Ma Thần Pháp sư (quyển 1, chương 16)

Chương 13: Tốt Nghiệp Khảo Thí (thượng)


đệ nhất quyển
đệ thập tứ chương
Tốt Nghiệp Khảo Thí (thượng)
Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng
Dịch giả : Giang Hoài Ngọc



Từ chỗ lão đầu trở về, Giác Phi khinh tùng tự tại khỏi phải nói, trên đường gặp chỗ không người liền phía trái phóng 1 tiểu hỏa cầu, phía phải phóng 1 huyền băng nhận, nhìn thấy đám chim nhỏ đậu trên cành cây bên đường cũng cùng chúng chào hỏi, dọa đám chim nhỏ sợ đến nỗi từ đó trở đi vừa thấy người sắc mặt tươi cười liền bỏ chạy thục mạng. Dạng sinh hoạt này thật sự là … thật sự là thoải mái phi phàm a !
Nghĩ đến dáng vẻ lão đầu bị khổn long chú của hắn khốn trụ không thể cử động, Giác Phi tâm lý đặc biệt sảng khoái :
- Hắc hắc, xem lão đầu sau này còn dám uống rượu của ta nữa không, uống của ta bốn bình rượu, hại tiền tiêu vặt của ta hết sạch ! Không lẽ trên thế giới này thật sự là có được thì có mất sao ? Bất quá lão đầu này cũng quái, rõ ràng bị ta đùa đến như thế mà một chút cũng không nổi giận, còn muốn ta bái lão làm sư phụ, theo lão đến Ai Nhĩ Đức đế quốc học tập ma pháp. Thứ ma pháp này thật sự tốt a, như quả có thể ở trên tiểu đảo này học tập, bái sư cứ bái sư, cúi đầu lạy một lão nhân lớn hơn ta mấy lần cũng không là chuyện gì lớn không làm được. Nhưng vấn đề là cần đi đến Ai Nhĩ Đức đế quốc a … ta trừ việc đi đến thành thị gần tiểu đảo nhất - Độ Đàm vào dịp cuối năm ra, còn chưa đi xa bao giờ ! Vị trí của Ai Nhĩ Đức đế quốc ở đâu cũng không biết, dường như phụ mẫu cũng chưa từng nghe qua địa phương đó. Lại nói, mặc dù lão đầu biết ma pháp, nhưng không có địa phương nào quy định rằng biết ma pháp thì không phải là kẻ lừa đảo, ta nếu bị lão mang bán như heo, phụ mẫu khó nhọc nuôi ta khôn lớn thật oan uổng a !
Giác Phi lắc lắc đầu, tâm lý vì hắn không bị lừa mà thầm đắc ý. Cho đến việc trước khi đi lão đầu bảo hắn suy nghĩ, như quả sau này nghĩ thông hãy đến Ai Nhĩ Đức đế quốc tìm lão, hắn cũng đã sớm quên mất, ngay cả tờ giấy nhỏ lão đầu đưa cho hắn ghi địa chỉ nơi ở của lão ở Ai Nhĩ Đức đế quốc còn là do mẫu thân hắn khi giặt y phục vào hôm sau phát hiện.

Mấy ngày này ở trường, Giác Phi phát hiện bạn đồng học đối xử với hắn thái độ rõ ràng so với trước đây bất đồng, mặc dù nói chuyện không đến nỗi líu lưỡi, nhưng loại ánh mắt sùng bái cường giả cũng đủ khiến Giác Phi tâm lý lạc lạc khai hoa, nghĩ đến Giác Phi hắn cũng có lúc được người nhìn thế này a ? Không bị người đuổi đánh đã là may mắn rồi !
Cho đến Đông Nam thương thế đã sớm hồi phục, dù nói thế nào thì Đông Nam cũng là vũ kĩ nhân tài của học hiệu, thân thể tố chất đương nhiên không cần nói. Nguyên bản Giác Phi còn lo lắng Đông Nam khỏe lại sẽ tìm hắn gây phiền phức, hôm nay mới yên tâm, nhân vì chiều hôm qua Đông Nam điên cuồng chạy qua nhà hắn mặt đỏ bừng nói với hắn : “đại ca, sau này cho ta đi theo đại ca nha !” A a, cái này gọi là thế đạo gì a !
Hạnh phúc có dư, cũng có sự tình khiến Giác Phi kinh ngạc, chính là bạn đồng học của hắn, Phỉ Phỉ tiểu tỷ khả ái hiển nhiên cũng biết ma pháp, hơn nữa còn là trung cấp ma pháp sư ! Nếu không phải hôm đó cùng nàng ta đi thả diều, đánh chết Giác Phi cũng không tin ! Giác Phi còn nhớ hôm đó không hề có chút gió nào, hắn một lòng muốn nghiên cứu hỏa tường thuật liền cao hứng định bảo về nhà. Nhưng Phỉ Phỉ tự nhiên không chịu, nắm tay hắn bảo nàng ta có thể thả cho diều bay lên. Lúc đó hắn đã nói một câu ngu ngốc đã khiến hắn hối hận : “Như quả muội có thể gọi gió thổi lên, ta cùng muội chơi đến tối đều được”. Nghe ta nói thế, Phỉ Phỉ liền giơ tay phải lên, một việc khiến người chấn kinh phát sinh …
- Chí cao phong chi tinh linh a, xin đem khinh linh của Ngài cấp lực lượng cho ta, dụng trí tuệ vô tỉ của Ngài … tảo trừ bụi bẩn của thế giới này – phong vũ dực !
Nghe mẫu thân của Giác Phi thố lộ, tối hôm đó tay của Giác Phi cứ như bị kéo căng.

Ngày qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thời gian tốt nghiệp khảo thí. Giác Phi nghĩ trong lòng : “có kinh nghiệm dụng ma pháp đả bại Đông Nam, tốt nghiệp khảo thí nho nhỏ này có thể làm khó dễ được ta sao ? ngantruyen.com