!

“Sao lại như vậy? Lực tay một ta có thể nâng cả ngàn cân, sao giờ cả một thanh kiếm cũng không rút lên được?” Thượng Quan Phi Hồng trong lòng kinh hãi, dùng cả hai tay nắm chặt lấy phần chuôi binh khí!

“Lên~~”

Khí thế bùng phát, Thượng Quan Phi Hồng như dùng lực lượng bạt cả núi sông! Thế nhưng thần binh trong tay vẫn không chút lay động.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Hắn không chịu thua, lui lại một bước, hai tay bùng lên ánh sáng màu xanh, đánh về phía thần binh.

“Ầm~~”

“A!”

Bia đá vẫn là bía đá, thần binh cũng vẫn bình an vô sự, ngay cả lay động một chút cũng không. Chỉ có Thượng Quan Phi Hồng ngược lại bị một luồng khí kìn hkhông rõ tên chấn bay về mặt đất, khóe miệng chảy máu, xem ra đã bị nội thương.

“...” Xung quanh lặng im như chết!

Mọi người đều ngạc nhiên, kiếm chưa được rút ra tuy có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng đa phần lại là chấn động.

Bọn họ đương nhiên biết thực lực của Thượng Quan Phi Hồng, song với thực lực của hắn đối mặt với một binh khí cũ nát vẫn lại bó tay không có cách nào. Chẳng lẽ thật sự có chuyện thần binh chọn chủ?

Có vết xe đổ của Thượng Quan Phi Hồng, quần hùng cũng thầm thấy lo lắng. Bầu không khí căng thẳng tới kỳ lạ! Nhìn qua Thuwọng Quan Phi Hồng đang điều tức, Mạnh Trường Thiên dứt khoát nhảy lên bia đá.

Khi rút khi ép, lúc di lúc đánh... Sau nhiều lần thử nghiệm binh khí vẫn không chút biến đổi, phảng phất như ngàn năm bất động, như sinh ra tại nơi này.

“Ài! Thật kỳ quái! Bỏ đi, không phải của ta thì chẳng tới phiên ta!”

Mạnh Tường Thiên cũng là người phóng khoáng, không tiếp tục cậy mạnh chỉ lắc đầu thở dài rồi lui lại.

Đông Phương Minh Không nhìn quét qua đám người, mang theo tâm trạng phức tạp lao lên... Kết quả, vẫn lại khiến mọi người mừng rỡ rồi lại thất vọng... Tiếp đó là chưởng môn chínhd dạo cửu phái, kiếm chủ Thần Kiếm sơn trang, Thanh Bang thành, tam đại thế gia và Cái Bang, rồi cả Miêu tộc tứ sứ cũng lần lượt thử nghiệm.

“Không được!”

“Vẫn thất bại!”

“Trọng thương!”

๑๑۩۞۩๑๑
Ở phía Nam, Bất Giới tính toán xong xuôi quay sang Đông Vũ nói: “Thiết Huyết hội chủ, ta có dự cảm không tốt.”

Đông Vũ mỉm cười nói: “Tiên sinh có ý gì? Mời nói rõ.”

Bất Giới chỉ la bàn trong tay, ngưng trọng đáp: “Phong thủy khai thiên địa, âm dương định càn khôn! Bảo địa tàng tiềm long... Nơi này không gió không nước, không phân âm dương, đây vốn chẳng phải nơi chôn bảo tàng gì, bởi tuyệt đối không có ai để bảo tàng ở tuyệt địa như thế này. Nếu ta đoán không sai, đây chắc hẳn là một địa điểm phong ấn, cũng chính là trung tâm của tuyệt địa.”

“Ồ!” Đông Vũ như có hứng thú nói: “Xin hỏi tiên sinh, thế nào là địa điểm phong ấn?”


Bất giới trả lời chân thành: “Vào thời viễn cổ, truyền thuyết có tà ma loạn thế. Trí giả thời đó vì muôn dân trong thiên hạ, liều mình xả thân đem tà ma trấn áp tại vùng đất Cửu U. Vì vậy nơi đó gọi là địa điểm phong ấn. Cho nên những đệ tử kỳ môn như chúng ta khi hành tẩu trong thiên hạ, gặp phải phong ấn như vậy nhất định phải kính sợ tránh xa. Mà Phong Ma Điện này chính là một phong ấn bị nguyền rủa. Vật bị phong ấn chính là thanh “thần binh” trên tấm bia đá. Ngươi xem nơi này...”

Nói tới đây, Bất Giới chỉ về bốn cây cột xung quanh rồi nói tiếp: “Bốn phía thiên địa đều có tứ đại thần thú trấn giữ, trên bốn phía vách tường lại là cảnh thuật lại tình cảnh chiến đấu lúc đó. Lại nhìn lại, tấm bia đá cực kỳ cứng rắn kia không phải vàng, không phải gỗ, không phải đá, chắc chắn do thiên thạch ngoài bầu trời luyện thành. Trên đỉnh cự thạch có hai sợi xích quấn quanh binh khí. Trong điển tịch đạo gia được ghi chép chú pháp liên quan, là vật chuyên dùng để trấn áp hồn phách kẻ phạm tội trời, xưng là Trấn Hồn! Binh khí này phải dùng cái giá lớn như vậy trấn áp, đâu phải vật phàm!”

“Vậy thì sao?”

“Thiên đạo tính toán, ai nghịch chuyển được? Song thiên cơ bất tận luôn lưu lại một đường sinh cơ, cũng là Cửu, tử, nhất, sinh!”

Đông Vũ không chút biến sắc nói: “Theo tiên sinh nói thàn binh này chính là hung khí, chúng ta không thể để nó hiện thế. Phải không?”

“Không sai!”

“Tiên sinh nói sai rồi!” Đông Vũ chắp tay nói: “Binh khí đều là hung khí, bởi nó sinh ra là để giết người. Song binh khí khác nhau rơi vào tay người khác nhau lại có tác dụng khác nhau. Có giết người nhưng cũng có cứu người... Tiên sinh nghĩ sao?”

“Chuyện này...” Bất Giới kinh ngạc không biết trả lời ra sao. Lão không phải người đi ra từ trong núi xác, đương nhiên không cách nào hiểu được suy nghĩ của Đông Vũ.

Dẫu vậy Bất Giới cũng biết muốn rút thanh kiếm này ra chắc chắn không đơn giản. Trừ phi...

“Khà khà~~~”

Mọi người đang thử kiếm, đột nhiên một đám người áo đen xông vào từ phía đông. Ai cũng nhận ra bọn họ không phải bằng hữu!