Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 204: Một lão nhân



Chương 204: Một lão nhân

Tân thành của nước Văn, ở vùng đất giáp với cả ba nước, đặc điểm vị trí địa lý của nó tương đương với nước Chu.

Nước Văn ở trong sáu nước, đặc biệt cho phép ra vào tự do, đây là một nước ưa chuộng sự lãng mạn. Thể hiện trên kiến trúc, lấy gỗ làm chủ điểm, hơn nữa trên nóc nhà thích chế tác thành các loại vật tổ.

Dân chúng nước Văn, cử chỉ và hành vi cũng rất tự nhiên và cực kỳ hào phóng. Trên đường phố, nam nữ già trẻ đi đi lại lại, đều mặc quần áo đẹp nhất của mình.

Hà Doanh ngồi ở vị trí gần cửa sở, gọi một bàn rượu và thức ăn, ngắm phía bên ngoài người đến người đi, cảm giác được sự nồng nhiệt.

Nhìn lâu như vậy, nàng phát hiện rõ ràng là không có thấy một nam nhân nào mang kiếm bên hông. Hà Doanh có điểm không tin nổi, không khỏi duỗi đầu nhìn ra phía bên ngoài.

Lúc này, tiểu nhị đã bưng đồ ăn tới, hắn nhìn thoáng qua Hà Doanh, uốn đầu lưỡi hỏi:

-Khách quan, khách quan là lần đầu tiên tới nước Văn phải không?

Hà Doanh sững sờ, rất có hứng thú, nhìn về phía hắn, cười nói:

-Tiểu nhị ca làm sao lại biết ta không phải người nước Văn chứ?

Tiểu nhị cười nói:

-Đương nhiên nhìn ra được, khách quan vừa đến, là thò đầu ra nhìn người qua lại, còn thấy rất thú vị, hơn nữa khách quan bên hông còn mang theo cả trường kiếm.

Hắn lấy tay chỉ về một hán tử có mang kiếm xuất hiện ở bên ngoài, nói:

-Người nước Văn chúng ta đều yêu thích phong nhã, không thích mang kiếm. Bình thường những người mang kiếm đều là những kiếm khách đến từ những nước khác.
Hà Doanh gật gật đầu, cười nói:

-Nói như vậy, quý quốc phải chăng rất ít khi xuất hiện ẩu đả đánh nhau?

Tiểu nhị lắc đầu nói:

-Cũng thường hay thấy, tuy nhiên ta chưa từng đi đến những nước khác, nên không biết khác biệt thế nào.

Đúng lúc này, một đội hán tử thân mang trường kiếm đi đến. Tiểu nhị vội vàng buông chén đũa xuống, đi nhanh đến chổ đội khách nhân kia. Hà Doanh chỉ liếc một cái rồi quay đầu đi.

Trong lúc nàng quay đầu đi, chỉ nháy mắt, phát ra một luồng khí nguy hiểm ập đến chỗ nàng. Hà Doanh rùng mình, lập tức quay đầu nhìn lại. Năm sáu cái bàn sắp dặt sau lưng mình, bàn nào cũng đầy người. Trong đó bên trái cửa sổ là hai thiếu niên nhà giàu khoảng mười bảy mười tám tuổi. Xa hơn một chút ngồi ở gần góc nhà, là một lão nhân tóc trắng.


Vừa thấy lão nhân, Hà Doanh không khỏi chăm chú nhìn về phía hắn: thích khách mà Hạ vương phái đến, mỗi người đều là một tông sư cao thủ, đương nhiên tuổi cũng không nhỏ. Ở trong lòng Hà Doanh, chỉ cần mấy tên thích khách đó không phải tông sư, nàng cũng chả có gì phải sợ hãi.

Lão nhân này quần áo cũ nát, chân mang một đôi giày cỏ, khuôn mặt của hắn cũng có vài phần khắc khổ. Thấy Hà Doanh trân trân nhìn mình. Hắn cũng khẽ ngẩng đầu một chút, hai con mắt cũng có phần đục ngầu, hẳn là không phải thích khách.

Hà Doanh ngẫm nghĩ, đão mắt một cái nàng lại thấy kỳ lạ: tửu lâu này xem ra vẫn là tương đối xa hoa, một lão nhân ăn mặc bần cùng như vậy, lại cũng có thể tới nơi này dùng cơm sao?

Nghĩ tới đây nàng lạnh cả người. Dường như là ngay lập tức, đã nghĩ đến thân phận của lão nhân kia có khả năng cao nhất chính là : Mặc giả! (*)

Những đồ đệ của Mặc gia không trọng hưởng thụ, lão nhân này rất có thể là người theo Mặc gia. Mà trong Mặc gia, danh tiếng của Vũ giả(những người có võ công) truyền khắp thiên hạ, cơ hồ không người nào không biết sự cường đại và dũng mãnh của bọn họ.

Vừa nghĩ như vậy. Mồ hôi lạnh trên người Hà Doanh chảy ròng ròng. Nàng nhắm mắt lại, dùng hết sức hít thở một hơi thật sâu, một bên hít thở thật sâu, một bên tự an ủi mình: đừng sợ , đừng sợ, phán đoán của ngươi hoán toàn có thể là sai lầm.

(Người dịch : có nghĩa là hắn có thể là do Hạ vương sai tới, hắn ăn mặc bần cùng, chỉ là do hắn theo Mặc học)


Đang nghĩ như vậy thì đúng lúc, lão nhân kia trong tay bưng một chén rượu, đi nhanh tới chỗ của Hà Doanh.

Thấy hắn đang đến gần mình, tất cả các cơ trên người Hà Doanh cứng đờ. Nàng cuối đầu, cũng không dám nhìn hắn một cái, trong lòng yên lặng thầm niệm chú: hắn không có thấy ta, hắn không có thấy ta.

Trong tiếng bước chân của lão nhân kia có tiếng vạt áo di chuyển, thật đúng là dừng lại trước bàn của của nàng.

Nhìn thấy Hà Doanh đang cuối đầu không nói gì, lão nhân giơ chén rượu trong tay lên, cao giọng nói:

-Tiểu ca, xin mời!

Dứt lời hắn kéo ra cái ghế, ngồi xuống phía đối diện của Hà Doanh. Hà Doanh biết tránh cũng không thể tránh được, liền ngẩng đầu đầu lên. Nàng nhìn lão nhân, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc:

-Vị trưởng giả này hết sức là lạ mắt, không biết tới chỗ tại hạ có gì chỉ giáo?

Lão nhân nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn của Hà Doanh, lắc đầu nói:

-Lãng phí!(người dịch: Đúng là Mặc gia)

Sau khi nói xong, hắn giương mắt nhìn về phía Hà Doanh, nói:

-Tiểu ca đã biết rồi cần gì phải cố hỏi. Vừa rồi tiểu ca nhìn chằm chằm tại hạ cả nửa ngày, không phải là đối với tại hạ sinh lòng nghi ngờ hay sao chứ?

Nói tới đây hắn ảm đạm cười nói:

-Hiền giả Mạc Diệp thần thông quảng đại, là người làm việc không từ thủ đoạn, không nói quy củ.

Hắn nói xong tám chữ cuối cùng thì nụ cười trên mặt mang theo một ít trào phúng cùng với vẻ khinh thường.

Hà Doanh vừa nghe liền hiểu rõ ràng, chuyện mình hai lần trước bỏ chạy, hắn nhất định là biết rất rõ ràng và tường tận.

-Tại hạ đã để lộ hành tung, làm cho hiền giả nhận ra thân phận, đương nhiên là phải hiện thân cùng hiền giả phân định cao thấp.

Hắn chậm rãi nhỗ ra từng từ một làm cho Hà Doanh cuối cùng cũng không còn một đường hy vọng nào.
Sau khi chắc chắn hắn là tới ám sát mình, Hà Doanh thở dài một hơi, cũng không có ý định chạy trốn nữa. Nàng rót cho mình cùng lão nhân kia một chén rượu, rồi kêu lớn:

-Tiểu nhị, cho thêm vài món ăn và một bộ chén đũa.
Gọi xong, nàng tự nhiên ăn vài miếng, thản nhiên nói:

-Chư vị thân là tông sư, nhưng lại thành quân kết đội, tới ám sát tại hạ. Tại hạ công phu kiếm pháp đều không bằng các vị, không dùng quỷ kế, không lẽ còn đưa đầu ra mặc cho các vị muốn chém muốn giết sao?

Nàng đưa tay sờ sờ cổ của mình nói:

-Cái đầu lâu tốt như vậy, ta còn không có nghĩ đến sẽ phải sớm dọn nhà cho nó như vậy.

-Không sai!

Lão nhân nhìn Hà Doanh, trên mặt lộ vẻ đồng tình:

-Lời nói quỷ quyệt, thật đúng là tiểu nhân!

Nghe được lời bình ‘đúng là tiểu nhân’ của hắn. Hà Doanh cười khổ một cái.

Nàng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía lão nhân, hỏi:

-Lão nhân gia, tại hạ tự nhận hành tung một đường của mình là tuỳ ý tự chọn, ngay cả bản thân cũng không biết biết mình đi về phương nào. Tiền bối, các vị làm sao tìm được hành tung của ta? Coi như là nhận ra khí tức trên ngừời ta, nhưng mà giữa biển người mênh mông như vậy, mà có thể nhận ra khí tức của một người trong đó, thật là cực kỳ không dễ chút nào.

Lão nhân nhìn nàng, trên mặt hiện ra nụ cười ảm đạm. Hắn nói:

-Công phu đạt tới cảnh giới như chúng ta, muốn truy tìm tung tích một người, trừ khi hắn chạy trốn ra biển, sợ là thế gian này, không có một chỗ nào có thể an thân.

Hà Doanh nghe đến đó, cả người rùng minh một cái. Lão nhân ngón tay bắn ra, một con chim sẻ đậu xuống trên vai hắn. Hắn nói:

-Về phần ta, ta theo dõi ngươi chính là sự dụng đồng bọn này của ta. Tiểu tử, ngươi thật không tệ, nhìn hơi thở và ánh mắt của ngươi, đã mơ hồ thấy được huyền cảnh của người. Nghĩ đến không cần mười năm, ngươi cũng sẽ trở thành một đại tông sư.

Thấy khuôn mặt Hà Doanh lộ vẻ vui mừng, há mồm muốn nói. Hắn thản nhiên nói trước ngắt lời:

-Tuy nhiên, tại hạ là người nước Hạ, ngàn vạn lần không thể vì một nguyên nhân nào bỏ qua một đại địch như ngươi.

Nói đến đây, hắn rút ra một trường kiếm sau lưng, theo động tác rút kiếm của hắn, ở trong tửu lâu đột nhiên lặng ngắt như tờ! Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hai người. Mọi người đều biết, kiếm khách rút kiếm chỉ có một lý do, đó là quyết đầu.


(*)Mặc giả là những người theo trường phái Mặc học
Trường phái Mặc học được thành lập theo học thuyết của Mặc Tử (470- 391 TCN) Mặc dù trường phái này chỉ tồn tại trước nhà Tần, Mặc học vẫn được coi là một phe đối lập chính của Khổng giáo trong giai đoạn Bách gia chư tử. Triết học của nó dựa trên ý tưởng kiêm ái: Mặc tử tin rằng “tất cả mọi người đều bình đẳng trước thượng đế” (còn thượng đế thì bình đẳng với ai??? Nên nhớ rằng Mặc Địch không phải là một nhà triết học duy tâm, nêncâu nói này chắc chắn không phải do ông phát biểu được), và rằng con người phải học theo trời bằng cách thực hiện thuyết kiêm ái (yêu quý mọi người như nhau). Nhận thức luậncủa ông có thể coi là căn bản của chủ nghĩa kinh nghiệm; ông tin rằng nhận thức của chúng ta phải dựa trên năng lực tri giác - những kinh nghiệm giác quan của chúng ta, nhìn và nghe, chứ không phải tưởng tưỡng và logic bên trong, là những yếu tố tạo nên khả năng trừu tượng của chúng ta.

Mặc tử biện hộ cho tính thanh đạm(đó là lý do vì sao Hà Doanh nhận thấy lão hán cùng khổ như vậy là theo Mặc học), lên án sự coi trọng của Khổng giáo đối với đạo đức và nhạc, những cái đó ông coi là phung phí. Ông coi chiến tranh là vô ích và ủng hộ hoà bình. Việc hoàn thành các mục tiêu xã hội, theo mặc tử là cần phải thống nhất tư tưởng và hành động. Triết lý chính chính trị của ông ủng hộ một chính thể quân chủ giống với sự cai trị của thần thánh: dân chúng phải luôn luôn vâng lời những người lãnh đạo, và những người lãnh đạo phải luôn theo ý nguyện của trời. Mặc học có thể có những yếu tố của chế độ nhân tài: Mặc Tử cho rằng những nhà cai trị phải chỉ định ra những quan chức theo phẩm hạnh và khả năng chứ không phải vì những mối quan hệ gia đình của họ. Mặc dù lòng tin của dân chúng vào Mặc học đã giảm sút từ cuối thời Tần, những quan điểm của nó vẫn còn để lại những dấu ấn trong tư tưởng Pháp gia.

ngantruyen.com