Cực Võ

Chương 174: Thiên Sơn Đồng Mỗ (3)


Chỉ có hai người ở trong hang động giữa vách núi, Vô Song hiện nay hoàn toàn có thể thả tâm mà quan sát Đồng Mỗ dẫu sao Đồng Mỗ cũng đang khoanh châm trị thương, nàng bị thương rất nặng.

Không thể không nói Đồng Mỗ nhan sắc tuyệt đối không tệ, có thể không sánh bằng Lý Thu Thủy nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu, phải biết muốn gia nhập Tiêu Dao Phái thì một cửa dung mạo bắt buộc phải chọn lọc kỹ càng, không phải mỹ nam mỹ nữ thì rất khó gia nhập Tiêu Dao Phái, tất nhiên trừ trường hợp đi cửa sau như Hư Trúc.

Nếu Đồng Mỗ không bị nội công phản phệ cả đời không cách nào lớn lên thì nàng có thể coi là một đại mỹ nhân hơn nữa là một cái mỹ nhân đầy quyền lực, giết người không ghê tay, nhất định là một vị ma đạo hùng chủ, đáng tiếc hiện nay trong thân thể Loli lại khiến khí chất cùng dung mạo của nàng đối nghịch vô cùng.

Nhìn Đồng Mỗ khoanh chân điều tức, Vô Song rốt cuộc cũng thở ra một hơi, hắn lúc này liền cảm thấy tương đối may mắn.

May mắn đầu tiên chính là Vô Song khuôn mặt thật sự quá xinh đẹp, nếu khuôn mặt của Vô Song là của nam tử bình thường hoàn toàn có thể bị Đồng Mỗ một chưởng đánh chết.

May mắn thứ hai là lúc Vô Song chiến đấu cùng Lý Tứ, hắn không dùng Tiểu Vô Tướng Công hoặc dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, nếu Vô Song để lộ ra quan hệ với Lý Thu Thủy hắn cũng có thể bị Đồng Mỗ đánh chết.

Vô Song bị thương, Đồng Mỗ cũng bị thương nhưng mà thương thế của Vô Song nhẹ hơn Đồng Mỗ nhiều, hắn thậm chí không cần điều tức, chỉ cần ngủ một giấc có lẽ cũng có thể tự hành trị liệu dẫu sao Vô Song cũng có Hoàng Đế Nội Kinh, khả năng phục hồi của hắn so với một tháng trước đã trở nên rất mạnh.

Tất nhiên nếu... Vô Song dám song tu cùng Đồng Mỗ thì thương thế của hắn hoàn toàn có thể khỏi hẳn thậm chí thương thế của Đồng Mỗ cũng lập tức giảm đi rất nhiều, đương nhiên đây là việc Vô Song nghĩ còn không dám nghĩ.

Đứng lên vươn vai một chút, lại liếc qua dung mạo của Đồng Mỗ, không thể không nói bản thân Vô Song thật sự tò mò.

Ở thế giới trước, Vô Song là nam nhân có Tiên Thiên Chí Âm Thể còn Thiên Sơn Đồng Lão lại là nữ nhân có Tiên Thiên Chí Dương Thể, hai người bọn họ có thể coi là vừa tương đồng vừa đối nghịch với nhau, thiên phú của cả hai chính là nghịch lý của võ lâm.

Đáng tiếc hiện nay hắn cũng không nhìn ra đặc điểm nào của Đồng Mỗ, không nhìn ra thân nữ nhân lại mang theo Tiên Thiên Chí Dương Thể thì có gì đặc biệt, nhìn Đồng Mỗ hiện nay không khác gì một cô bé 6-7 tuổi bình thường.

Rốt cuộc cũng biết không thể nhìn Đồng Mỗ quá lâu, Vô Song liền đi dạo trong hang động một lượt.

Hang động này không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, chí ít cũng có 3 gian phòng đá, một phòng để một số vật dụng cùng lương thực, một phòng để giường ngủ bằng đá cùng một phòng gần giống nơi dành cho tu luyện, xung quanh ngoại trừ bục đá cao nhất không ngờ còn có mấy cái giá sách.

Vô Song không rõ đây có phải hang động do Đồng Mỗ xây dựng hay không nhưng mà nếu thật sự do nàng làm thì Đồng Mỗ đã bắt đầu tính tương đối xa.

Nghĩ cũng không khó hiểu gì, cái hang động này cũng không phải dành để lẩn trốn đám người Hiệp Khách Đảo mà có lẽ dùng cho Lý Thu Thủy thì đúng hơn, Đồng Mỗ nàng ta đã tính được thời gian chuẩn bị tán công lần thứ 3 của mình vì vậy liền xây dựng nơi này, ít nhất cũng không sợ khi tán công bị Lý thu Thủy tập kích dẫn đến chết thảm.

Huyệt động không lớn rất nhanh đã quan sát hết, Vô Song liền buồn bực đi đến chỗ Đồng Mỗ, ước lượng khoảng cách giữa hai người, Vô Song rốt cuộc quyết định lùi ra xa một chút, may mắn là bọc hành lý của Vô song hiện nay vẫn được giữ nguyên, hắn liền chậm rãi mở bọc hành lý ra, lấy ra một quyển sách rồi bắt đầu tiến vào nghiên cứu.

Vô Song tự nhiên biết bằng vào khinh công của hắn không cách nào rời khỏi nơi này, muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có thể đợi Đồng Mỗ chữa lành thương thế vì vậy hắn trực tiếp ở đây nghiên cứu võ công, đương nhiên sẽ không phải Tiểu Vô Tướng Công hay Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Vô Song đây là đang nghiên cứu Đại Bi Phú.

Đại Bi Phú tổng cộng có 3 tầng nhưng hiện nay Vô Song mới nghiên cứu được tầng thứ 1 hơn nữa theo hắn trở nên mạnh mẽ thì tầng thứ 1 đã không cách nào đáp ứng được các đối thủ mà Vô Song gặp phải, cho dù biết nghiên cứu Đại Bi Phú không dễ dàng gì nhưng Vô Song nhất định phải cố gắng tiến vào tầng thứ 2 của môn võ công này, phải biết Đại Bi Phú tương truyền có thể so sánh với Thiên Sơn Lục Dương Chưởng của Thiên Sơn Đồng Mỗ.

Thời gian trong huyệt động cứ thế lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc ngày mới lại đến.

Ở trong huyệt động này rất thiếu ánh sáng cũng may Đồng Mỗ đã chuẩn bị không ít cây nến dẫu sao nàng vốn chọn nơi đây làm điểm ẩn cư, mấy vật chiếu sáng này cũng không thể thiếu vì vậy Vô Song có thể dùng cả đêm nghiên cứu Đại Bi Phú.

Vô Song lưng dựa vào vách đá, hắn đang nghiên cứu Đại Bi Phú thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt kia thậm chí cho Vô Song có cảm giác như đang ở trong một biển máu vô cùng vô tận vậy, điều đáng nói là cái biển máu này rõ ràng được dùng sát khí ngưng thực nhưng lại không làm cho Vô Song có cảm giác... Khó chịu, đây là một cảm giác tương đối vi diệu.

Gập quyển sách lại, dõi mắt về phía Đồng Mỗ, lúc này Đồng Mỗ cũng đang nhìn hắn.

Đồng Mỗ vốn muốn dùng ngập trời sát khí đe dọa Vô Song nhưng mà nàng cũng chẳng thể ngờ được Vô Song vậy mà đến một chút phản ứng cũng không có?.

Thở ra một hơi, cho là thương thế ảnh hưởng tới khí thế của bản thân, Đồng Mỗ cũng là không nghĩ nhiều, ánh mắt lại khóa chặt Vô Song.

“Nói, ngươi rốt cuộc là ai, đến Linh Thứu Cung làm gì?”.

Nhìn Đồng Mỗ nói cứng với mình, Vô Song có chút buồn cười, hắn biết thật ra Đồng Mỗ cũng đã dầu hết đèn tắt, thân là một đời y sư hắn đương nhiên nhìn ra tình trạng của Đồng Mỗ cực kỳ không ổn, nếu bây giờ nàng dám dùng võ lực với Vô Song, Vô Song hoàn toàn tự tin áp chế được nàng.

Đã biết việc này, Vô Song đương nhiên cũng không ngại...

“Nga, không biết ta là ai, không biết ta đến Linh Thứu Cung làm gì vậy mà cũng dám cứu ta?, ngươi đầu óc có vấn đề?, hơn nữa bằng chứng đâu nói ta muốn đến Linh Thứu Cung?”.

Đồng Mỗ sắc mặt nghệt ra nhìn Vô Song, đã không biết bao lâu rồi không có người dám dùng giọng điệu đó nói với nàng?.

Đồng Mỗ lập tức trở nên giận dữ, nàng một tay đưa ra, một chưởng đánh về phía Vô Song, đây chính là tính cách của nàng, một lời không hợp liền giết.

Đồng Mỗ cứu Vô Song không phải chỉ là vì giúp người, Đồng Mỗ còn chưa tốt đến vậy, nàng có thể cảm thấy Vô Song có ích cho mình vì vậy mới ra tay nhưng mà có ích thì sao?, chỉ cần nàng không thích liền giết.

Đồng Mỗ biết Vô Song chỉ là Đại Tông Sư cao thủ, bằng vào thực lực cỡ này chịu một kích toàn lực của Lý Tứ nhất định cũng trọng thương, nàng trọng thương – Vô Song cũng trọng thương, theo suy nghĩ của Đồng Mỗ, nàng muốn giết Vô Song cũng không khó.

Một chưởng đánh ra đáng tiếc không có tác dụng cho lắm, chỉ thấy Vô Song cũng lập tức động, hắn nhanh đến mức làm Đồng Mỗ biến sắc để rồi một tay đưa ra, một chiêu Long Trảo Thủ cực kỳ chính xác bắt lấy cổ tay của Đồng Mỗ, trực tiếp kéo nàng về phía mình.

‘Tét’.

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Đánh ra một chiêu này không chỉ Đồng Mỗ mà chính Vô Song còn cảm thấy run lên.

Vô Song vậy mà dánh đánh mông Đồng Mỗ?.

Vô Song xin thề hắn cũng không có ý gì nhưng ai bảo Đồng Mỗ giống hệt một đứa bé đây?, sau khi kéo Đồng Mỗ vào lòng mình thế là nàng trực tiếp nằm gọn trong lòng Vô Song, theo một cái tư thế này Vô Song cũng tiện tay hạ xuống, đây chính là tư thế tét mông trẻ con tiêu chuẩn không thể tiêu chuẩn hơn.

Lần này thật sự hỏng bét.

...

Tiểu Mục: Thập Đại Danh Tướng

Phúc Kiến An quả thật như An Lộc Sơn suy nghĩ, hắn có đam mê rất lớn với nữ nhân đặc biệt là nữ nhân đã có chủ bất quá Phúc Kiến An đương nhiên cũng biết nữ nhân nào có thể động, nữ nhân nào không thể động.

Bảo Phúc Kiến An đi cướp nữ nhân của hoàng đế, xin lỗi hắn còn chưa có cái gan này.

Không thể không nói đối với Quách phu nhân bản thân Phúc Kiến An đúng là cực kỳ động tâm, cho dù hắn biết sau lưng Quách phu nhân có Đông Tà – Hoàng Dược Sư cùng trượng phu Bắc Hiệp – Quách Tĩnh có điều nếu chỉ bằng hai người này hắn còn lâu mới sợ.

Người làm Phúc Kiến An không muốn đụng với Hoàng Dung chính là đương triều Thái Sư – Hoàng Thường.

http://ngantruyen.com/
Thái Sư đã rất nhiều năm không quan tâm chính sự, một lòng cầu đạo nhưng mà phải biết Hoàng Thường chính là thầy của Thuận Trị hoàng đế, chính là nhân vật cấp lão tổ tông của Đại Thanh, trong hàng ngũ đế cao thủ trên giang hồ bản thân Hoàng Thường thực sự rất im tiếng hơn nữa chính bản thân Hoàng Thường còn không có cái trận chiến nào đáng nói, đáng ghi danh thiên cổ.

Trương Tam Phong một trận chiến định càn khôn, dành danh hiệu Trường SinH Chân Nhân đồng thời cũng là thiên hạ đệ nhất nhân, thực lực bày ở đó ai cũng thấy.
Tiêu Dao Tử cùng Vô Hà Tử một đôi huynh đệ hoành hành vô kỵ khắp võ lâm, thiên hạ không ai không phục, không ai không nể.

Nam – Bắc Thiếu Lâm đại chiến phân thiên hạ, Cửu Dương Thần Tăng – Giác Viễn cùng Tảo Địa Thần Tăng của Thiếu Lâm ai không sợ, ai không kinh hãi?.

Độc Cô Cầu Bại năm xưa một đời bất bại thậm chí tự mình trảm lấy thủ cấp của một cao thủ đế vị khác, ngày hôm đó cầm theo thủ cấp của Đao Tôn có thể nói làm cả võ lâm sợ mất mật.

Quỳ Hoa Lão Tổ năm đó có thể coi là đệ nhất chiến tướng của Đại Thanh, Đại Thanh có thể dễ dàng nhập Trung Nguyên như vậy cũng là nhờ Quỳ Hoa Lão Tổ mở đường, thực lực như vậy ai không phục?.

Trong tất cả các ngũ đế cao thủ, đúng là chỉ có Hoàng Thường gần như chưa từng xuất động nhưng Hoàng Thường vẫn luôn là một cái gì đó không ai có thể bỏ qua, một bức tường thủ hộ cho Đại Thanh, chỉ cần Hoàng Thường một ngày còn đó, triều đình Đại Thanh liền không thể ngã, đây chính là truyền thuyết về Hoàng Thường.

Năm đó Đại Thanh có cả Quỳ Hoa Lão Tổ cùng Hoàng Thường, nếu Quỳ Hoa Lão Tổ là môt thanh lợi kiếm giúp Thanh triều không ngừng mở rộng lãnh thổ thì Hoàng Thường lại là tấm thuẫn giúp cơ nghiệp Đại Thành đời đời bền vững.

Với tuổi thọ của một đế vị cao thủ, Hoàng Thường thậm chí có thể thru hộ Đại Thanh 3 đời... Thậm chí 4 đời.

Nhân vật như Hoàng Thường, trong lòng Phúc Kiến An không có sợ hãi, không có đố kị, không có thù ghét, tất cả chỉ là kính phục từ tận chân tâm.

Phúc Kiến An biết Quách Tĩnh cùng Hoàng Thường có giao tình với nhau, bản thân Quách Tĩnh từng một thời được Hoàng Thường chỉ điểm rất nhiều, trở thành ký danh đệ tử của Hoàng Thường, đây cũng là một trong những nguyên do lớn nhất làm Quách Tĩnh đầu nhập vào Đại Thanh.

Một khi chưa xé rách da mặt với Quách Tĩnh, Phúc Kiến An không muốn động vào người này, nữ nhân người này... Cho dù hắn muốn nhưng hắn cũng tự biết hiện nay không phải lúc.

Khác với Quách Phu Nhân – Hoàng Dung thì Hoàn Nhan Tuyết Y lại thực sự làm Phúc Kiến An động tâm bởi Hoàn Nhan Tuyết y nói về thân phận chỉ sợ còn hơn Quách Phu Nhân, bằng vào thân phận Đại Kim Thống Soái thì Hoàn Nhan Tuyết Y trên lý thuyết là nhân vật cùng cấp độ với Tả Tướng hoặc Hữu Tướng của Đại Thanh, thân phận cỡ này vượt xa Quách Tĩnh chứ đừng nói là Quách phu nhân.

Về thực lực Hoàn Nhan Tuyết Y đương nhiên cũng cực mạnh mẽ, nàng năm xưa chính là đối thủ của Vương Trùng Dương, có thể cùng Vương Trùng Dương đánh đến thiên hôn địa ám thì sao có thể yếu?.

Cuối cùng là về năng lực, thân là Đại Kim Nguyên Soái, Hoàn Nhan Tuyết Y có tài lĩnh binh hàng đầu thiên hạ, Hoàn Nhan Tuyết Y chính là nhân vật đứng thứ 5 trong thập đại danh tướng của thiên hạ, đây chính là vị trí của nàng.

Năm xưa nàng thua trận trong tay Gia Luật Võ Thần nhưng cũng không hẳn là lỗi của nàng, nàng thua chủ yếu vì kỵ binh Đại Kim ngày đó không có cách nào so sánh với kỵ binh Mông Cổ.

Kim Quốc sử dụng chính là trọng kỵ binh còn Mông Cổ lại dùng khinh kỵ binh, trận chiến năm xưa khinh kỵ binh của Mông Cổ có thể nói là khắc tinh của trọng kỵ binh, Hoàn Nhan Tuyết Y thua không oan.

Nghe đến tên Hoàn Nhan Tuyết Y, Phúc Kiến An rất nhanh đưa tay ra cầm lấy y phục của mình, tốc độ nhanh chóng vô cùng, dẫu hắn lúc này biết Mông Cổ đang dùng Tháp Công Thành mà đưa quân đánh An Định thì hắn cũng không quan tâm, trong mắt Phúc Kiến An lúc này mỹ nhân dĩ nhiên quan trọng hơn.

Rất nhanh mặc quần áo, vuốt lại mái tóc của mình, Phúc Kiến An đầy mặt vui vẻ đi đến đại sảnh.

...

Phúc Kiến An phải nói là rất đẹp trai, độ đẹp trai của hắn có thể làm 99% nam nhân trong thiên hạ cảm thấy xấu hổ, chỉ bằng dung mạo của hắn, cho dù phong tặng danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng hoàn toàn thừa sức, đây là thứ mà Phúc Kiến An tự hào nhất.

Phúc Kiến An mặc một bộ quần áo của đại quan triều Thanh, trên cổ còn đeo một chuỗi chàng hạt lớn, ngón tay đeo một cái nhẫn ngọc lóe lên tia sáng mờ mờ ảo ảo, bước chân chậm rãi đi về phía đại sảnh, hắn lúc này cho người ta một loại khí khái không nói ra lời, thực sự soái đến lật cả đất trời.

Phúc kiến An sau khi bước vào phòng, hắn lập tức thành tâm điểm của sự chú ý, bất kể là binh sỹ canh cửa, cung nữ hầu hạ hay ngay cả Hoàn Nhan Tuyết Y ngồi đó cũng khó mà bình tĩnh được.

Hoàn Nhan Tuyết Y không phải là lần đầu tiên gặp Phúc Kiến An bất quá lần nào gặp nàng cũng vẫn thực sự bị dung mạo của đối phương làm ảnh hưởng, ánh mắt nhìn Phúc Kiến An bước đến mang theo ý cười rất rõ ràng.

Phúc Kiến An cũng mỉm cười, hắn chậm rãi đi đến chỗ của Hoàn Nhan Tuyết Y, thông thường hắn là chủ thì phải ngồi chủ vị nhưng mà hắn nào thèm quan tâm mấy cái đó, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan Tuyết Y, dùng một nụ cười đủ sức đốn tim 9 phần nữ nhân trong thiên hạ, giọng nói như có ma âm vậy.

“Tuyết Y cô nương, đã lâu không gặp, tiểu vương đối với Tuyết Y cô nương quả thật ngày nhớ đêm mong, cho dù trong mơ cũng vẫn mong được gặp lại hình bóng của Tuyết Y cô nương”.

Nếu lời nói này từ miệng nam nhân khác thì tương đối ‘sến’ thậm chí còn có thẻ khiến Hoàn Nhan Tuyết Y nổi cả da gà nhưng Phúc Kiến An thì khác, bản thân Phúc Kiến An chắc chắn mang theo thiên phú dung mạo, hơn nữa chắc chắn không chỉ một loại, bất cứ hành động, lời nói, cử chỉ hay một ánh mắt nào của hắn đều có thể khiến nữ nhân như si như say.

Không bàn về võ công, không bàn về tài năng, bằng cái khuôn mặt này Phúc Kiến An cả đời cũng không sợ đói, không biết có bao nhiêu phú bà nguyện khuynh cả gia sản bao nuôi hắn.

Hoàn Nhan Tuyết Y cũng không lạ gì kẻ này, trái với vẻ lạnh lùng thường ngày Hoàn Nhan Tuyết Y khẽ mỉm cười.

“Phúc vương gia, miệng của ngươi vẫn cứ ngọt như vậy bất quá hình như quân Thanh của ngươi đang gặp phiền phức vô cùng nha, ngươi không có ý định giải quyết?, phải biết đối phương chính là đệ nhị danh tướng”.

Phúc Kiến An nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, hắn dùng một tay đưa ra, muốn đặt lên bàn tay của Hoàn Nhan Tuyết Y bất quá hắn động tác cho dù rát khéo nhưng mà sao có thể qua mắt được Tuyết Y?, nàng căn bản không cho hắn đạt thành mục đích, một tay thu lại, ánh mắt vẫn không có chút thay đổi nào mà nhìn Phúc Kiến An.

Phúc Kiến An thực sự tương đối buồn bực, hắn theo đuổi Hoàn Nhan Tuyết Y suốt 3 năm vậy mà nữ nhân này dĩ nhiên vẫn chưa cho hắn quả ngọt nào, mỗi lần muốn gia tăng tình cảm với nàng đều bị nàng khéo léo tránh đi, căn bản không bắt được.

Phúc Kiến An thở ra một hơi, sau đó rất nhanh cũng mỉm cười.

“A, tiểu vương tài hèn sức mọn sao có thể làm đối thủ của kẻ kia, kẻ kia là đệ nhị danh tướng, nhất định phải để một danh tướng khác kiềm chế hắn, không phải Tuyết Y thì còn ai có thể giúp đỡ tiểu vương, tiểu vương vẫn cứ nhung nhớ phong thái trên chiến trường của Tuyết Y nguyên soái”.

Hoàn Nhan Tuyết Y cũng chỉ mỉm cười, nàng đương nhiên sẽ không cầm quân ra trận, không phải nàng không muốn trả thù trận chiến với Gia Luật Võ Thần kia có điều bây giờ còn chưa phải lúc.

Nàng đến đây một phần vì trả lại ân tình của Thanh triều, một phần là muốn nhìn đệ tam danh tướng trong thiên hạ - Chiến Thần – Nhạc Phi.

Cho dù nàng là danh tướng đứng hàng thứ 5 trong thập đại danh tướng thì cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với trận chiến giữa Nhạc Phi cùng Gia Luật Võ Thần, nàng muốn biết đệ nhị danh tướng cùng đệ tam danh tướng cuối cùng là ai kỹ cao hơn một bậc.

Nhạc Phi đến bây giờ vẫn chưa tiến về Bắc Địa, vì vậy nàng hứng thú liền chuyển sang Phúc Kiến An.

Phúc Kiến An đến bây giờ vẫn là một kẻ vô danh trên chiến trường, không có ai để ý đến khả năng của hắn nhưng Hoàn Nhan Tuyết Y liền biết, Phúc Kiến An được nhận trọng trách trở thành nguyên soái của Đại Thanh trong tương lai, kẻ này bình thường vẫn luôn cười cười nói nói, ngả ngớn vô cùng nhưng ai dám coi thường Phúc Kiến An thì tuyệt đối sẽ rất thảm.

“Nga, Phúc vương gia vậy là quyết định không xuất thủ rồi, thật sự đáng tiếc”.

“Lần này ta đường xa đến An Định thành, vẫn là cảm thấy không quá thoải mái, căn bản không thể lãnh binh ra trận, ta lúc này liền đi nghỉ ngơi một chút, hẹn Phúc vương gia khi khác vậy”.

Hoàn Nhan Tuyết Y lần này đến đây chỉ là để chào hỏi Phúc Kiến An dù sao hắn hiện nay cũng là nguyên soái trong khi nàng chỉ là đại tướng lĩnh binh mà thôi, cho đến khi nào Nhạc Phi tiến về An Định thì Phúc Kiến An vẫn là người nắm quyền hành lớn nhất, quan trong hơn nữa phải biết ngay cả Nhạc Phi đến đây vẫn phải nể mặt Phúc Kiến An vài phần.

Nhìn thấy Hoàn Nhan Tuyết Y đứng dậy, Phúc Kiến An trong mắt liền hiện lên một tia không vui bất quá nhìn bóng lưng kia, lại nhớ tới dung mạo của Hoàn Nhan Tuyết Y, trong mắt Phúc Kiến An rốt cuộc lại biến thành ý cười.

“Tuyết Y, nếu thân thể nguwoi không khỏe đương nhiên ta không bắt ép bất quá không biết Tuyết Y có muốn ra trận cùng tiểu Vương không?, nhẹ nhàng vô cùng chỉ cần ở bên cạnh tiểu Vương làm một cái phó tướng, tiểu Vương hiện nay thật sự lại có vài phần hứng thú rồi”.

...

Lời tác giả

Tháng mới, khởi đầu mới, hy vọng tháng này không nợ chương mọi người.

Hoàn thành chỉ tiêu ngày mùng 1 với mùng 2 rồi nhé.

(╯‵□′) ╯