Thương Thiên

Chương 38: Dân tộc không phải đại nghĩa




Trương Tĩnh mỉm cười nói: “Long Vệ chúng ta sỉnha để bảo vệ hoàng tộc, có thể chết vìe tam công chúa, Long Cửu tuyệt không hối hận.”

Từng chữ vang lên, ánh mắt kiên quyết! Một cô gái có thể hy sinh bản thân vào lúc này! Thật khiến người ta tôn trọng.

Chu Tĩnh Nguyệt có thể cảm nhận được sự kiên cường và quyết tâm của đối phương, chỉ có điều nàng không thể...

"Có người!"

"Ai! ?"

Đang lúc này, hai bóng người đột nhiên lao vào! Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh tưởng sự tình thất bại, gật nảy mình!

Đến khi thấy rõ người vùa tới, bọn họ mặc trang phục Thát Đát, mái tóc dài tới cổ, là người tộc Thát Đát? Trương Tĩnh vẻ mặt cảnh giác, che trước người công chúa.

Nhìn diện mạo hai người, khuôn mặt Chu Tĩnh Nguyệt lại dần lộ vẻ kinh ngạc.

“...”

Bốn người đối mặt, im lặng không nói một lời. Trong chốc lát, trưỡng bồng bỗng yên tĩnh lạ thường.

Long Tuấn, Đinh Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Chu Phượng mặc trang phục nữ nhân, lại là quần áo cưới, lập tức như si như ngốc.

Chu Phương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, có ngàn vạn lời mà chẳng biết bắt đầu từ đâu, còn Trương Tĩnh chỉ nghi hoặc nhìn đối phương.

๑๑۩۞۩๑๑
“Ngươi, sao các ngươi lại tới đây?” Chu Tĩnh Nguyệt nghĩ thế nào cũng chẳng ra vì sao Long Tuấn và Đinh Nghị lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Song nhớ tới thân phận bản thân, Chu Tĩnh Nguyệt lại thở dài nói: “Các ngươi không nên tới!”

Long Tuấn còn chưa mở miệng, Đinh Nghị đã cười khúc khích nói: “A Tuấn muốn cứu vợ tương lai của hắn, không tới được sao? Khà khà!”

“Ngươi...”

Thấy Long Tuấn còn mặt dày gật đầu, Chu Tĩnh Nguyệt vẻ mặt đỏ bừng, song lại chẳng thể làm gì hai người.

“Cuồng đồ lớn mật ~~” Trương Tĩnh nghe đối phương buông lời khinh bạc công chúa, lập tức rút thanh đoản kiếm bên người ra. Dáng vẻ chỉ không hợp ý sẽ động thủ!

“A Cửu dừng tay!” Chu Tĩnh Nguyệt đè tay Trương Tĩnh xuống, bình tĩnh nói: “Hai người bọn họ là đồ đệ của Lý tiên sinh, chúng ta là bằng hữu.”

“Cái gì? Đồ đệ của Lý tiên sinh? Với cái bộ dáng này á?” Trương Tĩnh lộ vẻ khó tin, nhìn lại Trương Tuấn và Đinh Nghị một lượt.

Trước giờ Trương Tĩnh luôn lấy làm hổ hẹn, áy náy với Nhạc Phàm, nhất là sau khi Nhạc Phàm tha mạng cho nàng, nàng càng thêm kính nể và cảm kích.

“Tại hạ Trương Tĩnh, ra mắt hai vị công tử, vừa rồi đã mạo phạm, mong hai vị thứ lỗi.”

Tuy hai thiếu niên trước mặt lộ rõ vẻ vô lại, còn đùa bỡn công chúa, song Trương Tĩnh vẫn cung kính thi lễ.

“Tiểu tử Long Tuấn, Đinh Nghị...”

Long Tuấn và Đinh Nghị không ngờ đối phương chuyển thái độ nhanh như vậy, dáng vẻ lúng túng, toàn thân đều thấy thiếu tự nhiên, chỉ đành cười gượng ôm quyền đáp lễ.

Bầu không khí hòa hoãn lại, Chu Tĩnh Nguyệt hỏi dò: “Sao hai ngươi lại tới đây? Sao lại ăn mặc thế này? Người bên ngoài thì sao?”

Đinh Nghị nhìn Long Tuấn một cái, ra hiệu cho hắn nói.

“Hai ngày trước bọn ta đã đến đây, vẫn ẩn nấp bên ngoài, quần áo trên người chỉ để tiện hành động mà thôi... He he! Mấy thứ trong Ngũ Độc Mật Truyền thật hữu dụng. Giờ những người bên ngoài đều trúng phải mê hương, trong chốc lát cũng không tĩnh lại được đâu. Có điều một lát nữa chắc chắn sẽ có người phát hiện, cho nên chúng ta không thể ở lâu! Mau theo chúng ta!”

Đã muộn, tất cả đều đã quá muộn!

Chu Tĩnh Nguyệt thở dài một tiếng u oán rồi nói: “Ta không đi đâu, các ngươi mau về đi!”

“Không đi? Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Chu Tam trúng tà rồi?” Đinh Nghị ngây ra tại chỗ, không biết phải nói gì.

Đả kích! Long Tuấn như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt mờ mịt thất thố: “Chuyện này... Ngươi, ngươi nói cái gì?”

“Ta sẽ không đi!” Chu Tĩnh Nguyệt vẫn kiên trì.

“Sẽ không... Sẽ không...” Sắc mặt Long Tuấn đại biến, bước tới nắm lấy tay Chu Tĩnh Nguyệt, kích động nói: “Sao ngươi lại không đi? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở lại đây làm Vương Phi cho phiên bang? Chẳng lẽ ngươi đã quên những lừoi ngươi nói trước đây? Sao lại lừa ta? Vì sao...”

“Đủ rồi!” Chu Tĩnh Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta chưa từng hứa hẹn gì với ngươi! Ngươi cũng không tự nhìn lại mình đi, chẳng qua chỉ là một tên trẻ con to xác suốt ngày gây họa thôi!”

Đâu đớn! Mất mác! Sợ hãi! Hoài nghi! Phản bội! Lời của Chu Tĩnh Nguyệt, tựa như một cái mũi nhọn, mạnh mẽ đâm vào lòng Long Tuấn.

Từ nhỏ tới giờ đã bị không biết bao người ghẻ lạnh, chịu biết bao khổ ải thế gian, thế sự nhân tình. Tất cả tạo nên tính cách cực đoan của Long Tuấn, hắn luôn dùng chân tâm đối đãi với người khác. Lúc trước nghe được tin Chu Tĩnh Nguyệt gặp nguy, đã không tiếc tất cả chạy tới nơi biên cương này, chỉ để có một đáp án. Nào ngờ, đổi lại chỉ là những lời lạnh lẽo và châm chọc của đối phương.

Vì sao? Là hiện thực tàn khốc hay vận mệnh trêu ghẹo?

Long Tuấnh ai mắt đỏ bừng, như sắp phát điên!

Đinh Nghị kéo hắn lại, quát lớn: “A Tuấn, bìn htĩn hlại, chẳng lẽ ngươi quên sư phụ từng nói gì sao?”

“Thả ông đây ra! Sư phụ nào? Hắn nói thế nào, chín hhắn còn không thế! Bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm! Người đau lòng không phải ngươi, ngươi làm sao mà hiểu được? Đã không hiểu thì thả ta ra...” Long Tuấn vẫn tức giận gào lên.

“Bốp!” Một tiếng bốp vang lên, năm dấu ngón tay hằn lên gò má Long Tuấn, rốt cuộc cũng khiến hắn yên tĩnh lại.

Đinh Nghị tát xong tức giận nói: “Long Tuấn, mẹ kiếp, ngươi nói cái gì, ngươi đã phát điên như vậy coi như ta không biết ngươi... Ngươi còn dám nói xấu sư phụ một lời hôm nay ta sẽ đánh chết tên vong ân bội nghĩa nhà nguwoi!”

Đinh Nghị thật sự tức giận, chưa bao giờ tức giận như vậy, nếu là người khác còn đỡ, song Long Tuấn là huynh đệ của hắn, còn thân hơn anh em ruột thị, còn Nhạc Phàm lại là người thân duy nhất của cả hai bọn họ. Đinh Nghị sao nỡ trơ mắt nhìn Long Tuấn tiếp tục sai lầm.

๑๑۩۞۩๑๑
Cái tát này lại khiến Long Tuấn tỉnh táo lại, nhớ tới những lời vừa nói hắn cũng tự thấy xấu hổ.

“Cám ơn cái đinh nhỏ, vừa rồi xin lỗi!”

Đinh Nghị vỗ vỗ vai Long Tuấn nói: “Chúng ta là huynh đệ, ngươi sai cũng là ta sai.”

Tâm khí bình ổn lại, Long Tuấn cố tình ra vẻ hung ác nói: “Tiểu tử thúi chớ đắc ý, dám tát lão tử. Cũng may ta anh tuấn tiêu sái, không để ý ngoại vật, võ công tuyệt định, nội hàm phong phú...”

Đinh Nghị cũng không tức giận, chỉ cười hì hì.

Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh đều đờ người, cảm thấy thật bất đắc dĩ! Không hổ là đệ tử của Đao Cuồng, tác phong hành sự thật quái dị.

๑๑۩۞۩๑๑
Long Tuấn không phải đứa trẻ ngây thơ, nhanh chóng suy nghĩ lại, đưa mắt nhìn sang Chu Tĩnh Nguyệt.

“Nàng thật sự không muốn đi?” Long Tuấn lạnh lùng nói.

Chu Tĩnh Nguyệt đưa mắt đi lảng tránh, lắc đầu.

Hít một hơi dài, Long Tuấn nói: “Ta biết nàng muốn hy sinh bản thân mình, cũng hiểu những lời vừa rồi là muốn đuổi ta đi. Nhưng mất đi nhiều thứ như vậy, nàng cảm thấy có đáng hay không?”

Chu Tĩnh Nguyệt cắn môi, vô lực nói: “Chàng không phải ta, đương nhiên không hiểu ta muốn gì. Vì quốc gia, vì dân tộc, vì phụ hoàng, ta nguyện ý!”

Có đôi lúc, không phải đáng giá thì mới làm, chỉ là có nguyện ý hay không.

Tranh chấp dân tộckkhông có đúng sai, chỉ có lập trường. Chu Tĩnh Nguyệt tự thấy mình đúng, cho dù sẽ vô cùng đau đớn nàng vẫn chọn cam chịu, quả thật là một cô gái dũng lảm.

๑๑۩۞۩๑๑
Trầm ngâm trong chốc lát, Long Tuấn mở miệng nói: “Nếu tộc Thát Đát đêm nay sẽ công thành, vậy thì sao?”

Chu Tĩnh Nguyệt run lên lẩy bẩy, nói: “Ta vẫn không thể đi.”

“Vì sao?”

“Ta nhất định phải ở lại, nếu ta đi sẽ là đào hôn, Địch tướng quân sẽ rơi vào cảnh bị vây bắt, tộc Thát Đát cũng mượn cớ xâm lược.”

“Vậy nàng cứ ở đây đợi chết, hay bị người khác lăng nhục?”

“Có lẽ đó là vận mệnh của ta, cho dù chỉ có một chút hy vọng ta cũng muốn lưu lại.”

“Nàng thật kiên cường, thật đáng kính nể, nhưng nàng lại là một nữ nhân ngu ngốc.”

“Có lẽ thế.”

“Được rồi!” Long Tuấn đổi giọng, tức giận nói: “Ngươi đúng là một nữ nhân ngu ngốc! Ngươi không biết, đân tộc không phải đại nghĩa. Tôn nghiêm của cả quốc gia không phải do nhẫn nhục đổi lại. Nó cần máu, lệ và mồ hôi để giữ gìn. Ngươi làm vậy không chỉ vũ nhục dân tộc mình, còn khiến dị tộc thêm kiêu ngạo ngông cuồng. Chu Tam công chúa, ngươi chẳng phải anh hùng, ngươi là nỗi nhục của dân tộc! Sau này người người đều sẽ mắng ngươi, là ngươi lùi bước khiến dị tộc không e dè gì xâm chiếm lãnh thổ của chúng ta. Do ngươi ấu trĩ vô tri mà làm mất nước... Ngươi, chính là tội nhân thiên cổ!”