Nhất Kiếm Quang Hàn Khởi Thư Lâu

Chương 4: – Kiếm Bạt Nỗ Trương (phần 1)


Chương 4 – Kiếm bạt nỗ trương (giương cung bạt kiếm).

- Chưa hẳn đã biết rõ.
Mỹ nhân áo tím hé miệng cười:
- Ít ra hai người này cũng là phường háo sắc, phong lưu thành tính.

- Nói bậy!

- Ngươi có thể không tin, nhưng đó lại là sự thật.
Mỹ nhân áo tím nói:
- Bọn họ tìm đến Thiên Hương cốc này chính là có ý đồ chiếm tiện nghi.

- Đã chiếm tiện nghi của ngươi sao?

- Điều này… điều này… người ta làm sao mà nói được?
Bỗng nhiên gò má cô nàng đỏ bừng, thẹn thùng vô hạn:
- Khi hai người này đến, vừa lúc gặp phải ta, bọn họ… bọn họ liền…

- Liền thế nào?

- Liền… liền động tay động chân…

- Ừm! Ta tin.
Thiên tự số hai không ngừng cười nhạt:
- Kẻ hèn này cũng muốn động tay động chân.

Y bỗng nhiên vươn cánh tay ra, như tia chớp chụp đến.

- Ngươi…
Mỹ nhân áo tím như một con cá trượt đi.

Trảo đã nhanh, trượt còn nhanh hơn.

Bỗng nhiên cô nàng trở tay vung lên, chỉ thấy từng điểm sáng bạc lóng lánh, ả đã phóng ra một chùm mưa châm nhỏ như lông trâu.

Châm bạc tuy nhỏ, nhưng thế tấn công lại thập phần mạnh mẽ.

Chỉ nghe từng tiếng rít xé gió vang lên, gần như có đến mấy chục mũi châm như mạn thiên hoa vũ bắn nhanh đến.

Đây là loại ám khí tuyệt đỉnh bá đạo, bất luận có kỳ độc hay không, chỗ lợi hại nhất chính là số lượng quá nhiều.

Huyệt đạo phân bố chung quanh cơ thể người, đặc biệt là chỉ cách nhau mấy bước, châm nhỏ như lông trâu dày đặc bay đến như vậy, chung quy khó tránh khỏi có vài mũi bắn trúng chỗ yếu hại.

Cho dù không phải chỗ yếu hại, công lực cũng sẽ suy giảm mạnh.

Một khi chuyển động không linh hoạt, di chuyển không bình thường, tất sẽ rơi xuống hạ phong.

Có điều Thiên tự số hai này đã dám một mình đến đây, đương nhiên không phải là nhân vật bình thường, cũng không phải chỉ có thân thủ bình thường.

Chỉ nghe y quát lớn một tiếng, y phục màu lam không gió tự chuyển động, bỗng nhiên phồng lên, ẩn ước phát ra một luồng phản lực cường đại, chấn những mũi châm lông trâu đang bắn cách người y gần một thước bay tứ tán trở lại, rơi xuống đất không một tiếng động.

- Hảo công phu!
Mỹ nhân áo tím quay đầu nhìn lại, không giấu được vẻ kinh hãi trên mặt, nhưng chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất.

Nàng là tổng quản, tại Thiên Hương cốc này có thể xem là nhân vật số hai, không thể lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đương nhiên, bằng một chút công phu này còn chưa đủ để dọa nàng.

- Không có gì, chỉ là một chút tài mọn này mà thôi.
Thiên tự số hai lạnh lùng nói:
- Còn có gì lợi hại hơn không?

- Không có.
Mỹ nhân áo tím lại nhoẻn miệng cười.

- Không có?
Thiên tự số hai nói:
- Còn muốn giả vờ sao?

Bỗng nhiên y đạp mạnh hai chân, lăng không bay đến.

Thân pháp kỳ lạ, giống như đại bàng giương cánh.

Mỹ nhân áo tím kinh hãi, bỗng nhiên vòng eo xoay lại, y sam phất phới, lướt sang một bên.

Động tác nhẹ nhàng mỹ diệu, nhu nhược vô tình.

Thế nhưng ả thay hình đổi vị tuy nhanh, nhưng thiên tự số hai còn nhanh hơn, giống như đã sớm chờ tại đó, quát lớn:
- Chạy đi đâu?

Y giống như quỷ mị hóa thân, đột nhiên chặn đứng lối đi.

Nhưng lại không hề xuất thủ.

Mỹ nhân áo tím hoảng sợ cả kinh, sắc mặt biến đổi, lúc này mới hiểu được đã gặp phải một cường địch siêu cấp.

Cô ả trầm mình dừng bước, lập tức vặn lưng xoay người.

Nhưng còn chưa tránh được năm bước, trước mặt lại vang lên tiếng quát lớn:
- Đừng uổng phí khí lực, ngươi trốn không thoát đâu!

Chợt nghe tiếng quát liên tục vang lên, bốn thiếu nữ áo hoa đồng loạt tấn công, trong tay mỗi người đều có một thanh man đao.

Đao lạnh như sương, lóe lên dưới ánh sao trời.

- Tiểu nha đầu, dám chen vào à?
Thiên tự số hai hét lớn một tiếng, vươn tay bắt được một người, nhấc cả người lẫn đao lên như xách một con gà nhỏ.

Cánh tay vung lên, ném “gà” ra bên ngoài một trượng.

Nhưng người y vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đảo quanh mỹ nhân áo tím. Chỉ nghe “bặc bặc”, chụp một cái, ném một cái, trong chốc lát bốn thiếu nữ áo hoa không còn một người nào.

Mỹ nhân áo tím bước tới bước lui, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là bóng người, không khỏi tâm hoảng ý loạn, dần dần thở gấp.

Bỗng nhiên nàng thi triển một thức “Hằng Nga Bôn Nguyệt”, nhảy vọt lên.

Bốn phía không lối đi, nàng chỉ có thể nghĩ đến đột phá vòng vây từ trung ương, đáng tiếc sau một trận truy đuổi, thể lực nàng đã suy kiệt.

Nhảy lên chưa đến năm thước, ngàng đã bị thiên tự số hai vươn tay bắt lấy.

Năm ngón tay tựa như năm chiếc vòng thép xiết chặt cổ tay. Nàng muốn tránh đi, nhưng lại không còn cử động được một chút nào.

- Ta nói rồi.
Thiên tự số hai gằn giọng:
- Ngươi sẽ hối hận.

- Ta… ta…

- Nói mau, ngươi muốn chết như thế nào?

- Chết?
Mỹ nhân áo tím hoảng sợ kêu lên:
- Ngươi… ngươi… chẳng lẽ ngươi muốn giết ta…

- Ngươi không phải là nam nhân, ta sẽ không giết ngươi.
Thiên tự số hai nói:
- Ta chỉ dùng dây thừng, trên cành cây làm một cái thòng lọng, sau đó đưa cái cổ của ngươi vào, buộc lại thật chặt, đem ngươi treo sống.

Y đưa tay lần mò trong người, quả nhiên lấy ra một sợi dây thừng.

- Ngươi… ngươi…
Mỹ nhân áo tím đầu tóc tán loạn, mặt như màu đất, đã không còn giống một mỹ nhân.

- Nữ nhân đều thích dùng loại phương pháp này tự mình chấm dứt cuộc đời.
Thiên tự số hai nói:
- Thế nào, ngươi không thích à?

- Không không! Ta không thích, ta không thích…

- Nơi này có sông không?

- Sông?
Mỹ nhân áo tím cả kinh:
- Ngươi hỏi sông để làm gì?

- Nếu như ngươi không thích thắt cổ, vậy thì nhảy sông tự vận.
Thiên tự số hai nói:
- Ta dùng sợi dây thừng này,trói chặt tay chân ngươi lại, sau đó cột thêm một tảng đá lớn, ném xuống sông…

- Không… không có… không có sông…

- Thắt cổ không chịu, sông lại không có.
Thiên tự số hai nói:
- Lẽ nào ngươi còn không muốn chết?

- Đúng đúng đúng!
Mỹ nhân áo tím liên tục nói:
- Ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, chỉ cần… chỉ cần ngươi đồng ý tha cho ta…

- Tha cho ngươi?
Thiên tự số hai nói:
- Tha miễn phí sao?

- Ta… ta…

- Ngươi thế nào?

Thiên tự số hai mặc dù trong miệng nói rất ghê gớm, nhưng hình như lại không có ý độc ác bẻ hoa, hiển nhiên y chỉ muốn từ trong miệng mỹ nhân áo tím moi ra một câu nói.

- Ngươi… ngươi muốn ta làm gì?

- Hừ! Ngươi ấm đầu rồi sao? Lẽ nào ngươi không hiểu?

- Ta… ta…
Đương nhiên hiểu rõ, cô nàng thở ra một hơi, đoạn nói:
- Tên Tiểu Mạnh Thường kia nhốt tại lồng số ba, Tiêu Quý Tử nhốt tại lồng số năm, từ bên phải đếm qua…

- Còn nữa đâu?

- Còn nữa?
Mỹ nhân áo tím hỏi:
- Còn có cái gì nữa?

- Lẽ nào ngươi đã quên?
Thiên tự số hai trầm giọng:
- Nói mau, còn có một việc quan trọng nhất!

- Chuyện gì?

- Hừ!
Thiên tự số hai cả giận:
- Ngươi còn muốn giả vờ hồ đồ sao?

Năm ngón tay của y đột nhiên vươn thẳng ra.

- Ngươi đối phó với nàng ta cũng vô dụng.
Trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên một giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến cho người nghe tâm lay ý động:
- Cái ngươi cần chính là chìa khóa.

Thanh âm vang lên cách xa mấy trượng. Bóng đêm ảm đạm, cây rừng che lấp, chỉ nhìn thấy mơ hồ một cái bóng màu trắng.

Nghe khẩu khí này, rất có khả năng đây chính là chủ nhân của “Thiên Hương cốc”.

- Tốt! Rất tốt!
Thiên tự số hai nói:
- Ta đối phó với cô ta, chính là vì ngươi.

Năm ngón tay buông lỏng, y thả mỹ nhân áo tím ra.

Những lời này vừa mới nghe, hình như có vài phần ám muội. Kỳ thật ý tứ chân chính của y chỉ đơn giản là muốn bức chủ nhân của Thiên Hương cốc lộ diện.

- Vì ta?
Bóng người màu trắng kia nở nụ cười.

- Đúng vậy.
Thiên tự số hai nói:
- Kẻ hèn này đến Thiên Hương cốc này, ít ra muốn tìm một người ngang sức ngang tài.

- Ngươi cho rằng ta với ngươi ngang sức ngang tài?

- Đúng vậy.
Thiên tự số hai nói:
- Tại Thiên Hương cốc này, cũng chỉ có ngươi mới làm chủ được.

- Làm chủ cái gì?

- Đừng biết mà còn hỏi!
Thiên tự số hai nói:
- Theo ta suy đoán, không phải ngươi chỉ vừa mới đến.

- Ừm! Ngươi đoán rất giỏi, đoán không sai.

- Bằng không, ngươi làm sao biết cái ta muốn chính là chìa khóa?

- Bây giờ còn muốn không?

- Ngươi nói thử xem?

- Ngươi chỉ muốn hai người thôi sao?

- Không sai.
Thiên tự số hai nói:
- Kẻ hèn này nguyện ý thuật lại một lần, một người là Lạc Dương Tiểu Mạnh Thường Long Hoài Bích, một người là chủ nhân của Thư Kiếm sơn trang Tiêu Quý Tử.

- Có tên có họ, nói rất rõ ràng.
Bóng người màu trắng kia nói:
- Nhưng còn bản thân các hạ thì sao?

- Bản thân ta?

- Đúng vậy, ta đang hỏi các hạ, các hạ là ai?

- Thiên tự số hai.

- Đây là đại danh của các hạ?

- Đúng vậy.

- Không đúng, ngươi là một con ngựa, một con ngựa ô trong võ lâm.
Bóng người màu trắng kia ung dung cười:
- Thả hai người cũng không phải là chuyện lớn gì, ta nguyện ý bán cái giao tình này, nhưng lại không thích những kẻ giả vờ ngớ ngẩn để lừa người.

- Xin chỉ giáo!

- Đại trượng phu đi không thay tên, ngồi không đổi họ.

- Không phải, không phải!
Thiên tự số hai nói:
- Tên chỉ là một ký hiệu mà thôi, không hề liên quan đến đại trượng phu.

- Ít ra ký hiệu này là giả.

- Giả?
Thiên tự số hai nói:
- Vậy cái gì mới là thật?

- Thật sự chỉ có ba chữ.
Bóng người màu trắng kia nói từng chữ bằng ngữ âm trong trẻo ngọt ngào:
- Liễu Nhị Ngốc.

Liễu Nhị Ngốc? Y quả thật là Liễu Nhị Ngốc sao?

Y mai danh ẩn tích, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?

- Ha ha! Nhãn quang tốt lắm, quả nhiên là nhãn quang sắc bén.
Thiên tự số hai cười lớn:
- Ngươi dựa vào cái gì đoán được ta là Liễu Nhị Ngốc?

- Chuyện này rất đơn giản.
Bóng người màu trắng kia nói:
- Võ lâm hiện nay chỉ có lá gan của ngươi là lớn nhất.

- Vì sao?

- Nghé mới sinh thì không sợ hổ.

- Hổ? Hổ ở nơi nào?
Thiên tự số hai cười nói:
- Cho dù ta là nghé con mới sinh, lẽ nào ngươi cũng xem như là một con hổ?

Y đưa tay tháo tấm vải đen che mặt xuống, quả nhiên là Liễu Nhị Ngốc.

Bộ y phục màu lam, vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn là bộ dáng trước đây.

Mặc dù y hôm nay đã danh chấn võ lâm, trên giang hồ được xưng là Kim Lăng đại hiệp, nhưng vẫn có bản sắc thư sinh như cũ, chẳng tăng thêm một phần uy phong nào.

- Không sai.
Bóng người màu trắng kia nói:
- Có người gọi ta là thư lão hổ, cũng có người gọi là yên chi hổ. *

* “thư” có nghĩa là con mái, “yên chi” có nghĩa là phấn son, hai từ này đều dùng để chỉ nữ nhân.

- Vậy ngươi rốt cuộc là hổ gì?

- Ngươi nhìn thử xem!

- Ta nhìn không rõ lắm.

- Được, ta để cho ngươi nhìn kỹ lưỡng.
Rốt cuộc bóng trắng kia cũng di động thân thể, chậm rãi bước tới.

Đêm nay không trăng, nhưng lại có ánh sao.

Sông ngân rực rỡ, cộng thêm bầu trời đầy sao, dựa vào thị lực nhạy bén của Liễu Nhị Ngốc, từ lâu đã nhìn ra bên ngoài mấy trượng là một mỹ nhân dung nhan tuyệt thế.

Y phục trắng như tuyết, mái tóc như mây, gương mặt phấn hồng, rạng rỡ như ánh bình minh, đôi mắt nàng sáng ngời trong vắt, thâm thúy như hải dương, long lanh mong mỏi, giống như một ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm.

Phát ra chính là ánh sáng, tỏa ra chính là hơi nóng. Nữ nhân như vậy, bất cứ ai nhìn thấy đều không khỏi tim đập thình thịch.

Liễu Nhị Ngốc lại không hề động tâm.

Bởi vì y là một tên mọt sách, là một khúc gỗ, không phải phong lưu thư sinh, đương nhiên không biết phong tình.

- Hổ gì ngươi cũng không giống.
Y nói.

- Không giống?

- Chỉ như một con mèo.

Mèo? Y sao lại nghĩ đến mèo? Có phải hình dáng của mèo rất ôn thuần, rất mềm mại, tư thái ưu mỹ, động tác linh hoạt hay không?

Nhưng mèo có vuốt sắc, thậm chí ẩn tàng sát cơ.

- Hay, ngươi ví dụ rất hay!
Mỹ nhân áo trắng cười nói:
- Liễu Nhị Ngốc, ngươi chẳng những không ngốc, thậm chí còn là người thông minh hạng nhất.

- Quá khen rồi!
Liễu Nhị Ngốc nói:
- Có điều ta phải nhắc nhở ngươi, đừng xem ta là chuột.

Những lời này càng buồn cười hơn.

Mỹ nhân áo trắng cười khúc khích.

- Quên đi! Nào có loại chuột lợi hại như vậy, vừa đến Thiên Hương cốc đã đem mấy tiểu nha đầu thủ hạ của ta đánh cho tơi bời hoa lá.

- Tiểu nha đầu?

- Nữ hài tử chưa đến hai mươi tuổi, đương nhiên là tiểu nha đầu.

- Nói cũng đúng.
Liễu Nhị Ngốc xoay chuyển ánh mắt:
- Cho dù là một đại nha đầu hơn hai mươi, Liễu mỗ cũng không quan tâm.

- Ngươi đang chỉ tên khiêu chiến sao?

- Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được!

- Liễu Nhị Ngốc! Nghe nói ngươi tại Bạch Ngọc lâu bên sông Tần Hoài náo động một trận, một đêm thành danh, hôm nay lại đến Thiên Hương cốc này hoành hành bá đạo.
Mỹ nhân áo trắng đáp lễ:
- Ta cũng muốn nhắc nhở ngươi.

- Được, nói đi!

- Loại nhân vật như Tề Thiên Bằng của Bạch Lộ châu đầy rẫy trên giang hồ, trong đám lồng sắt phía trước kia cũng có thể chọn ra vài người.

- Ý ngươi là giết chết Tề Thiên Bằng cũng không phải là chuyện hi hữu gì?

- Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được!

Mặc dù nàng học theo cách nói của Liễu Nhị Ngốc, ăn miếng trả miếng, nhưng thần thái lại không nghiêm trang, hơn nữa khóe miệng còn mỉm cười, đảo qua một ánh mắt mê người.

Ánh mắt long lanh, hàm chứa thần thái trêu ghẹo, quả thật làm say lòng người như rượu.

Liễu Nhị Ngốc lại làm như không thấy.

Y không phải ý chí sắt đá, cũng không phải quân tử có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng y hiểu rõ, đi đến Thiên Hương cốc này nhất định phải vượt qua khảo nghiệm.

Rất nhiều người ở trong lồng sắt, không phải là võ công kém cỏi, đa số đều vì không khống chế được tâm tình nên mới thất thủ.

Lỗ tai sinh ra đã thích nghe tiếng ca lả lướt, tiếng cười ôn nhu; con mắt từ nhỏ đã thích nhìn gương mặt phấn hồng, đôi môi nhỏ nhắn y như anh đào.

Đương nhiên Liễu Nhị Ngốc cũng không ngoại lệ.

Nhưng y so với người khác kìm nén tốt hơn, còn có thể giả vờ ngu ngốc.

- Không sai. Trong những lồng sắt này quả thật có thể chọn ra những nhân vật như Tề Thiên Bằng, nhưng bọn họ…

- Bọn họ thế nào?

- Ta nhìn không ra ngươi có thể dựa vào võ công đánh bại bọn họ.

- Ngươi đương nhiên nhìn không ra.
Mỹ nhân áo trắng đáp:
- Giống như đêm đó trên Bạch Ngọc lâu tại Kim Lăng, ai có thể nhìn ra được Liễu Nhị Ngốc ngươi?




ngantruyen.com