Đấu Y

Chương 2: Thiên tài yêu phế vật ?


Chương 2 : Thiên tài yêu phế vật ?
Dịch nhangia
convert hamvuitunho
nguồn tangthuvien.com




Tạm dừng,lão giả khảo thí nhìn dưới đài, dùng âm thanh hùng hậu vang lên: “khảo thí đối chiến đến đây chấm dứt, hai vị thí sinh cuối cùng của gia tộc, không cần đối chiến, trực tiếp đạt được tư cách tiến vào luyện dược đường, chỉ cần chấp nhận kiểm tra giá trị nội lực là có thể.”

Lúc này, dưới đài hai gã gia tướng niên kỉ trẻ tuổi nâng điểm một khối đại thanh thạch đi lên đài, đem đại thanh thạch đặt vào giữa lôi đài rồi nhanh chóng đi xuống.

”Xin nói rõi danh tính người lên đài, phóng xuất ra giá trị nội lực lớn nhất rồi toàn lực kích vào giữ đại thanh thạch.” Lão giả khảo thí giảng rõ quy tắc tiến hành.

”người tiếp theo, Lâm Vân Phi!”

Trong phút chốc hạ tràng đúng là bộc phát ra một trận thét chói tai, một đám nữ đệ tử hai mắt tỏa sáng nhìn một gã thân hình cao lớn thiếu niên đi ra đám người, bước đi như bay tiêu sái lên lôi đài.

Đám người ánh mắt nháy mắt rơi xuống Lâm gia này một thế hệ tối cường nhân.

Cao lớn anh tuấn, thân là trưởng tôn của đại trưởng lão, ở Lâm gia địa vị cao cả, tất cả bao nhiêu tốt đẹp đều tập trung vào một người, Lâm Vân Phi có rất nhiều ưu điểm.

Anh tuấn thiếu niên vững bước đi đến trước đại thanh thạch, làm động tác vận nội công, sau đó nâng tay đánh một chưởng lên đại thanh thạch.

Phịch một tiếng trầm đục vang lên, trên đại thanh thạch lưu lại một chưởng ấn mờ mờ. . . . . .

‘ vũ nguyên lực giá trị, 135 điểm! ’ nhìn số liệu hiên lên trên lam ma thạch, lão giả khảo thí vẫn đang lộ khuôn mặt bình thường cũng cười lên một chút.

”Nội tộc đệ tử Lâm Vân Phi, vũ nguyên lực, 135 điểm, thăng cấp vũ phó, cấp bậc, Nhị tinh vũ phó!”

Nổ mạnh tính số liệu!

Một năm trước kết quả khảo thí của Lâm Vân Phi chính là 97 điểm mà thôi, ngắn ngủn một năm thời gian thế nhưng tăng lên 38 điểm!

”Trời ạ, Vân Phi ca ca rốt cuộc là làm sao tu luyện , ta đời này không có khả năng tới loại trình điểm này , dựa theo tốc độ của hắn hiện tại thì tại thời điểm lễ thành niên hai năm sau, liền thăng cấp võ vệ .”

”Cũng có thể sao, rốt cuộc là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Lâm gia rồi. . . . . .”

”Vân Phi ca ca thực anh tuấn!”

Bị nhóm người vây quanh Lâm Vân Phi vui vẻ giải đáp vấn đề của mọi người, kiên nhẫn giải đáp rất nhiều, ánh mắt không ngừng nhìn quét điểm xa xa, tựa hồ đang tìm cái gì đó, bỗng nhiên một đạo nhỏ xinh nhu nhược thân ảnh ánh vào mi mắt, Lâm Vân Phi trên mặt nhất thời hiện lên một chút tinh quang rất khó phát hiện, đang muốn đẩy ra đám người sờ soạng qua, trên đài khảo thí lão giả thanh âm nhàn nhạt dựng lên.

”Tiếp theo vị, Lâm Uyển Nhi!”

Lại một tiếng nổ lớn, bất quá lúc này đây xa không mãnh liệt bằng hai lần trước, những đệ tử nữ lúc này đây nhiệt tình rõ ràng ít đi rất nhiều.

Một thân áo dài màu lam, rộng thùng thình lam trù khố, đơn bạc cũng không mất đi sự thanh nhã ý nhị của con gái, đó là Lâm Uyển Nhi

Nếu nói về đẹp thì Lâm Uyển Nhi không bằng Lâm Vũ Nhàn, chính là rất nhiều nam tử trẻ tuổi của Lâm gia rất thích cô gái nội tộc để tử có thân phận không rõ này, có lẽ vẻ đẹp hư nhược làm cho người ta cảm thấy mê muội sao, cuối cùng muốn đi bảo vệ một phen.

Cô gái hư nhược từng bước từng bước đi tới, đều làm cho những nam tử trẻ tuổi dưới đài ướt mồ hôi, hận không thể bay đến đem ôm giai nhân đi lên đài, nàng như vậy thật sự là rất nguy hiểm .

Cô gái đối với những nam tử đang chăm chú nhìn ở dưới đài xem như không thấy vẫn tiêu sái đến tảng đá lớn gần đó, tay nhỏ bé nhẹ nhàng hơi hơi đặt lên mặt đá, hoàn toàn nhìn không ra trạng thái công kích, nhất cử nhất động đều hiện lên dáng vẻ mềm yếu, làm người ta đau lòng không thôi .

Tư. . . . . . , một tiếng vang rất nhẹ, những người không chú ý đều sẽ xem nhẹ.

khi mà bàn tay nhỏ bé và yếu ớt kia thu lại, có thể thấy rõ ràng trên đại thanh thạch hình ảnh của một chưởng nhỏ bé cháy đen. . . . . .

‘ vũ nguyên lực giá trị là 130 điểm! ’ lão giả khảo thí đầu tiên mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngừng suy nghĩ vài giây mới nhớ tới chức trách của mình.

”Nội tộc đệ tử Lâm Uyển Nhi, vũ nguyên lực 130 điểm, thăng cấp vũ phó, cấp bậc, Nhị tinh vũ phó!”

một con số không thể tin nổi!

Cho dù những năm gần đây mỗi một lần đều là như thế, nhưng nhóm đệ tử trẻ tuổi vẫn kinh ngạc như cũ.

Không có nghị luận gì, chỉ có yên lặng nhìn chăm chú, không ai có thể tin được thân hình nhỏ bé gầy yếu kia vì sao lại chứa một năng lượng kinh người như thế, nàng là làm như thế nào được , rõ ràng là một người sinh non, rõ ràng bị đoán trước sống không quá ba tuổi. . . . . .

Liền ngay cả các trưởng lão cũng không cũng tư nghị nhìn qua nhìn lại cô gái mà có thể tùy tiện ngã xuống bất cứ lúc nào, hai năm nay cô gái tiến bộ quá rõ ràng, chỉ có thể dùng kỳ tích để hình dung thành tựu của nàng.

Trong Lâm gia thế hệ thanh niên, còn có thể cùng nàng sao sánh chỉ có một mình Lâm Vân Phi mà thôi, nhưng tốc độ của nàng còn nhanh hơn Vân Phi, năm trước của nàng khảo thí kết quả chỉ có 85 điểm, một năm trong vòng gia tăng tới 45 điểm.

”Uyển Nhi tiểu thư, lấy tốc độ của ngươi, hai năm sau lúc lễ trưởng thành, ngươi sẽ là ngôi sao sáng nhất toàn trường rồi, gia tộc bọn ta sẽ vì ngươi cảm thấy tự hào . . . . . .” Vẫn bình thản lão giả khảo thí kích động nói.

Lâm Uyển Nhi lạnh nhạt cười, ôn nhu nói, “Gia gia đánh giá cao Uyển Nhi rồi , nhưng mà Uyển Nhi sẽ cố gắng .”

Nụ cười này không biết làm cho bao nhiêu nam tử động tâm, có lẽ cười cũng không đẹp nhưng lại khiến người ta trong lòng nổ lớn, thương tiếc vô cùng, có loại muốn đi bảo hộ xúc động.

Cô gái xuống đài nện bước nhìn như vững vàng, nhưng xem ở trong mắt của các nam tử thì lại giống như đi xiếc trên dây vậy rất là nguy hiểm, thậm chí là có người không tự chủ được đã vươn tay ra.

”Uyển Nhi muội muội, để ta đưa ngươi xuống nhé!” Rốt cục một gã đứng ở gần bậc thang nhịn không được nói.

Lâm Uyển Nhi khẽ lắc đầu, trên dung nhan trong sạch có nét đạm mạc, kia thiếu niên cũng biết điều lui về phía sau từng bước, hối hận vừa rồi mình quá mức đường đột, cảm giác ngữ khí vẫn là nặng nề một chút.

Ở phần đông ánh mắt tiêu cự hạ, Lâm Uyển Nhi thản nhiên đi hướng một người đứng ở xếp sau ánh mắt vẫn không quá an phận thiếu niên.

”Khiếu Đường ca ca, Uyển Nhi hôm nay có chút không thoải mái, ngươi có thể giúp ta kiểm tra một chút sao? Uyển Nhi sợ bệnh cũ lại tái phát.” Đi đến trước mặt thiếu niên, Lâm Uyển Nhi giống như một chút có hoạt bát, tối đen đôi mắt tựa hồ cũng có thần thái, vẻ mặt chờ mong nhìn tên kia không an phận thiếu niên, ôn nhu nói.

Lâm Khiếu Đường đem ánh mắt từ trên những chiếc mông đầy đặn một cách lưu luyến chuyến sang, liếc mắt một cái người đối diện liền nhịn không được muốn đi che chở mặt cười, xảo diệu lui một bước nhỏ, nói, “Không phải đâu, nhiều như vậy năm trôi qua, hẳn là không có thể tái phát .”

Thuần khiết khuôn mặt chợt hiện nhàn nhạt mỉm cười, Lâm Uyển Nhi ánh mắt giảo hoạt, nhưng thần sắc cũng rất thê lương, “Khiếu Đường ca ca khi nào thì bắt đầu sợ hãi Uyển Nhi vậy chứ? Uyển Nhi thật sự đáng sợ như vậy sao?”

Lâm Khiếu Đường cười hắc hắc, “thế thì không phải, ta tin vào năng lực của mình mà thôi!”

”Chính là người ta thật sự rất không thoải mái mà!” Lâm Uyển Nhi thẹn thùng nói.

Thật là bất công !

Mỗi khi những người trẻ tuổi anh tuấn trong gia tộc nhìn thấy một tình cảnh như vậy thì ở sâu trong lòng đều bộc phát một trận hò hét kịch liệt, nhưng vẫn hiểu được sự ghen tị trong lòng mà tiếp tục xem.

Khó được có cơ hội đồng thời thưởng thức những thân thể thành thục mê người, Lâm Khiếu Đường không cam lòng liền như vậy rời đi, “Uyển Nhi muội muội, nếu không thì như vậy đi, ngươi đi về trước, ta buổi chiều tiếp qua đi giúp ngươi kiểm tra.”

Vui vẻ cười, Lâm Uyển Nhi nhu thuận gật gật đầu, nói, “Khiếu Đường ca ca, ta chờ ngươi nha, nếu ai không đến, ai chính là con chó con!”

Ánh mắt đã sớm dời Lâm Khiếu Đường theo bản năng gật gật đầu, đợi đến khi bóng dáng thon dài nhỏ xinh biến mất , Lâm Khiếu Đường mới chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi những cái kiều đồn, thở dài lắc lắc đầu, một mình hướng về phía phòng ngoại đi. . . . . . ngantruyen.com