Tầm Đỉnh Ký (Mới nhất: Chương 24)

Chương 5: Sơ ngộ cao nhân/b>/font>





Đang chuẩn bị dời khỏi con đường này, đột nhiên Chu Thiếu Dương mới nhận ra phía trước là cuối đường, gã đành chuyển thân ngó nhìn xung quanh để tìm người hỏi hướng đi. Trong lúc đó dường như cảm thấy có người đuổi theo ở phía sau, gã bất ngờ dừng lại đưa mắt quan sát tình thế.

Chẳng nhẽ lũ lưu manh này lại phái người đi theo mình để tìm thời cơ báo thù ư? Hừ! đến thì cứ đến, Chu Thiếu Dương ta há lại sợ hãi các ngươi sao?

Suy nghĩ vừa dứt, gã đã nhanh chóng quay lại rồi tiến về phía sau. Chỉ nghe thấy một thanh âm truyền lại:
-Tiểu tử căn cơ quả không tồi, có bản lĩnh thì hãy đi theo lão phu.

Chu Thiếu Dương rùng mình phát giác một thân ảnh thoáng qua, tuy nhiên gã không nhìn thấy rõ chuyện đó xảy ra như thế nào, không lẽ hôm nay mình lại gặp quỷ. Chợt nhớ tới cảnh võ lâm cao thủ cổ đại thi triển khinh công bay qua bay lại trong phim ảnh thời hiện đại, tức thì gã liền tin rằng người này là một cao nhân trong võ lâm, căn bản không phải là quỷ.

Nhưng hắn ta kiếm mình làm cái gì, không lẽ muốn truyền võ công cổ đại cho mình. Nếu đúng như vậy thì chẳng phải là chuyện này giống như trong sách kiếm hiệp đã viết hay sao, các nhân vật chính thường hay gặp kỳ ngộ để cuối cùng thành tài. Không lẽ kỳ ngộ lại rơi vào trên người mình. Chỉ đáng tiếc là mình lại không có gia cừu huyết hận gì phải trả, bằng không thì đã có thể viết lên một cuốn tiểu thuyết về bản thân, nhất định bán ra là thu được rất nhiều tiền rồi. Nhưng gã chợt thay đổi suy nghĩ, căn bản gã không cần lo lắng làm gì vì đằng nào bây giờ cũng chẳng biết đi đâu, về đâu. Đằng nào cũng vậy, thôi thì gã cứ tiếp hắn đi chơi một phen, cứ đuổi theo hắn rồi mới tính tiếp.

Nghĩ xong, Chu Thiếu Dương vội nhanh chân bước theo thân ảnh đi phía trước.

Thân ảnh đó như muốn trêu chọc Chu Thiếu Dương, lúc xa lúc gần, khi ẩn khi hiện làm cho gã không thể bắt kịp. Nhưng Chu Thiếu Dương lại có tính khí của quân nhân, việc nào càng khó gã lại càng muốn làm, cho dù gã cảm thấy kiệt sức thì vẫn dùng nghị lực quân nhân cùng với thể năng siêu việt để làm chứ quyết không bỏ cuộc.

Hai người, một trước một sau chạy băng băng, trong chớp mắt Chu Thiếu Dương thấy mình đã chạy tới trước một ngọn núi. Ở giữa núi có khắc một dòng chữ thật lớn "Chung Nam đăng phong tuyệt điện", bút tích như là rồng bay phượng múa. Lúc này thì thân ảnh kia không còn thấy rõ tung tích đâu nữa.

Đang cảm thấy khó chịu thì Chu Thiếu Dương đột nhiên nghe thấy một thanh âm truyền tới:
-Tiểu tử này có thể dạy dỗ được! Nếu có thành ý thì ngươi hãy leo lên đến "tuyệt điện" gặp ta.

Chu Thiếu Dương nghe xong thanh âm liền nghĩ: "Tưởng cái gì, muốn khảo nghiệm thành ý của ta ư? Cái khác ta không nói chứ leo núi cao thì lại là thế mạnh của ta. Nên biết ta đã từng hướng dẫn đặc công liên tục leo qua các con dốc đứng, cao hàng trăm mét thì còn sợ cái gì chứ?" Chỉ mới nghĩ qua mà gã đã cảm thấy rất là cao hứng. Vấn đề là bây giờ gã lại không có một công cụ leo núi nào, làm sao mà leo lên đây? Ít nhất thì cũng phải có lấy một sợi dây thừng chứ.

Tuy nhiên gã lại có rất nhiều kinh nghiệm trong việc sinh hoạt dã ngoại này. Sau một hồi tìm kiếm xung quanh, gã phát hiện có rất nhiều cây mây quấn vào nhau, tức thì trong đầu liền nghĩ ra một biện pháp. Trải qua vài canh giờ, cuối cùng gã cũng bện được các sợi mây thành một sợi dây thừng vừa dài vừa thô.

Lúc này trời cũng đã tối, gió núi bắt đầu thổi tới khiến cho Chu Thiếu Dương thấy có cảm giác giá lạnh. Nghĩ tới bản thân mình vốn là đội trưởng của bộ đội đặc chủng, tính cách kiên cường của gã liền trỗi dậy, sau đó gã bắt đầu leo lên ngọn núi hiểm trở.

Cũng may có những viên đá nhỏ để đặt chân trong khi leo lên vách đá, chẳng những thế ở lưng chừng núi còn có một cây tùng đứt rễ, cả hai đã trợ giúp cho cước lực của Chu Thiếu Dương rất nhiều, cuối cùng thì gã cũng leo lên đến đỉnh. Trên đỉnh núi này có một mảng cây xanh gồm những cây cổ tùng, lão bách có khí thế che trời quấn mây, cành lá xum xuê xanh tốt, đúng là thiên ngoại tiên cảnh. Nhìn lên bầu trời đầy sao, bất chợt Chu Thiếu Dương chợt nhớ tới câu “cụ xích thiên nhai, thân thủ khả trích tinh thần” ( tạm dịch: vách núi cao vạn trượng, đưa tay là hái được sao trời), nhất thời trong tâm gã không khỏi cảm thấy khoáng đạt hơn rất nhiều.

Ngưng thần để ý khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng một ai, nhất thời những điều hứng thú trước đây của Chu Thiếu Dương bỗng bay đi đâu hết sạch. Đang trong lúc chán nản thì gã đột nhiên phát hiện ra trước mặt mình có một ngôi nhà tranh, nó nằm tận phía trong cùng của khu rừng bách.

Chu Thiếu Dương liền tiến lên phía trước, sau khi đẩy cửa bước vào thì gã thấy bên trong ngôi nhà này đồ đạc rất đơn giản nhưng lại có đầy đủ mọi vật dụng cần thiết. Trong thời điểm đó bỗng nhiên gã cảm thấy phía sau mình dường như có người xuất hiện. Giật mình kinh hãi quay đầu lại, Chu Thiếu Dương thấy một lão già khoảng bảy mươi tuổi đang đứng sau lưng từ lúc nào.

Ông ta mặc một cái trường bào máu xám tro, đầu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt lại rất hồng hào. Thân hình lão già cũng rất to lớn và uy mãnh, so với Chu Thiếu Dương không hề thua kém chút nào. Hơn nữa dung mạo của ông ta lại uy nghi lẫm liệt, hai mắt luôn phát ra tinh quang sáng ngời. Điều làm Chu Thiếu Dương kinh hãi đó là hai bên thái dương của lão già nhô lên rất cao.

Hai người cùng nhìn nhau.

Cuối cùng trong mắt lộ ra nét tán thưởng, lão già tiến tới trước mặt Thiếu Dương rồi trầm giọng nói:
-Thật không thể nhìn ra là ngươi lại có thể leo lên đây nhanh như vậy.

Không biết đối phương đang nghĩ gì, Chu Thiếu Dương liền lễ độ nói:
-Không biết tiền bối cho gọi vãn bối tới đây có việc gì chỉ giáo?

Nói xong gã mới nhận thấy mình đang dùng từ ngữ cổ đại để nói chuyện với người cổ đại, bất giác không kìm được phải bật cười nho nhỏ.

Lão già xua xua tay cười nói:
-Lão phu không phải là tiền bối cao nhân gì mà chỉ là một người sơn dã bình thường. Chỉ là thấy ngươi tại thị trấn đã ra tay trượng nghĩa cứu người, ta cảm thấy bội phục nên muốn giúp một chút gì đó cho tấm lòng hiệp nghĩa của ngươi thôi. Lúc đó, dựa vào thân thủ của ngươi thì có thể thấy ngươi có rất nhiều kinh nghiệm, tâm cơ lại cực kỳ mẫn tiệp. Bất quá công phu của ngươi hình như không phải của võ lâm Trung nguyên, có vẻ như nó lại giống lộ số của các võ sĩ Đông doanh hơn.

Nghe thấy lão già nói xong, bất giác trong lòng Chu Thiếu Dương cảm thấy khâm phục kiến thức của lão vô cùng. Ý muốn tiếp cận với lão ta cũng tăng lên, gã vội cung tay lại nói:
-Vãn bối là Chu Thiếu Dương, kính mong được tiền bối chỉ giáo.

Lão già cười:
-Ngươi muốn ta chỉ dạy cho ngươi?

Chu Thiếu Dương vội vàng gật đầu vì hiện tại gã chưa có chỗ để ở và cũng không biết đi đâu, huống chi muốn tìm mẫu đỉnh trong một thời gian ngắn cũng tuyệt không có khả năng thực hiện được. Trước tiên gã cần phải học lấy một thân võ công đã, sau này gặp lúc nguy cấp còn có chỗ khả dụng.

Lão già khoát tay nói:
-Theo ta vào hậu viện. Trước tiên chúng ta cần phải nói chuyện, còn việc học võ công thì để tới tối rồi hãy nói.

Nói xong lão già mở cửa dẫn Chu Thiếu Dương đi vào phía nhà trong.

Bắt đầu từ thời khắc đó Chu Thiếu Dương ở lại trên núi tu luyện. Mỗi ngày gã đều theo lão già học võ công, ngoài ra còn cùng với lão ta bàn luận chuyện của Trung nguyên thiên hạ. Gã tiến bộ rất nhanh, ngay cả lão già cũng phải tấm tắc tán thưởng mãi không thôi.

Hai tháng sau căn cơ võ công của gã đã có chút thành tựu, có thể miễn cưỡng cùng lão già đối kháng. Thêm vào đó lão già thường dùng một lượng lớn thảo dược cho vào một cái thùng lớn, hàng ngày bắt Chu Thiếu Dương vừa ngâm bên người trong vừa thổ khí nạp ý, tiềm tu nội công.

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua.

Vào một buổi hoàng hôn, lão già đột nhiên gọi Chu Thiếu Dương lại rồi hỏi:
-Thiếu Dương, con tẩm thuốc đã bao lâu rồi?

Chu Thiếu Dương cẩn trọng tính toán một hồi rồi trả lời:
- Sư phụ, đồ nhi tẩm thuốc đã được ba tháng rồi.

Lão già mãn ý gật đầu nói:
- Tốt lắm, từ hôm nay con không cần phải tẩm thuốc nữa. À, thuật thổ nạp của con đã đến cảnh giới nào rồi?

Chu Thiếu Dương nói:
-Đồ nhi cảm giác trong cơ thể mình đã có chân khí tụ hội, thân thể nhẹ hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa việc xuất chiêu cũng nhanh hơn, mạnh hơn.

Lão già nghe Chu Thiếu Dương nói thế thì rất cao hứng:
-Rất tốt, con nên biết một người bình thường muốn luyện tập đến cảnh giới này cũng phải tiêu tốn mất hai đến ba năm. Chỉ trong thời gian ngắn mà con đã có thể luyện thành công Phi Vân tâm pháp của ta, toàn bộ đều dựa vào tác dụng của việc ngâm trong thùng thuốc. Đương nhiên một phần cũng là do ngộ tính của con rất cao nữa.

Sau khi nghe lão già nói thì Chu Thiếu Dương mới biết rằng trong ba tháng qua mình đã tập luyện Phi Vân tâm pháp. Thêm vào đó gã cũng biết thêm rằng, việc ngâm trong thùng thuốc hàng ngày cũng đã giúp cho tốc độ luyện thành tâm pháp nhanh hơn.

Nghĩ đến đó, trong lòng gã cho rằng mình đã không uổng phí một phen chịu khổ. Đang trong lúc suy nghĩ thì lão già nói với gã:
-Bắt đầu từ hôm nay sư phụ sẽ truyền thụ cho con chưởng pháp và kiếm thuật. Tuy nhiên đối với Phi Vân tâm pháp thì con vẫn phải kiên trì rèn luyện hàng ngày, như thế mới đạt tới cảnh giới tối cao được.

Nói xong, lão già liền lấy ra hai cuốn sách đưa cho Chu Thiếu Dương. Sau đó lão ta dặn gã phải khởi luyện chưởng pháp vào sáng sớm, trưa luyện thuật phi kiếm, buổi tối giành thời gian luyện Phi Vân tâm pháp lâu hơn. Ngoài ra lão cũng dặn gã là trong quá trình luyện tập, nếu có chỗ nào không hiểu thì phải hỏi ngay.

Sau khi giải thích xong, lão già để Thiếu Dương ở lại một mình tiếp tục luyện công. Lão già vừa đi khỏi, Chu Thiếu Dương đã vội lấy 2 quyển sách ra, chỉ thấy một quyển là chưởng phổ, còn quyển kia là kiếm phổ. Chưởng phổ này có tên gọi là Chấn Thiên chưởng pháp, còn kiếm phổ có tên là Thiên Tâm kiếm pháp. Cả hai quyển sách đều có đồ hình và văn tự nên Chu Thiếu Dương thấy cũng không khó luyện tập chút nào. Cuối cùng gã quyết định chọn cuốn chưởng phổ để đọc trước, ngay trang đầu tiên của quyển sách đã có chú giải cụ thể về nguồn gốc của loại chưởng pháp này.

Chấn Thiên chưởng bắt nguồn từ Thiếu Lâm tự, do Quả Nhân cao tăng đời thứ bảy của Giới Luật viện sáng tạo ra, nó gồm có Đại Chấn Thiên chưởng và Tiểu Chấn Thiên chưởng. Mỗi loại có sáu chiêu thức, trong đó Đại Chấn Thiên đi về đường cương mãnh, còn Tiểu Chấn Thiên lại nhấn mạnh về sự linh hoạt và xảo diệu, chuyên công vào các bộ vị xuất kỳ bất ý. Ở đoạn cuối của cuốn sách còn ghi rõ, nếu thi triển cả hai loại chưởng pháp cùng một lúc thì uy lực sẽ tăng lên gấp bội.

Tiếp đó Chu Thiếu Dương chuyển sang đọc qua phần nguồn gốc kiếm phổ. Nguyên lai Thiên Tâm kiếm pháp có xuất xứ từ môn phái Thiên Sơn, đòn thế dương cương uy mãnh, tất cả gồm hai mươi bốn chiêu kinh thiên động địa. Năm xưa tổ sư phái Thiên Sơn đã mang cái hình thế ngang dọc kỳ vĩ của núi Thiên Sơn dung nhập vào chiêu thức, vì vậy kiếm pháp này có thể xuất kỳ bất ý, dùng nó để khắc chế địch nhân rất hiệu quả.

Sau khi xem qua, Chu Thiếu Dương vô cùng đắc ý với hai môn võ công này, thầm nhủ nó sẽ hỗ trợ không nhỏ trong việc tầm đỉnh, gã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải học hết hai tuyệt học này.

Hôm sau, Chu Thiếu Dương bắt đầu tập trung vào việc luyện tập hai môn võ công này. Mặt dù trước đó gã cho rằng mình sẽ dễ dàng luyện thành hai tuyệt học, chỉ khi chính thức luyện tập thì mới biết mọi chuyện không thật sự đơn giản như gã nghĩ. Tuy trong bí kíp có vẽ hình minh hoạ và những chú giải chi tiết, nhưng Thiếu Dương là người hiện đại, đối với những kỹ năng võ thuật cổ xưa như tập trung đề khí, vận khí vào bộ pháp thì gã không thể nào hiểu được nên thường phải gặp sư phụ để thỉnh giáo. Sau khi đã nhất nhất giải đáp tất cả mọi vấn đề, ông ta thường xuyên nhắc nhở gã luyện tập võ công thì không nên nôn nóng, phải học từng chiêu một cho thành thục, khi nào chiêu thức xử ra tinh diệu thì mới chuyển sang học chiêu khác, muốn luyện giỏi thì phải ghi nhớ:“ Học võ không cần học nhiều nhưng phải học được cái tinh túy bên trong”.

Dưới sự giảng dạy tận tình của vị sư phụ này, Chu Thiếu Dương hoàn toàn chìm đắm vào các môn võ này, gã luyện tập một cách mê say. Vào tầm tuổi hắn mới bắt đầu học võ công thì kể ra là hơi muộn màng, nhưng quá trình tập luyện võ công của gã lại có sự tiến triển thần tốc, kiếm pháp và chưởng pháp đều có những thành tựu rất cao. Ngay cả lão già cũng phải kinh ngạc trước sự tiến bộ của Thiếu Dương, không khỏi cảm thấy có chút đắc ý vì đã thu nhận được một người đồ đệ giỏi, trong thâm tâm quyết định sẽ toàn tâm tài bồi Thiếu Dương trở thành một võ lâm nhất đại cao thủ, tạo phúc cho thiên hạ.

. ngantruyen.com