Dị Hiệp

Chương 14: Chương 14



Chương 18: Cặp tình nhân mạnh nhất trong lịch sử

Tiếng dương cầm du dương hoà với ánh nến lung linh huyền ảo, trong khung cảnh lãng mạn của một nhà hàng hạng sang nhất nhì trong thành phố, Đại Minh ngồi trên chiếc ghế bành sang trọng đang săm soi ngắm nghía cánh tay trái của mình. Từ sau cái tết trung thu định mệnh, thỉnh thoảng Đại Minh lại cảm thấy mất điều khiển cánh tay trái này, nó vẫn thường hay giương nanh múa vuốt như một thực thể độc lập. Thậm chí những lúc hắn không chú ý, vảy móng lại nổi lên bao bọc cánh tay khiến hắn tạo thành thói quen thường xuyên liếc chừng cánh tay biến dị của mình.
"Hừm, chẳng lẽ cánh tay trái của anh lại hấp dẫn hơn mỹ nhân trứơc mặt hay sao?" Lâm Thi Hàm giọng nói có chút tức giận. Sáng sớm nay cô nàng cất công xộc vào nhà cho người bắt trói rồi lôi hắn đi đi hẹn hò, không cho hắn kịp phản kháng, ngay cả Thị Kiếm cũng bị bỏ ở nhà trông coi Tiểu Tuyết. Vậy mà suốt cả buổi hắn hết ngồi yên như khúc gỗ lại ngẩn người nhìn ngắm cánh tay trái, khiến cho nàng phải cảm thấy hoài nghi về sức hấp dẫn của mình.
"Không phải vậy đâu, chỉ là ..." Đại Minh vừa giải thích vừa đưa tay lên cho Lâm Thi Hàm thấy.
Lâm Thi Hàm: "Có gì lạ đâu?" Đại Minh cười khổ, đưa nốt tay phải lên nắm lấy bàn tay trái rồi vuốt nhẹ một cái. Lâm Thi Hàm cẩn thận quan sát thấy tay phải của hắn rút từ trong ... không khí ra dãy cốt liên phòng thân của gã.
"Anh làm sao hay vậy?" Lâm Thi Hàm ngạc nhiên vội hỏi.
Đại Minh mỉm cười buông tay phải ra, dãy cốt liên nhẹ nhàng chui tọt vào trong ... lòng bàn tay trái của hắn. Tiếp đó, Đại Minh lắc lắc cả hai tay trước mặt Lâm Thi Hàm cho thấy trong tay hắn không hề giấu sẵn bất kỳ vật gì. Bỗng nhiên hắn đột ngột búng tay một cái, bàn tay trái khẽ xoay nửa vòng đã thấy giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp dính một lá bài trên mặt có nổi hai chữ "Tẩu Nhận".
"Thật bất ngờ ..." Lâm Thi Hàm nhìn hắn trầm tư hồi lâu, rồi nói "Sau này lỡ anh có rớt đại học cũng có thể làm ảo thuật gia, khỏi lo thất nghiệp rồi."
Đại Minh nghe xong mém xỉu.
Hắn ngẫu nhiên phát hiện trong cánh tay trái ẩn tàng một không gian thứ nguyên có tác dụng giống Túi thần kỳ của Đô-rê-mon, khi để dãy cốt liên và mấy lá bài lại gần thì nó tự động hút chúng vào. Dần dần theo đà luyện tập hễ hắn muốn thu vào vật gì thì thu được ngay vật ấy. Sở hữu năng lực khống chế không gian bao người mơ ước nhưng hắn không thấy vui mà ngược lại còn bồi hồi lo lắng cơ thể không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa đây?!
"Có chuyện này còn kinh khủng hơn nữa, muốn xem không?" Đại Minh uể oải nói. Lâm Thi Hàm háo hức gật đầu lia lịa. Mặc dù họ đang ở trong khu vực VIP biệt lập nhưng Đại Minh vẫn cẩn thận nhìn quanh thấy không bị ai chú ý mới nhét cánh tay xuống dưới gầm bàn. Khi hắn rút tay lên, Lâm Thi Hàm tròn mắt kinh ngạc. Thứ trước mắt nàng không còn là một cánh tay nữa mà phải gọi là một bộ móng vuốt mới đúng, nhìn còn kinh khủng hơn bộ vuốt của Wolverine trong siêu phẩm Xmen. Lần trước khi Đại Minh biến hình thú hoá do trời tối cộng với hoàn cảnh chiến đấu nên nàng không có cơ hội nhìn kỹ, đến giờ mới thấy được rõ ràng.
Một hàng vảy dài màu xanh thẫm lấp lánh toả sáng như ngọc lục bảo bao phủ cả cánh tay. Cánh tay trái trở nên cường tráng nổi vồng cơ bắp và gân cốt như tiềm ẩn vô hạn bạo phát lực. Móng vuốt kéo dài ra từ đầu ngón tay như năm mũi khoan toả hàn quang sáng ngời một màu xanh lạnh lẽo thấu tận tâm can người đối diện. Từ độ rắn chắc của móng vuốt mà suy đoán, Lâm Thi Hàm không nghi ngờ chúng có thể dễ dàng xé toạt mọi loại sắt thép.
"Tuyệt ... tuyệt đẹp!" Lâm Thi Hàm chộp lấy cánh tay trái của gã, thích thú reo lên.
Đại Minh nghe xong xém tí nữa thì té nghế, cô nàng này chắc óc thẫm mỹ có vấn đề . Bộ móng vuốt kinh tởm này nhìn ngang nhìn dọc không thấy chỗ nào đẹp, rõ ràng là móng vuốt của một con ác long. Vậy mà Lâm Thi Hàm chăm chú quan sát, vuốt ve nó như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm khiến cho Đại Minh cảm thấy rét run vội vã biến nó về hình dạng ban đầu. Mặc dù hắn biết nữ giới đối với những vật lấp lánh luôn có một sự hiếu kỳ nhất định nhưng biểu hiện cuồng nhiệt của Lâm Thi Hàm quả thật ... (=.=!)
"Oài, sao lại biến lại như cũ sớm vậy, không cho người ta ngắm kỹ thêm một chút ..." Lâm Thi Hàm ai oán trách gã.
Đại Minh: "Để lần sau đi, đây là nơi công cộng, nếu bị người ta phát hiện, không bắt đi nghiên cứu mới là lạ."
"Hứa rồi đó nha!" Lâm Thi Hàm không chịu buông tha, trên mặt điểm một nụ cười ma mỵ như ác quỷ, dịu dàng nói: "Bất quá hôm nay phạt anh theo tôi đi dạo cả ngày để bù đắp lại."
"Được thôi!" Đại Minh mạnh miệng nói nhưng trong lòng than thầm "Ôi! Đàn bà ..."
Hôm nay là ngày nghỉ nên khu thương mại trung tâm cực kỳ nhộn nhịp, người dạo chơi mua sắm qua lại như mắc cửi. Một ban nhạc đường phố đang biểu diễn ngay tại góc quảng trường trung tâm hy vọng được mấy bầu sô để ý đến thì sẽ có cơ hội "một bước lên sao", tuy nhiên người qua đường ít chú ý đến bọn họ mà chú ý đến một cặp tình nhân ngồi trong quán cà phê Highland góc đường đối diện.
Cô gái xứng đáng với hai chữ mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, tư thế ngồi vô cùng ưu nhã, từng ngón tay ngọc ngà khẽ nâng chiếc muỗng con khuấy đều ly cà phê capuchino đang sủi bọt. Khung cảnh đẹp như trong tranh vẽ, chỉ là ...
Đối diện với nàng là một gã trai xứng đáng với hai chữ quái vật, chẳng những tướng mạo tầm thường mà thân hình còn ô dề kệch cợm trong bộ quần áo rẻ tiền. Đúng là một ví dụ điển hình của câu chuyện cổ tích "người đẹp và quái vật", không ít chàng thợ săn bảnh trai lượn lờ chung quanh nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn như muốn nhào vào giết phăng con quái vật kia để giải cứu ngừơi đẹp.
Cuối cùng một chàng công tử anh tuấn, dáng người cao ráo, khí độ hiên ngang, thu hết can đảm bước tới nói vài câu với mỹ nữ. Không biết nàng nói gì mà anh chàng đẹp trai kia vừa nghe được vẻ mặt liền xám lại như vừa bị sét đánh, bộ dạng thê thảm, thất thểu lê bước cút ngay một nước không dám quay đầu lại. Chỉ có những người ngồi gần đó mới nghe được đáp án:
"Xin lỗi, tôi đã lập gia đình, đây là chồng tôi." Nàng nói xong nhẹ nhàng chỉ tay về phía Đại Minh.
Lâm Thi Hàm liên tiếp cự tuyệt hết anh chàng này đến anh chàng khác, trong khi Đại Minh thản nhiên quất sạch 3 dĩa mỳ Ý, và một tô súp thịt bò.
"31 ngừơi, xem ra sức hấp dẫn của cô không phải tầm thường ha." Đại Minh khuấy đều ly pạc xỉu (cà phê đá) của hắn, mấy viên đá tinh khiết va vào thành ly nghe leng keng.
"Sai rồi, tôi là kẻ thất bại, cho đến tận bây giờ vẫn chưa mê hoặc được anh." Nói xong, Lâm Thi Hàm nhấp một ngụm cà phê, nàng lập tức nhíu mày la: "Dở quá!"
Đại Minh: "Không ngon là phải rồi, cô vốn là thiên kim đại tiểu thư, dĩ nhiên không quen uống cà phê lề đường, dù là lề đường cao cấp." Đại Minh cũng không muốn chỉ trích nàng nặng nề, hắn biết nói về đấu khẩu hắn không bao giờ cãi lại Lâm Thi Hàm vì nàng cũng một dạng cứng đầu như hắn. Mặt khác Đại Minh cũng muốn lái câu chuyện sang hướng khác, né tránh đề tài lãng mạn. Hiện giờ hắn chiều theo nàng cứ thuận theo tự nhiên để nàng muốn làm gì thì làm, hy vọng theo thời gian trôi đi nàng sẽ tìm được người tốt hơn hắn.
Lâm Thi Hàm: "Xem ai đang nói kìa, làm ơn dẹp cái giọng chanh chua chảnh chẹ đó đi, nói đến tiền thì bây giờ anh cũng giàu đâu kém gì tôi."
"Hồi nào?" Đại Minh ngạc nhiên hỏi.
“Tuy Xuyên Điền gia ngoài mặt có vẻ là đầu não của tập đoàn tài chính Tam Nguyệt Ấn do Xuyên Điền Chánh Phu làm tổng giám đốc. Nhưng sự thực toàn bộ tài sản của tập đoàn lại nằm trong tay 3 gia tộc Ngự Đường, Thần Cung và Thảo Trĩ cùng nhau chia sẻ quyền lực trong bóng tối. Chuyện này là bí mật vốn rất ít người biết đến.” Lâm Thi Hàm từ tốn giải thích.
Đại Minh gật đầu đồng ý: “Phải ha, chuyện này tôi có nghe chị Mỹ Hạnh nói sơ qua. Tam Nguyệt Ấn là cách gọi khác của Tam Nguyệt Lưu ba đại gia tộc.”
Lâm Thi Hàm: “Chủ tịch tập đoàn Tam Nguyệt Ấn không ai khác ngoài Ngự Đường Triệt Nhất Lang, Xuyên Điền Chánh Phu bất quá chỉ là người đưa tin trước công chúng mà thôi.”
Đại Minh: ”Hả? Thật sao?”
Lâm Thi Hàm: “Ngự Đường Triệt Nhất Lang mới đây đã trao quyền phó chủ tịch cho Ngự Đường Tam Lang, người kế thừa duy nhất tập đoàn Tam Nguyệt Ấn.”
Đại Minh: “Ngự Đường Tam Lang cái tên nghe quen quen, cô biết thằng Nhựt Bủn đó hả?”
“Ngay cả tên giả của mình mà cũng quên, tôi thật bó tay với anh.” Lâm Thi Hàm thiếu điều đập đầu xuống bàn, bất lực thốt lên.
Đại Minh lúc này mới chợt nhớ đến thân phận Nhật Bản của hắn đúng là mang tên Ngự Đường Tam Lang, kinh ngạc nói: “Hắc, không ngờ lão già điên đó đúng là … khùng thiệt, dám đem sự nghiệp cả một tập đoàn đa quốc gia ra đùa giỡn.”
“Xem ra lần này anh đúng là chạy không thoát.” Lâm Thi Hàm mỉm cười trêu hắn.
“Dù sao đó cũng là vấn đề mà Ngự Đường Tam Lang phải lo, không liên quan gì đến Vương Đại Minh hiện giờ.” Đối với những vấn đề nhức đầu này Đại Minh có một cách đối phó hiệu quả là … quăng nó qua một bên.
Lâm Thi Hàm: “Chẳng lẽ anh muốn cả đời làm Vương Đại Minh hay sao?”
Đại Minh: “Thì tôi chính là Vương Đại Minh mà, nếu không có những chuyện kỳ lạ kia phát sinh thì Vương Đại Minh vẫn là Vương Đại Minh, một học sinh rất đỗi bình thường.”
“Tôi thật không hiểu nổi anh là người điên hay kẻ khù khờ đây, chuyện đến nước này mà còn cố lừa dối bản thân.” Lâm Thi Hàm thở dài ngao ngán, nàng quả thật hết cách lay chuyển khúc gỗ Vương Đại Minh này.
“À sao hôm nay không thấy biệt đội MIB tháp tùng bảo vệ cho cô ở đâu nhỉ?” Đại Minh nhanh miệng đổi đề tài, hắn không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề kia nữa.
Lâm Thi Hàm: “Sao lại không, quanh đây có ít nhất 10 tổ đang tiềm phục bí mật bảo vệ cho chúng ta, chẳng hạn như …” Lâm Thi Hàm chỉ vào một đôi tình nhân đang tâm sự rất thân mật ngồi bàn bên cạnh: “… hai người này.”
“Vậy sao? Sao tôi nhìn mãi mà không nhận ra vậy kìa? Không biết trong số này có người của 3 gia tộc kia hay không nữa?” Đại Minh thì thầm hỏi.
“Chắc là có, mà này, có phải gần đây anh hay ăn hiếp Quỳ phải không?” Lâm Thi Hàm liếc xéo Đại Minh tra hỏi.
“Hồi nào vậy?” Đại Minh vội vã thanh minh.
Lâm Thi Hàm: “Nếu không tại sao cô ta lại chạy đến chỗ tôi khóc lóc một mực khẳng định anh là người sao Hỏa có ý đồ xâm lăng địa cầu?”
“Đến bây giờ cô ấy vẫn nghĩ vậy sao?” Đại Minh cứ nghĩ Quỳ đã sớm quên hết chuyện từ hồi Tết trung thu rồi, bữa nay bị Lâm Thi Hàm tra hỏi mới ngớ người ra.
“Nói mau, anh đã làm ra những chuyện xấu xa gì hả?” Dưới sự đe dọa củ Lâm Thi Hàm, Đại Minh đành phải đem những chuyện xảy ra đêm Trung thu hôm đó kể lại.
Lâm Thi Hàm: “Anh đúng là loại người thích phiền toái mà, không đâu lại vào nghĩa địa ăn Tết trung thu, còn dám chọc vào Diệp gia kia nữa.”
“Đâu phải tôi muốn vậy đâu, mà cô thử nói xem bộ Diệp gia kia nổi tiếng lắm hả?” Đại Minh quả thật cảm thấy hắn toàn dính vào những chuyện phiền toái đâu đâu, đúng là số con rệp mà.
Lâm Thi Hàm: “Diệp gia vốn là một gia tộc cổ lão đã lưu truyền qua hơn ngàn năm lịch sử. Họ là những chuyên gia giải quyết các hiện tượng huyền bí, đơn giản mà nói, đúng là hàng yêu phục ma hay những việc tương tự như vậy. Trước đây tôi chỉ nghe người ta đồn đại mà không nghĩ rằng anh thực sự gặp được truyền nhân của bọn họ.”
“Bó tay rồi, cô gái kia còn xem tôi là yêu ma cần phải tiêu diệt nữa chứ, bây giờ biết làm sao cho phải đây?” Đại Minh lắc đầu cười khổ.
Lâm Thi Hàm: “Hết sức né tránh xảy ra xung đột với Diệp gia, họ là một gia tộc khổng lồ tiềm lực không thể dự đoán được, đụng vào tổ ong vò vẽ này là khỏi thoát.”
Đại Minh: “Yên tâm, tôi đâu phải loại người ăn no rồi chạy đi kiếm người ta sinh sự.”
Lâm Thi Hàm: “Chuyện đời khó đoán, anh đừng có nói trước bước không qua.”
“Chúng ta thật giống một đôi tình nhân đang cãi vã, đúng không?” Đại Minh chợt hỏi.
“Wow, có phải anh không đó?” Lâm Thi Hàm ngạc nhiên thốt lên.
Đại Minh: “Chuyện gì mà cô kích động vậy?”
Lâm Thi Hàm bẽn lẽn trả lời: “Loại đầu gỗ không biết tình cảm như anh mà cũng thốt ra những lời ngọt ngào như vậy, hỏi sao tôi không giật mình.”
“Em họ!” Một tiếng kêu nhiệt tình từ phía sau truyền đến khiến hai người đồng thời quay đầu lại.
Một đóa hoa hồng thật lớn chắn hết tầm nhìn của cả hai, khi đóa hoa dời sang một bên, hiện ra trước mặt họ là một anh chàng đẹp trai bảnh bao, đáng tiếc hai mắt gã lại láo liên không thành thật, lộ rõ bản chất của một kẻ gian manh lừa tình. Đại Minh nhìn kỹ gã kia, phải nói sao nhỉ … đúng là hình tượng của Lý Thông, tiểu nhân xảo quyệt với một vẻ ngoài hào nhoáng.
Lâm Thi Hàm cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo bố thí cho “ông anh họ” (nếu chúng ta có thể tạm xem nhăn mặt là một kiểu cười) (>”