Thương Thiên

Chương 38: Âm mưu và trùng hợp




Ngươi chính là tội nhân thiên cổ!

“Ầm ~~”

Suy nghĩ của Chu Tĩnh Nguyệt như bùng nổ, những lời của Long Tuấn như những mũi gai đâm sâu vào trong nội tâm nàng.

Ta sai rồi? Chẳng lẽ ta thật sự sai rồi?

Không, không phải như vậy!

Ta không phải tội nhân...

Niềm tin sụp đổ cũng đồng nghĩa với khuất phục, Chu Tĩnh Nguyệt hai mắt mê man, như một đứa trẻ không tìm thấy nhà.

Đinh Nghị kéo kéo áo Long Tuấn, nhỏ giọng nói: “A Tuấn, vừa rồi ngươi nói có hơi nặng quá không?”

“Thuốc đắng mới dã được tật!” Long Tuấn cũng lộ vẻ khổ sở, nói thầm: “Nha đầu thối này cố chấp không chịu thay đổi, tật đã quá nặng, thuốc không đắng một chút nàng vẫn tưởng mình không có tật.”

Trương Tĩnh ở bên kia khẽ nâng Chu Tĩnh Nguyệt dậy, khuên bảo: “Tam công chúa, ngài hy sinh bản thân đổi lấy hòa bình, cho dù hòa bình rất ngắn ngủi, nhưng cũng giúp binh sĩ Đại Minh được chút thời gian, cho nên ngài không sai, ngài thật sự không sai, chỉ có điều... Chỉ có điều...”

“Chỉ có điều các ngươi còn chưa biết âm mưu của tộc Thát Đát.” Long Tuấn tiếp lời: “Vừa rồi ta và cái đinh nhỏ lẻn vào, nghe được tin nói tộc Thát Đát đã câu kết với Thánh Môn, trong ứng ngoài hợp, đêm nay sẽ bắt Địch tướngq âun trong tiệc kết hôn đồng thời tập kích thành Đại Đồng. Còn ngươi, tam công chúa sẽ trở thành con cờ chính che dấu âm mưu này. Nói trắng ra, ngươi sẽ thành đồng lõa với tộc Thát Đát, tội nhân của cả dân tộc!”

Không đúng, không phải vậy...

Ta không phải đồng lõa, ta không phải tội nhân...

Đả kích liên tiếp khiến Chu Tĩnh Nguyệt như không chống đỡ được, muốn ngất đi.

Trương Tĩnh vội vàng ngắt lời nói: “Tiểu huynh đệ đừng nói nữa, có một số việc không phải chúng ta có thể nói, công chúa đã tận lực rồi, ít nhất mục đích của nàng cũng là ý tốt. Chúng ta mau nghĩ cách ra ngoài thôi! Nếu không người của tộc Thát Đát phát hiện, chúng ta có muốn chạy cũng không được nữa.”

“Đợi một chút...” Chu Tĩnh Nguyệt len tiếng: “Chúng ta đi, vậy Địch tướng quân làm sao?”

Trương Tĩnh ngẩn ra, bản thân trong lúc nhất thời lại không nghĩ tớidđiểm này.

Long Tuấn cười khà khà nói: “Các ngươi yên tâm, chúng ta đã chôn hỏa dược bên ngoài. Đến lúc đó kích nổ hỏa dược, chẳng những giáo huấn được đám tộc nhân Thát Đát, còn có thể gây loạn, giúp Địch tướng quan trốn ra, tin rằng quân tiếp ứng của Địch tướng quân cũng nhanh chóng tới đây.”

“Tam công chúa, người...” Trương Tĩnh đưa mắt nhìn Chu Tĩnh Nguyệt. Long Tuấn và Đinh Nghị cũng căng thẳng nhìn sang, sợ rằng nàng có chết cũng không chịu đi.

Đặt mũ phượng xuống, Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, sắc mặt giãn ra đáp: “A Tuấn nói đúng, tôn nghiêm dân tộc không phải khuất nhục và chịu đựng, bất kể tương lai ra sao, hôm nay ta muốn ôngs vì bản thân. Mọi người cùng đi thôi!”

๑๑۩۞۩๑๑
Sắc trời chỉ một màu đen, ánh sáng mặt trăng chỉ mới dần lên.

Đã gần tới tiệc mừng đại hôn của công chúa, thảo nguyên sáng lên ánh lửa, tộc nhân Thát Đát tụ lại thành một vòng tròn vây quanh đống lửa, người múa kẻ hát, ai nấy sắc mặt vui mừng. Từ khi ngọn lửa chiến tranh giữa Đại Minh và Thát Đát bắt đầu, đây là lần đầu tiên toàn tộc mở tiệc như vậy.

Ngồi ở ghế thủ tịch phía chính bắc là tộc vương Thát Hoàng Thái Cực cùng hoàng hậu, còn đại tướng quân Địch Thu Nhiên với tư cách trưởng bối của công chúa đương nhiên cũng ngồi phía trên. Bọn họ chia hai bên trái phải, đứng sau là thị vệ Thát Đát cùng bốn người Nhạc Phàm, Trần Hương, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi.

Đa Nhĩ Cổn là thân vương cao quý, ngồi phía tay trái Hoàng Thái Cực, vương tử Mục Hãn Mông Đan cùng ba tên vương tử khác ngồi tay trái Đa Nhĩ Cổn, tiếp theo là các thân vương đại thần Thát Đát.

Riêng quốc sư Thát Đát, chẳng biết do tâm tình không tốt hay có chuyện gì lại từ chối không tham gia đại tiệc lần này.

๑๑۩۞۩๑๑
Uống rượu, nghe hát, xem trò vui! Hoàng Thái Cực và đám Đa Nhĩ Cổn cứ lần lượt trò chuyện, Địch Thu Nhiên dần mất kiên nhẫn, nâng chén nói: “Thát Đát tộc vương, yến hội đã bắt đầu, mọi người cũng đã tập trung đầy đủ, thời gian cũng không còn sớm, cũng nên mời tam công chúa ra cử hành nghi thức đại hôn...”

Hoàng Thái Cực âm thầm đánh mắt cho Đa Nhĩ Cổn, sau đó tiếp lời: “Địch tướng quân nói phải... Mông Đan, còn không mau dẫn cô dâu tới đây hành lễ.”

“Mông Đan xin đi.” Vương tử Mông Đan khom người thi lễ, sau đó mang theo một đội nhân mã đi về hướng đóng quân phía nam.

Đợi Mông Đan đi khỏi, mọi người lại tiếp tục huyên náo.

Hoàng Thái Cực mượn cơ hội đó tới gần Đa Nhĩ Cổn nói: “Đã chuẩn bị kỹ chưa? Lần này không được phép xảy ra bất cứ sự cố gì.”

Đa Nhĩ Cổn cũng nhỏ giọng đáp lời: “Tam công chúa đã bị kiểm soát chặt chẽ, không ai được phép tới gần, giờ xem Mông Đan diễn trò thôi!”

Hai người cùng mỉm cười, ánh mắt thay cho lời nói, chỉ có điều cả hai đưa lưng về phía đám người Địch Thu Nhiên, khiến họ không nhìn thấy được.

๑๑۩۞۩๑๑
Trên thảo nguyên vẫn vô cùng náo nhiệt, Trần Hương cảnh giác nhìn xunh quanh, truyền âm cho Lý Nhạc Phàm nói: “Lý huynh, bầu không khí có vẻ không ổn.”

“Bốn phía đều là binh sĩ, sát khí lẫm liệt, không như bảo vệ.” Nhạc Phàm gật đầu, miêu tả tình huống xung quanh.

Trần Hương nghe vậy ngẩn ra, lập tức báo lại tin cho ba người Địch Thu Nhiên, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi, sắc mặt ba người đều lộ vẻ nặng nề! Bọn họ biết Nhạc Phàm không phải người ăn nói hàm hồ, xem ra thật sự sắp có chuyện xảy ra.

๑๑۩۞۩๑๑
Không bao lâu sau, vương tử Mông Đan mang theo vài thị vệ bị thương nặng vội vàng trở về, thần sắc hoang mang như gặp đại địch.

Địch Thu Nhiên thấy vậy nhíu mày, trong lòng bỗng nảy sinh dự cảm không ốt. Cái nên đến trước sau gì rồi cũng tới!

“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Thái Cực giả vờ kinh ngạc, tiếng chiêng trống lập tức ngưng bặt.

Mông Đan lao tới lớn tiếng đáp: “Bẩm báo phụ hoàng, chúng con phụng mệnh tới nghênh đón công chúa, nào ngờ vừa thấy công chúa lại đột nhiên xuất hiện vài kẻ mặc áo đen cướp mắt công chúa. Đối phương võ công cao cường, chúng con không phải đối thủ, không còn cách gì khác đành lui về đây cầu viện.

“Cái gì?” Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn vỗ bàn đứng bật dậy. Người sau lập tức phất tay, tộc nhân Thát Đát lui lại, binh sĩ hung ác từ bốn phương tám hướng ép lại, bao vây lấy Địch Thu Nhiên và binh sĩ Đại Minh. Ánh lạnh lấp lóe, không ai dám nghi ngờ sự sắc bén của thanh đao lưỡi kiếm bọn họ.

“Dừng tay! Tình hình như vậy, Địch Thu Nhiên cũng không nhẫn nại được nữa, đứng bật dậy nói: “Thát Đát tộc vương, ngài có ý gì?”

Hoàng Thái Cực hừ lạnh một tiếng: “Địch tướng quân tự biết!”

Địch Thu Nhiên că mtức nói: “Chúng ta vẫn ở đây?” Chẳng lẽ tộc vương nghi ngờ do chúng ta hay sao? Các ngươi đối đãi với khách nhân như thế này đấy hả?”

“Cho dù các ngươi vẫn ở đây cũng không nghĩa là các ngươi không cho người làm.” Đa Nhĩ Cổn bước tới nói: “Bắt hết lại cho ta.”

Chuyện đã tới nước này, Địch Thu Nhiên cuối cùng cũng hiểu. Từ khi nhập doanh tới giờ, Hoàng Thái Cực liê ntục mượn cớ không cho đám người bọn mình gặp tam công chúa, nói không có vấn đề sợ chẳng ait in.

Giờ mọi chuyện như vậy rõ ràng Thát Đát muốn mượn cớ phá hiệp định, nhờ đó tộc Thát Đát vừa chiếm lý lại vừa chiếm lợi, có thể nói một mũi tên trúng hai đích, vương tử Mông Đan kia chắc chắn chỉ diễn kịch cho tộc nhân xem mà thôi.

Địch Thu Nhiên nghĩ vậy song mọi người lại không biết, tam công chúa đã thật sự bỏ chạy, tất cả âm mưu đã trở thành trùng hợp.

Nghĩ thông điểm này, Địch Thu Nhiên đâu để bó tay chịu trói? “Bùng” lập tức đá đổ cái bàn trước mặt, rút bội kiếm ra, tư thế như muốn liều chết.

Song đúng lúc này, Nhạc Phàm đột nhiên lao tới như một luồng gió, một mũi tên sặc sỡ bắn thẳng về phía Hoàng Thái Cực!

Ánh sáng tỏa ra bốn phương, đột ngột xé tan màn đêm, ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng như mờ nhạt đi.