Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 301: Hương linh mễ lan trăm dặm


Hôm sau.

Mọi người nghĩ đến lúc ngàn bậc thềm mở ra lần nữa cho nên không ai đi sớm đến Trọng Lực trận hoặc Chiến cảnh để tu hành, mà tất cả đều đi đến phòng bếp chuẩn bị ăn điểm tâm, chờ đợi tông chủ mở ra ngàn bậc thềm.

Mỗi một lần mở ra, ai cũng không muốn bỏ qua.

Vừa chuyện trò vui vẻ vừa đi đến phòng bếp thì tự nhiên không thể thiếu chủ đề về ngàn bậc thềm.

Trước mắt, Vu Mạch là người đi được xa nhất.

Đã đến nửa đoạn sau của ngàn bậc thềm, cũng chính là sau 600 bậc.

Vu Mạch giấu hưng phấn trong lòng, sải bước đi đến phòng bếp, trò chuyện cùng hai người Tần Sơn và Vân Liêu đến quên cả đất trời, nhưng khi liếc ra sau lưng không thấy Chiêm Đài Thanh Huyền đâu thì vội vàng quay qua hỏi Chiêm Đài Diệp ở bên cạnh: “Tiểu Diệp, nãi nãi ngươi đâu? Hôm nay là ngày ngàn bậc thềm mở ra, bỏ lỡ coi như phải đợi lần sau rồi.”

Hắn tưởng đâu là Chiêm Đài Thanh Huyền quên ngày mở ra ngàn bậc thềm.

Dù sao mấy hôm nay, chỉ có hôm qua là nàng ta xuất hiện qua.

Chiêm Đài Diệp ngừng nói chuyện với Hoài Diệp, vội vàng trả lời: “Hồi bẩm trưởng lão, nãi nãi ta đang bế quan.”

“Bây giờ bế quan, chẳng lẽ không thể trễ một ngày?”

“Vâng. Nãi nãi nói ai cũng không cần đi quấy rầy người.”

“Được thôi.”

Vu Mạch gật đầu, tiếp tục bước đi. Chiêm Đài Thanh Huyền lo bế quan không để ý đến ngàn bậc thềm thì chắc có chuyện quan trọng, hắn cũng không cần phải quan tâm nữa.

Đang lúc đi đến, bỗng nhiên một cỗ dị hương xông vào mũi.

“Mùi vị gì?”

Bọn người Vân Liêu ở bên cạnh cũng ngây ra một lúc, nhúc nhích mũi. Hương thơm khiến người say mê chui thẳng vào trong mũi, bắt đầu quanh quẩn trong đầu. Mùi thơm này rất thanh đạm, không như mùi trang điểm nồng nặc trên người nữ tử, nó rất tự nhiên, ngửi qua cảm thấy hơi đặc biệt.

Khiến cho thân thể như đang chờ đón thứ gì.

Loại khát vọng này hoàn toàn từ phát ra từ thâm tâm.

Tần Sơn cũng không nhịn được cảm khái một câu: “Hương thơm này thật đặc biệt a.”

“Là từ phía bếp.”

Hoài Diệp là người ngày nào cũng qua lại trong bếp nên vừa ngửi thì biết ngay hương thơm phát ra từ đâu.

Nghe thế, mọi người không tự chủ được vui vẻ lên —— chẳng lẽ tông chủ lại đang làm linh thiện mới?

“Đi!”

“Đi mau!”

Đám người vui mừng, vội vàng sải bước đi đến phía phòng bếp. Quả khiên, sau khi đến gần thì mùi thơm càng ngày càng nồng đậm, thế nhưng mùi thơm kia lại vẫn rất tự nhiên, ngửi một chút khiến thân thể có một cỗ bạo động không hiểu.

Sau cùng, Vu Mạch mới hiểu được cỗ bạo động này là gì.

Cũng giống như lúc tu hành mạch thuật ở Hung thú thí luyện trường, muốn tiến thêm một bước từ cảnh giới tiểu thành bước vào cảnh giới đại thành, loại khát vọng phát ra từ thâm tâm này lại khơi dậy, hoàn toàn không cần bản thân phải liên tưởng.

“Tông chủ!”

Vừa vào phòng bếp, đám người vội vàng chào hỏi, sau đó ghé mắt nhìn về phía bếp lò.

Quả nhiên, một chiếc nồi lớn hé nửa nắp nồi, khói trắng đang bốc lên hùm hụp.

Sau đó tựu nghe Ôn Bình hô một tiếng: “Hoài Diệp, lại bưng thức ăn.”

“Ai.”

Hoài Diệp trả lời, vội vàng chạy đến.

Nhưng mà những người khác cũng đi theo, vốn chỉ có bảy tám món, một người bưng là đủ, hiện tại lại biến thành mỗi người bưng một món, có cả người không bưng. Thế nhưng lúc bưng thức ăn lên, mọi người phát hiện, thức ăn này chẳn phải là thức ăn bình thường sao? Tuy rất thơm, cũng rất khiến người thèm nhỏ dãi, nhưng có phải là hương thơm mà bọn họ ngửi được ban nãy không.

Sau khi bưng thức ăn lên lầu hai, Ôn Bình bưng cơm lên theo.

Khi đặt nồi cơm lên bàn, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn vào trong nồi.

Hạt gạo óng ánh long lanh tựa như một rừng thủy tinh đang ở trong nồi, nhìn tựa như bạch tinh nhưng lại càng mê người hơn bạch tinh.

“Ăn đi, ăn cơm xong sẽ mở ra ngàn bậc thềm.”

Ôn Bình bới thêm một chén nữa, sau đó ngồi xuống.

Những người khác thì vội vàng cướp xới cơm.

“Ta lên!”
“Dương sư huynh, cứ để ta đi đi, ngươi ngồi là được.”

...

Một trận tranh đoạt, Hoài Diệp thật vất vả mới bới cơm xong cho tất cả mọi người.

Vân Liêu là người đầu tiên cầm lên chén cơm —— dù sao hắn làm trưởng lão sớm nhất, bối phận cao nhất —— sau khi ăn một miếng, biểu lộ kia là phi thường say mê. Ăn thêm một ngụm lại một ngụm không thể dừng được, tựa như một tên khất cái đói bụng thật lâu bỗng nhiên được ăn cơm vậy. Có thể thấy được hương vị trên đó có thể nói là dễ ăn đến cực điểm.

Ở bên cạnh, bọn người La Mịch mới đụng tới chén cơm thấy như thế thì lập tức ăn ngay.

Sau khi một dòng nước ấm phun trào trong thân thể, Vân Liêu càng kinh hỉ vạn phần. Cẩn thận thể nghiệm hắn mới biết được, cỗ năng lượng kia sau khi dung nhập vào trong thân thể thì dường như nó đang bồi dưỡng Vô Cấu Chi Thể, điều này khiến hắn ngạc nhiên. Tương tự, những người khác sau khi ăn được nửa chén cũng có loại cảm giác này.

“Cơm không chỉ dễ ăn đến cực điểm, đời này ta cũng chưa từng ăn qua cơm ngon như thế, hơn nữa lại có thể ôn dưỡng linh thể.”

“Đúng thế a, ăn quá ngon.”

“Không được, ta muốn ăn ba chén.”

“Ta bốn chén!”

“Năm chén!”

...

Theo đó, số lương càng báo càng cao.

Cũng giống như tranh nhau đấu giá ở phòng đấu giá, mỗi người đều đang đề cao lượng cơm ăn của mình.

Nếu như để cho người ngoài trông thấy, đoán chừng sẽ nói người của Bất Hủ tông có phải điên rồi hay không, ăn một bữa cơm thôi mà cũng cần phải tranh nhau sao?

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Vân Liêu vội vàng mở miệng hỏi ý kiến: “Tông chủ, đây là gạo gì?”

Ôn Bình thản nhiên trả lời: “Là cơm bình thường thôi, à phải rồi, cơm này có quy định, một người chỉ có thể ăn một chén, trưởng lão cũng không ngoại lệ.”

“A!”

Nghe thấy Ôn Bình nói thế, Dương Nhạc Nhạc ngây ngẩn cả người.

Làm đại sư huynh, là người lấy cơm sát sau trưởng lão, mới ăn một miếng đã thấy đáy chén, vừa định để Hoài Diệp xới thêm một chén nửa, định hôm nay phải ăn cho bể bụng mới được.

Sau đó Ôn Bình còn nói thêm: “Phải rồi, Vân trưởng lão, lần trước ta lấy Hỏa Linh Tinh của các ngươi, hôm nay các ngươi có thể ăn thêm hai chén.”

“A!”

Ba người Vân Liêu lập tức vui mừng, vốn đang ảo não vì quy tắc xuất hiện quá bất ngờ, hiện tại sầu khổ sạch sành sanh.

Bây giờ mới nhớ đến câu nói của Ôn tông chủ lúc trước ở chủ điện.

Hóa ra lúc trước Ôn tông chủ nói gạo chính là thứ này, gạo có thể ôn dưỡng linh thể.

Kiếm lời!

Hai chữ này lập tức nổi lên trong đầu bọn họ.

Một buổi hai chén, một ngày chính là sáu chén.

Ngẫm lại đều kích động.

Lúc này, đột nhiên truyền lại tiếng bước chân, Lục Dã đi tới đầu bậc thang, liền vội vàng cười nói: “Ôn tông chủ... Tất cả mọi người đang dùng cơm à.”

Ôn Bình khẽ gật đầu.

Lục Dã đến, hệ thống không có nói với hắn, bởi vì Ác Linh kỵ sĩ không ở đây.

Lúc thăng cấp Thính Vũ các, Ôn Bình liền nghĩ đến loại tình huống này, có người lên núi, trừ phi đã tới gần, nếu không hắn không có cách phát giác.

Nhưng mà Ôn Bình cũng không hề quan tâm đến chuyện này.

Không phải là một phần tử của Bất Hủ tông thì không thể vào khu tu luyện được, có bỏ tiền vào trong hộp đen cũng vô dụng.

Vân Liêu đứng dậy, “Lục tiền bối, hôm nay sao lại đến sớm như thế?”

Lục Dã trả lời, “A, hôm nay là cố ý đến chào từ biệt Ôn tông chủ cùng mọi người... Ta cũng nên về Tử Mạch hồ.”

Sau đó Lục Dã lại nói tiếp với Ôn Bình: “Ôn tông chủ, lão tổ liền xin nhờ ngài, ngày sau Sơn Hoa sẽ lên núi lấy thuốc.”

Ôn Bình khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm đi thôi, Mộ Oanh chi độc của Phiêu Linh tiền bối đã thanh trừ không sai biệt lắm, lại ăn mấy ngày hẳn là có thể khỏi hẳn.”

Lục Dã vỗ hai tay, chậm rãi khom người.

Để bày tỏ cảm kích!